Bạo Quân Diễn Tinh Hoàng Hậu

Chương 2-2: Cẩu hoàng đế (2)




Thẩm Lăng nắm chặt tay, cẩn thận nói, "Bệ hạ."

Tạ Nguyên Tuần, "Hửm?"

Thẩm Lăng, "Ngài có mỏi tay không?" Nếu mỏi thì ngài có thể bỏ đao xuống chứ?

Tạ Nguyên Tuần cười nói, "Cô không mệt."

Thẩm Lăng, "..."

Thấy hắn không có tức giận, Thẩm Lăng lấy hết can đảm, căng da đầu nhớ tới giọng điệu ôn thanh của Thẩm Hi, "Nhưng ta lo lắng bệ hạ sẽ mệt."

Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, "Vậy ngươi là đang đau lòng cô?"

Thẩm Lăng xấu hổ gật đầu nói, "Bệ hạ, người thật đáng ghét~" nhìn như bộ dáng thẹn thùng của nữ nhi, tâm tư bị hắn đâm thủng

- - vì giữ được mạng sống, ta thật sự đã trả giá quá đắt.

Đến cả mặt mũi nàng cũng từ bỏ, ai có thể nhẫn tâm như nàng!

Tạ Nguyên Tuần đem đao trên cổ Thẩm Lăng thu hồi, tùy tay ném vào trong lòng ngực của đại thái giám Phùng công công, thực vừa lòng mà nhéo mặt Thẩm Lăng một cái và nói, "Người đâu, đưa Thẩm quý nhân về Trường Nhạc Cung."

Quý nhân?

Nàng cứ vậy được phong làm quý nhân? Phân vị này được tới có chút dễ dàng, không, không dễ dàng, nếu biết nàng thiếu chút nữa phải đi đầu thai, Thẩm Lăng nhanh chóng tạ ơn, kẻo hắn lại hối hận.

Nhéo khuôn mặt của Thẩm Lăng xúc cảm không tồi khiến Tạ Nguyên Tuần không khỏi nhiều nhéo một lúc, chờ sau khi hắn buông ra, khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Lăng bị hắn niết đến đỏ bừng.

Thẩm Lăng tạ ơn và rời khỏi cung điện đi ra ngoài, nàng đưa tay chạm vào má Tạ Nguyên Tuần niết qua, chạm vào, "Ưm!"

- - không chết, chỉ bóp vài cái lên mặt là được, còn tốt còn tốt nhưng tay hắn mạnh quá, mặt đau quá!

Đến Trường Nhạc Cung, Trường Nhạc Cung còn lớn hơn Thẩm Lăng nghĩ, bên trong có đầy đủ cung nữ thái giám, các cột chạm khắc và kiến trúc được xây bằng ngọc còn có các gian đình đài non bộ, Thẩm Lăng có thể trực tiếp di chuyển vào mà không cần hành lý.

Thẩm Lăng rất hài lòng với nơi ở hiện tại của nàng, thấy thái giám đưa nàng tới vẫn chưa rời đi, vẻ mặt Thẩm Lăng cảm động, "Ta có thể ở lại Trường Nhạc Cung, đều bởi vì bệ hạ rủ lòng thương, cũng không biết tẩm điện của bệ hạ và Trường Nhạc Cung cách nhau bao xa, nhưng hằng đêm ta sẽ nhìn từ xa tẩm điện của bệ hạ để đi vào giấc ngủ, nếu không thì ta không thể nào ngủ được."

- - tốt nhất là có thể cách càng xa nơi hắn sống càng tốt, ta nhất định sẽ ngủ thật ngon.

- - ọe.

- - hình như nói hơi có chút kinh tởm.

"Quý nhân, tẩm điện của ngài ở phía sau Thái Cực Điện của bệ hạ, trong hậu cung chỉ có Trường Nhạc Cung của ngài là gần bệ hạ nhất." Thái giám giải thích với Thẩm Lăng.

Thẩm Lăng thanh âm run rẩy, ".. Ta là gần nhất với bệ hạ?"

Thái giám, "Vâng, quý nhân."

Nước mắt Thẩm Lăng thiếu chút nữa trào ra, nàng nghẹn ngào nói, "Ta cảm động quá, không ngờ bệ hạ lại đối xử với ta tốt như vậy."

- - Ta rất muốn chết.

Viên thái giám quay trở lại trong điện, cẩn thận quỳ gối bên người Tạ Nguyên Tuần, đem toàn bộ tất cả phản ứng của Thẩm Lăng khi tới Trường Nhạc Cung đều nói ra.

Nếu Thẩm Lăng ở đây, nàng khẳng định sẽ phải kinh hô một tiếng, khó hiểu nhìn vị thái giám này không chớp mắt, đang thuật lại tất cả lời nói của Thẩm Lăng đã nói qua không thêm không bớt một chữ.

Thái giám, "Thẩm quý nhân nương nương tạ ơn sự chiếu cố của bệ hạ dành cho người. Khi nô tài rời đi, nương nương cảm động, không ngớt lời khen ngợi bệ hạ."

Tạ Nguyên Tuần tay chống cầm, ánh mắt nhìn tú nữ phía dưới không cảm xúc, "Thẩm quý nhân, nàng đang khen trẫm sao?"

Hắn đột nhiên vỗ bàn cười lớn, "Khen ta tốt ha ha ha ha." Nghĩ đến những lời trái lòng của Thẩm Lăng vừa nghe được, hắn biết ngoài miệng Thẩm Lăng không ngớt lời khen ngợi bao nhiêu thì trong lòng nàng sẽ mắng thậm chí khó nghe hơn bấy nhiêu.

Thái giám khen tặng, "Bệ hạ là người tài giỏi, thiên hạ.." Tạ Nguyên Tuần liếc mắt nhìn, thái giám lập tức im lặng, sợ khoảnh khắc tiếp theo hoàng đế bệ hạ ra lệnh thị vệ kéo hắn ra ngoài giết chết.

Tạ Nguyên Tuần, "Đi xuống."

"Vâng, vâng." Thái giám lui xuống và rời đi với đôi tay run rẩy.

Trong điện, tựa hồ bởi một Thẩm quý nhân đã cho những mỹ nhân này thêm dũng khí, có một tú nữ xinh đẹp vì muốn thu hút sự chú ý của Tạ Nguyên Tuần đã mạnh dạn đứng ra nói rằng muốn hiến vũ tặng bệ hạ, Tạ Nguyên Tuần đồng ý. Khi xem điệu nhảy được một nửa, hắn lại nói điệu nhảy không đẹp. Hắn lệnh cho thị vệ kéo tú nữ này xuống lột da, khi thị vệ quay trở lại điện, đưa chiếc thắt lưng đã lột bằng da, Tạ Nguyên Tuần chỉ vào thân da và nói rằng chỉ có nhảy như thế này thì mới có thể thực hiện ra một điệu nhảy đẹp được.

Chúng tú nữ trong điện đều bị dọa sợ muốn đi ra quần và không ai dám loạn nhảy nhót trong thời gian còn lại.