Bao Nuôi Người Yêu Cũ

Chương 5: Có phải cô rất hối hận vì vụt mất miếng thịt béo bở?(1)




Bình An đang thiêm thiếp ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, mò mẫm một lúc mới tìm ra, chưa nhìn rõ tên hiển thị trên màn hình cô đã bấm nút nghe.

“Alo.” Giọng Bình An ngái ngủ.

“Tám giờ rồi còn ngủ.”

“Vân Anh hôm nay là cuối tuần mà.” Bình An thở dài, xoay người, kéo kéo chăn.

“Không được.  Đi mua sắm với Anh đi.”

“An muốn ngủ.” Bình An ngáp dài.

“Hu hu đi mà An, đi đi mà, nha nha.” Vân Anh mè nheo.

“Rồi rồi, đồng ý.” Bình An đành thỏa hiệp, cô mà không đi chắc bị Vân Anh làm phiền đến chết mất.

“Vậy chút nữa gặp An trước trung tâm thương mại nhé!” Thanh âm tràn đầy vui mừng, Vân Anh nói nhanh điểm hẹn dường như sợ bị người đầu dây bên kia đổi ý.

“Ok.”

Bình An ngồi dậy, vươn vai, xuống giường. Cô chợt khựng lại nhìn vào điện thoại khẽ lẩm bẩm:

“Hôm nay là ngày 22 tháng 5.”

Bình An ra khỏi phòng, bà Lan đi làm từ sớm, cô vào phòng Như Ý. Con bé vẫn đang say giấc, không nở gọi đành để mẩu giấy trên bàn với nội dung “Chị đi ra ngoài có chút việc, em dậy thì ăn sáng đi nhé.  Đồ ăn chị để trên bàn.”

Bình An ăn qua loa, thay đồ rồi ra khỏi nhà. Lúc cô đến, Vân Anh đã đứng trước cổng trung tâm thương mại Hi Vọng. Thấy cô Vân Anh vẫy vẫy tay. Cô dắt xe đi gửi rồi cùng Vân Anh đi vào trong trung tâm thương mại.

“Trung tâm thương mại tên giống công ty chúng ta nhỉ?” Bình An nhìn xung quanh, tuy sống ở thành phố A từ bé nhưng đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào đây.

Vân Anh trố mắt, rồi lắc đầu thở dài, ánh mắt tiếc rèn sắt không thành thép, ra vẻ bà cụ non: “Bạn tôi ơi! Bạn chẳng nhạy bén gì cả, trung tâm Hi vọng là của công ty chúng ta đấy. Ngoài chuỗi siêu thị mini, còn có trung tâm thương mại, đồ dùng nội thất, đồ gia dụng Hi Vọng.”

" Oa, chủ tịch chúng ta thật tuyệt vời." Bình An à lên sáng tỏ, ánh mắt long lanh hâm mộ. Càng lúc cô càng muốn gặp vị chủ tịch đó.

Thấy Bình An đứng ngây ngốc, Vân Anh buồn cười kéo tay cô: “Đi thôi cô.”

Bình An không mua đồ, đơn giản chỉ  lẽo đẽo theo sau Vân Anh xách giúp đồ cho bạn.

“An không mua đồ sao? Ở đây toàn quần áo đẹp.” Vân Anh tâm trạng rất tốt, lấy một lần ba, bốn cái đầm nghiêng đầu xem chăm chú, thuận miệng hỏi.

Bình An lắc đầu: “Quần áo An còn mới mua thêm phí lắm.”

“An đó, con gái phải yêu bản thân mình chứ. Phải ăn diện cho thật xinh đẹp.”Vân Anh thở dài,  mắt nhắm trúng chiếc đầm màu vàng nhạt, liền cười tươi như hoa: “An ở đây chờ nha,  Anh vào thử chiếc đầm này.”

Bình An ngồi xuống ghế đợi. Cô nghiêng đầu nhìn xung quanh,  trong dòng người đông đúc nhìn thấy một cô gái rất đẹp, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, tinh xảo, mái tóc dài uốn xoăn thành từng lọn lớn. Đây là cô gái gặp ở quán cà phê Nhật Minh, cô gái đi cùng với Vũ. Tim thắt lại. Cô ấy là người yêu của Vũ? Tâm trạng trở nên rối bồi, bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang trong lòng, bí bách đến mức khiến cô khó thở.

“An nhìn gì mà ngẩn ra vậy?” Vân Anh không biết thay xong đầm từ lúc nào, trông thấy Bình An ngơ ngẩn liền đi đến vỗ vai nhìn theo tầm mắt của Bình An. Chỉ là rất nhiều người thôi mà.

“Không có gì.” Bình An thu hồi tầm mắt, lắc đầu. Khi đưa mắt nhìn lần nữa, cô gái kia đã biến mất trong đám đông, cô cười tự giễu, người yêu của Vũ thì sao chứ? Hiện tại cô lấy tư cách gì để quan tâm chuyện đời tư của anh.

“Đẹp không?” Vân An xoay một vòng, mong đợi nhìn Bình An. Một lúc vẫn không thấy Bình an phản ứng, Vân Anh nghiêng đầu, khẽ gọi: “An? Đẹp không?”

Bình an giật thót, di chuyển tầm mắt lên người Vân Anh, nhìn bạn một lượt. Chiếc đầm vàng nhạt mặc lên người Vân Anh trông rất vừa vặn, tôn lên nước da trắng nõn cùng vòng eo mảnh khảnh. Cô gật gù tán thưởng: “ Đẹp lắm. Trông rất hợp với Anh.”



“Anh cũng thấy thế, mua bộ này vậy.” Vân Anh cười tít mắt, vui vẻ đến quầy tính tiền.

Bình An cùng Vân Anh mua sắm thêm một lát rồi ra về.

Sau khi chia tay Vân Anh, trên đường về Bình An cứ mãi nghĩ đến cô gái ấy. Suy nghĩ đến độ không biết Thiên Thành đi ngay bên cạnh từ lúc nào.

“An?”

“Ủa anh Thành, trùng hợp thật.” Bình An nhìn Thiên Thành đạp xe ngay bên cạnh, bất ngờ thốt lên.

Sao trùng hợp được, là anh cố ý tạo ra sự trùng hợp này. Lâu rồi chưa gặp, thật sự rất nhớ cô. Nếu hôm nay không phải tình cờ nhìn thấy cô ở trung tâm thương mại Hi vọng, thật sự không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại. Anh đề nghị: “Chúng ta tìm quán nước nào ngồi nói chuyện đi? Em thấy sao?” Dứt lời, anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ cô.

“Dạ.” Bình An suy nghĩ một lúc rồi đáp. Mặc dù cô có việc cần làm nhưng anh Thành đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô không nỡ từ chối.

Hai người dừng xe ở một quán nước bên đường.

“Hai anh chị uống gì ạ?” Cô gái khoảng tầm mười lăm, mười sáu tuổi đi đến lễ phép hỏi.

“Em uống gì?” Thiên Thành nhìn Bình An hỏi.

“Em uống trà bí đao.”

“Cho anh hai cốc trà bí đao.”

Đợi cô gái khuất dần, Thiên Thành đưa mắt nhìn Bình An, lưu luyến nhìn không rời, có một phút anh muốn xông lên ôm chặt cô vào lòng, may sao tia lý trí còn xót lại đã ngăn cản anh làm việc dại dột đó, anh kiềm nén, cố tỏ ra bình thường cất giọng:

“Công việc mới tốt chứ?”

“Rất tốt.”  Bình An thành thật đáp. Cô không nói dối, trừ một vài nhân viên ở công ty không thích mình, mọi việc còn lại đều rất suông sẻ.

“Em làm việc ở đâu?”

“Công ty Hi Vọng.” Thiên Thành nhìn chăm chú, Bình An có chút không được tự nhiên khẽ đáp. Trông anh thật xa lạ, khác hẳn hình ảnh trước đây ở Nhật Minh nhưng khác ra sao thì cô không thể nghĩ ra.

Thiên Thành ngẩn ra, đáy mắt phức tạp nhưng rất nhanh khôi phục, hỏi lại:

“Công ty Hi Vọng?”

“Dạ. Em làm chân sai vặt ấy mà,đãi ngộ rất tốt. Anh…” Bình An thấy khuôn mặt Thiên Thành tràn đầy sửng sốt, cô khó hiểu, muốn hỏi, lời nói vừa đến miệng lại nuốt vào. Có lẽ cô quá nhạy cảm rồi.

Thiên Thành gật đầu không nói gì thêm.

Cả buổi không khí có chút ngượng ngập. Vẫn là Thiên Thành phá vỡ bầu không khí đó: “Thấy em tìm được công việc ổn định anh rất vui. Nếu... em cảm thấy không muốn làm ở đó nữa có thể về Nhật Minh bất cứ lúc nào.”

“Em cảm ơn anh. Anh tốt với em quá.” Thiên Thành đối với cô thật tốt, lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho cô. Cô không biết phải cảm ơn anh như thế nào.

Hai người trò chuyện thêm một lát rồi ra về.

“Anh tiễn em về.”

" Dạ thôi, em còn có chút việc phải xử lý. " Bình An lắc đầu từ chối.

Lúc này, chuông điện thoại của Thiên Thành reo lên, anh lấy ra xem, nhìn thấy tên trên màn hình lông mày liền nhíu chặt lại, đưa tay tắt máy, cất điện thoại vào lại túi quần, ngẩng đầu nhìn Bình an áy náy: “Anh có việc gấp, anh đi trước nhé.”

Bình An gật đầu: “Vâng ạ.” Nhìn bóng lưng Thiên Thành khuất dần nơi cuối con đường, cô đứng dậy dắt xe, không vội về nhà ngay mà đạp xe đến nghĩa trang.



Dường như đến đây rất nhiều lần, Bình An đi một lúc rồi dừng lại. Nghĩa trang vắng vẻ, chỉ có bóng dáng mảnh mai, gầy guộc của cô càng trở nên tiêu đìu,  cô tịch. Cô đặt bó hoa bách hợp trắng trên mộ. Trên bia mộ chỉ có vỏn vẹn một tấm ảnh đã phai màu theo thời gian, một bà cụ có khuôn mặt phúc hậu,  mỉm cười hiền từ. Khóe mắt ươn ướt.

“Bà khỏe không? Hôm nay cháu đến thăm bà. Bà ơi! Cháu gặp lại anh Vũ. Bà yên tâm, anh ấy sống rất tốt. Cháu hiện tại cũng sống rất tốt. Ở thế giới bên kia, bà nhớ giữ gìn sức khỏe, khi trời lạnh bà nhớ mặc áo ấm. Cháu rất nhớ món thịt kho tiêu bà nấu…” Nói đến đây nước mắt Bình An đã lăn dài trên má. Bình An quỳ bên mộ bà một lúc lâu. Khi đứng dậy chân tê cứng. Lúc xoay người, từ xa cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cô hốt hoảng nhìn xung quanh, lê từng bước nặng nhọc đến núp bên gốc cây.

Gia Vũ đi đến bên mộ bà, đứng trầm ngâm tựa hồ như pho tượng. Từ góc độ này Bình An chỉ nhìn thấy bóng lưng tràn đầy vẻ cô đơn của anh. Cô cắn môi,  không dám hít thở mạnh. Thân thể anh đột nhiên hơi động,  anh quỳ xuống đặt bó hoa bách hợp trắng trên mộ.  Anh khựng lại khi nhìn thấy bó hoa của Bình An.

“Chết rồi.” Bình An nghĩ thầm.

Gia Vũ vội đứng dậy, vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh. Bình An vội nép sát thân cây, không dám cử động. Chân tê cứng, định thu chân về không may giẫm phải cành cây khô. Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng gió thổi qua càng nghe thấy âm thanh ấy rõ mồn một. Tim Bình An đập liên hồi, muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Gia Vũ nghe thấy tiếng động liền hướng gốc cây đi đến. Cô sợ hãi,  bàn tay cuộn chặt, mồ hôi rịn ra đầy lòng bàn tay. Lúc này tiếng chuông vang lên xé tan không gian yên tĩnh.

Bình An thở phào, trái tim dần dần đập chậm lại.

“Alo.”

“Được tao đến ngay.”

Gia Vũ xoay người rời đi. Bình An liền từ gốc cây đi ra, dõi mắt lưu luyến nhìn theo. Nếu lúc ấy anh nhìn thấy,  anh sẽ có biểu hiện như thế nào? Vui mừng?  Bình thản hay tức giận? Cô mãi mãi không biết được.

Gia Vũ rời khỏi nghĩa trang, lúc đi đến bên xe anh dừng bước quay đầu nhìn vào bên trong lần nữa. Anh đang mong chờ điều gì? Anh thở dài, thu hồi tầm mắt,  mở cửa ngồi vào xe.  Chiếc xe lăn bánh chẳng mấy chốc đã ra đường lớn. Anh đi đến quán ba Trụy Lạc.

Mặc dù ban ngày, bên trong vẫn rất sôi động. Tiếng nhạc đinh tai nhứt óc, ánh đèn nhiều màu sắc chớp nháy, những thân thể uốn éo lắc lư theo điệu nhạc. Đúng như tên gọi “trụy lạc”. Gia Vũ đi lên lầu hai, mở cửa đi vào phòng vip. Trong phòng nồng nặc mùi rượu, anh nhíu mày nhìn Văn Nguyệt nhàn nhã tựa lưng vào ghế chân bắt chéo trên bàn.

“Đến rồi?” Văn Nguyệt nghiêng đầu.

Gia Vũ lắc đầu đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh, giật ly rượu trên tay Văn Nguyệt, chất lỏng màu đỏ không ngừng sóng sánh, trên thành ly xuất hiện màu đỏ nhàn nhạt.

“Trả lại đây.” Văn Nguyệt gầm nhẹ nghiêng người giật lấy, ngửa cổ uống hết một hơi.

“Kêu tao đến đây để xem mày ngồi uống?” Gia Vũ buồn bực.

“Mày nói xem tao có phải là thằng đàn ông tồi?” Văn Nguyệt hơi cúi đầu,  loạn tóc trên trán rủ xuống, gương mặt đẹp tuấn tú chìm trong ánh đèn mờ có chút mông lung, cô đơn.

Gia Vũ không nói chỉ im lặng lắng nghe.

“Mày nói xem cô ấy có thể đi đâu? Tao đã lật tung cả thành phố cũng không thấy, cô ấy giống như bốc hơi vậy. Năm năm rồi, tao tìm cô ấy năm năm rồi.” Văn Nguyệt đưa tay ôm mặt, dòng nước mắt nóng hổi từ kẻ tay rơi xuống đất.

Gia Vũ biết cô ấy trong lời cậu là Công Anh. Anh cũng từng gặp cô rất nhiều lần. Cô học cùng đại học với anh và Văn Nguyệt.

“Mày nói xem cả đời này tao sẽ không bao giờ gặp được cô ấy?”

“Mày say rồi về nhà nghỉ đi.”

“Tao không say, Vũ mày trả lời đi?” Văn Nguyệt kiên trì,  nói đến câu cuối giọng đã nhỏ dần. Chìm sâu vào giấc ngủ.

Gia Vũ để mặc cho Văn Nguyệt ngủ, anh lấy ly trên khay, rót rượu vào.  Tâm trạng có chút buồn bực, phiền muộn. Ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Người đem hoa đến mộ bà là ai? Ai lại biết hôm nay là ngày giỗ của bà?

Gia Vũ liếc mắt nhìn Văn Nguyệt. Không thể là nó.

Nghĩ đến điều gì anh cười tự giễu. Sao có thể là cô ấy? Anh thà tin có người lạ nào đó đặt nhầm hoa cho mộ bà còn hơn tin là cô ấy đến. Điều đó là hoàn toàn không thể.

***