Bao Nuôi Người Yêu Cũ

Chương 31: Phiên ngoại: Quá khứ là cơn ác mộng(4)




Sắc trời âm u, mây đen trĩu nặng giăng kín bầu trời, tia lửa điện xuyên qua tầng mây phóng xuống đỉnh tòa nhà cao chọc trời. Cả thành phố bao bọc trong hơi nước, tối tăm, ảm đạm. Dòng xe trên đường vội vội vàng vàng hi vọng nhanh tới địa điểm cần đến tránh thoát trận mưa có thể trút xuống bất cứ lúc nào. Thế nhưng tại cầu Ba Đình lại hoàn toàn trái ngược, người người đổ xô đến mỗi lúc một đông chật ních hai làn đường, mang theo những cung bậc cảm xúc khác nhau.

Mercedes — Benz dừng bên đường. Bình An hoảng loạn xuống xe, gió lạnh tạt vào người, thân hình gầy gò run bần bật, tay chân theo đó đông cứng lạnh ngắt mất hết cảm giác, bước chân láo đảo không vững may thay được bàn tay kịp thời vươn ra đỡ lấy.

Bình An nắm chặt cổ tay người nọ, bắt lấy nguồn nhiệt duy nhất. Ánh mắt lướt qua hàng cây rậm rạp, đất đá gồ ghề, đầu người nhấp nhô nhìn đăm đăm dòng sông cuồn cuộn chảy xiết. Lồng ngực cô trống rỗng, tim đập bang bang, hô hấp nghẹn lại, hít thở khó khăn.

“Bố.” Bình An run rẩy, thanh âm khản đặc. Cô thả lỏng tay, tiếp tục cất bước, thân thể lắc lư loạng choạng tựa tờ giấy mỏng tang phất phơ trong gió.

“Cẩn thận. Anh dìu em đi.” Minh Quân vội tiến lên đỡ Bình An, da thịt tiếp xúc lạnh như đá khiến anh cũng vô cớ hỗn loạn.

Bọn họ băng qua đường mòn đá cuội lổm nhổm trộn lẫn bùn đất sền sệt. Đêm qua có trận mưa lớn càng khiến con đường lầy lội khó đi hơn.

Khung cảnh huyên náo đằng trước chẳng mấy chốc rõ ràng trong tầm mắt. Người dân chen chúc, tụm năm tụm bảy đứng trên bờ, kẻ chỉ trỏ phía đội thợ lặn đang hì hục kiếm tìm dưới sông, người thì thầm to nhỏ mang vẻ mặt thương hại nhìn người phụ nữ ngồi bệt trên đất gào khóc như điên như dại ở giữa đám đông.

“Làm phiền cô bác tránh đường. Cảm ơn.” Minh Quân che chắn Bình An chen qua đám người, không ngừng lặp đi lặp lại một câu máy móc như thế.

Hai tai Bình An ong ong, tiếng ồn ào xung quanh dường như cách cô tận mấy kiếp. Tay chân cứ run lẩy bẩy, không cách nào áp chế được nỗi sợ hãi dâng trào mãnh liệt tận sâu dưới đáy lòng. Cô luôn mong tin bố cô nhảy sông là giả nhưng khi đám đông dạt ra trước mặt xuất hiện một người phụ nữ chật vật khóc lóc thảm thiết, nháy mắt đập tan hi vọng ép cô đối mặt với thực tế phũ phàng, cay đắng.

“Ông ơi là ông. Ông nghĩ dại dột vậy hả ông? Ông đi rồi ba mẹ con tôi phải làm sao đây?”

“Mẹ...bố con...bố con...” Bình An quỳ sụp xuống cạnh bà, chẳng màng đến bản thân đang quỳ trên vũng bùn.  Giọng cô nghẹn ngào đứt quãng không thành câu.

Bà Lan nghiêng đầu, gương mặt đầm đìa nước mắt tuyệt vọng thoáng chốc kích động:

“An ơi An! Bố con ông ấy...nghĩ quẩn...nhảy sông mất rồi.” Bà xòe lòng bàn tay đang siết chặt lộ ra tờ giấy bị nắm đến nhàu nát nói không thành tiếng, “Bố con để lại thư...”

Bình An run rẩy lấy mở xem, nét chữ bên trong quả thật do bố cô viết.

Khi bà và con đọc lá thư này có lẽ tôi không còn trên đời nữa. Sáng nay thức giấc nhìn mình trong gương tôi bất chợt hoảng hốt. Người trong gương thật sự là tôi? Gầy gò, đen nhảm, ốm yếu, người không ra người, quỷ không ra quỷ? Tôi gần như quên mất dáng vẻ mình trước đây. Hơn một năm tôi thu mình trong bóng tối, để mặc số phận thao túng, để mặc dòng đời đưa đẩy, đắm chìm trong bài bạc, rượu chè lảng tránh hiện thực tăm tối. Tôi thừa nhận bản thân là kẻ hèn nhát, không có chí cầu tiến, sợ hãi nếm trải thất bại lần nữa. Tôi không có can đảm đối diện vớt hiện thực càng không có mặt mũi đối mặt với bà các con và ngay chính cả tôi. Tôi đã chán ngấy cuộc sống lay lất qua ngày. Tâm hồn tôi đã sớm mục rữa không còn nhìn thấy ánh sáng hi vọng. Tôi muốn được giải thoát. Có lẽ cái chết chính là lối thoát duy nhất cho tôi, chỉ khổ cho bà và con An phải thay tôi gồng gánh trả nợ. Xin lỗi, tôi là người chồng tệ bạc cặn bã, một ông bố tồi xấu xa. Nếu có kiếp sau thật mong rằng ba mẹ con bà không phải gặp lại kẻ khốn nạn này lận nữa. Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi được không? Cầu xin bà.



Bình An chậm rì rì đọc từng chữ một như thể đây là ngôn ngữ xa lạ cô mới vừa biết đến. Thời gian đằng đẵng trôi qua, đường nhìn cô nhòe dần, đến câu cuối đã không còn thấy rõ. Cô xoa lung tung lên mặt cố chấp căng mắt nhìn.

“Bố...” Âm thanh bật ra khỏi miệng vụn vỡ, đau thương tận cùng.

Từ khi bố thất nghiệp rồi biến thành con người khác, bài bạc, nghiện rượu, vũ phu cho đến con nợ, thật lòng mà nói Bình An hận ông. Hận ông nhu nhược, hận ông dễ dàng buông xuôi, hận ông không có chí cầu tiến, hận ông biến gia đình thành địa ngục trần gian nhưng giờ phút này bao nỗi oán hận tích tụ đều tan thành mây khói chỉ còn đau đớn khôn nguôi.

Ông thật nhẫn tâm chọn cách tiêu cực nhất rời khỏi thế giới làm ông chán ghét, không chút mảy may vướn bận gia đình.

“Ông ấy bỏ rơi mẹ con mình rồi An ơi!” Bà Lan gục đầu vào hõm cổ Bình An khóc tức tưởi, “Những lúc bố con ra tay đánh mẹ...mẹ từng nghĩ muốn ly hôn...mẹ từng căm hận, trách cứ ông ấy...muốn ông ấy biến đi cho khuất mắt...Giờ ông ấy thật sự thật sự biến mất...mẹ...mẹ...”

Hai mẹ con ôm ghì lấy nhau, xoa dịu nỗi đau cho nhau mặc ánh nhìn thương hại từ người xung quanh. Sẽ chẳng ai hiểu được nỗi đau của họ.

Mây đen cuối cùng không thể chịu đựng thêm, giọt nước nối đuôi nhau rơi xuống tạo thành mưa, lay bay, dai dẳng không dứt.

Minh Quân vội cởi áo khoác che chắn Bình An và mẹ cô, đã mấy lần anh há miệng muốn nói rồi lại thôi. Anh nghiêng đầu xuyên qua màn mưa, nhìn đội thợ lặn bận rộn tìm kiếm. Anh không thể cũng không có tư cách yêu cầu họ rời đi. Bởi vì  người thân của họ còn đang trôi nổi trên sông chưa rõ tung tích.

Mưa mỗi lúc một dày thêm, áo khoác chẳng đủ ngăn cản, Bình An nhanh chóng ướt sũng. Khuôn mặt cô trắng bệch không còn chút máu, cả người run bần bật.

“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi.” Không biết ai hô lên, đám đông bắt đầu nháo nhào, xôn xao, kẻ biết điều tản ra, người tò mò vây lại xem.

Đám thợ lặn xuyên qua màn mưa khiêng một thi thể lên bờ, miệng không ngừng hô to một câu “Mau tránh đường.”

“Bố.” Bình An kích động gọi, đôi mắt ảm đạm ánh lên tia sáng yếu ớt.

Dưới sự giúp đỡ của Minh Quân, hai mẹ con nhanh chóng tiếp cận ông Mạnh.

Khi trông thấy ông, Bình An gắng gượng không khiến mình ngất đi. Cô quỳ sụp xuống, run rẩy chạm vào gương mặt tái nhợt lạnh băng đã không bao giờ còn nở nụ cười hiền hòa, đôi mắt cong cong mỗi khi nhìn cô nữa.



“Bố ơi! Sao bố nỡ lòng nào bỏ con hả bố?”

“Tha thứ cho sự ích kỷ của ông? Nực cười. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông. Ông thì hay rồi chết là hết. Còn mẹ con tôi phải sống sao đây?” Bà Lan giống như phát điên túm lấy bả vai ông lắc mạnh.

“Mẹ.” Bình An bật khóc thành tiếng ôm chầm lấy bà khuyên can, “Để bố được yên lòng ra đi đi mẹ.”

Bà Lan giống như không nghe thấy, vùng vẫy tránh thoát, ngã lên người ông mạnh gào khóc.

“Ông ác lắm ông biết không?”

“Tôi vĩnh viễn vĩnh viễn không tha thứ.”

“Vĩnh viễn sẽ không...”

Có lẽ nỗi đau này quá mức chịu đựng đối với người đàn bà từng trải, khiến bà gần như phát điên, chỉ qua một đêm đã già đi trông thấy.

Minh Quân đứng lặng một bên, hai mắt cay xè.

Trên cao bầu trời xám xịt, từng đạo sấm sét giáng xuống, chiếu rọi khung cảnh u ám nơi bờ sông.

---------------

Đôi lời:

Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện trong suốt thời gian qua. Hơn một năm nay vì một số lý do cá nhân khiến mình không thể hoàn thành câu truyện giống như kế hoạch. Mình cảm thấy rất nuối tiếc đồng thời cũng cảm thấy rất có lỗi đối với các bạn đã luôn mong ngóng truyện.

Hi vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ đứa con tinh thần của mình nhé!!!

Cảm ơn các tình yêu nhiều!!!