Bao Nuôi Idol

Chương 90: Cô Trợ Lý Nhỏ Một Lòng Chăm Chỉ Làm Việc Mỗi Ngày




Buổi chiều Đàm Dận làm thủ tục xuất viện, vốn chỉ là vết thương nhẹ, về nhà dưỡng bệnh là được rồi. Là trợ lý sinh hoạt mới nhậm chức của anh, dĩ nhiên Biên Nhan xử lý hết mọi chuyện, cô nhớ thật kỹ những gì bác sĩ dặn dò nhưng vì lo sẽ bỏ sót điểm quan trọng nào nên cô đã viết vào sổ ghi chú.

Đàm Dận ngồi hàng ghế phía sau nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói bình thản căn dặn cô: “Hôm nay em dọn vào luôn đi. Em báo địa chỉ cho Vương Hạo, chúng ta đến chỗ em ở dọn hành lý.”

“Nhanh vậy sao?” Biên Nhan có chút giật mình.

Đàm Dận ngước nhìn cô.

Cô ngẫm nghĩ một lát, do dự hỏi: “Thật sự phải ở cùng nhau sao?”

Đàm Dận nhìn cô hỏi lại: “Em không muốn?”

Biên Nhan lắc đầu: “Em chỉ sợ không tiện...”

Dù gì cũng là cô nam quả nữ, bây giờ họ không còn mối quan hệ như trước kia nữa.

Đến khu nhà Biên Nhan ở, Đàm Dận rất tự nhiên xuống xe cùng đi sau lưng cô, đi thang máy đến tầng 17.

Nói thật Biên Nhan rất sợ anh bị người ta chụp được: “Thật ra anh ngồi đợi trong xe là được rồi, em dọn đồ nhanh lắm.”

“Trong xe bức bối lắm.”

Được rồi.

Vào nhà, Đàm Dận quan sát căn phòng trọ chưa đầy 50 mét vuông này: “Đây là phòng em thuê?”

Biên Nhan nhanh chóng thu gom hết đồ lót đang phơi trêи ban công, cố ý đưa lưng về phía anh để không cho anh thấy, trả lời qua loa: “Không phải đâu, em ở nhờ nhà Ngải Lê thôi.”

Đàm Dận “Ờ” một tiếng, bình thản nói: “Ở nhờ cũng tốt, nhưng không tiện làm phiền bạn bè.”

Vì vậy nên đến làm phiền anh sao?

Ngẫm nghĩ bây giờ Đàm Dận cũng được xem là ông chủ của cô, Biên Nhan nhủ thầm với bản thân rằng sau này anh nói gì chính là cái đó.

Đồ của cô không nhiều lắm, nhanh chóng dọn dẹp từng món đồ sinh hoạt. Kéo một cái vali hành lý và một túi rác nhỏ đi ra ngoài, Biên Nhan lại liếc nhìn vào trong phòng, thầm nghĩ phải nói thế nào với Ngải Lê đây.

Chẳng lẽ nói cô được bạn idol nhỏ từng được cô bao nuôi chứa chấp à? Còn bao ăn bao ở, phúc lợi và bảo hiểm đầy đủ.



Đột nhiên thân phận bị đảo ngược, chính cô còn chưa thích ứng được nữa là.

Đang mải mê suy nghĩ, vali hành lý trong tay chợt bị người ta đón lấy.

“?? Cánh tay anh còn bị thương, em tự xách được rồi.” Sao có thể để nghệ sĩ cầm hành lý cho trợ lý được chứ!

Đàm Dận tránh tay của cô, đi thẳng về phía thang máy: “Tay trái không bị thương.”

Cuối cùng hành lý được Vương Hạo giúp mang ra cốp sau, Biên Nhan nghĩ đến bây giờ hai người là đồng nghiệp thì khẽ nói: “Cảm ơn anh Hạo”.

Vương Hạo hơi kinh ngạc nhìn cô, ngay sau đó ngại ngùng gãi đầu cười ngây ngô, hiển nhiên vô cùng hưởng thụ tiếng gọi “anh Hạo” này.

Lúc Biên Nhan lên xe, anh ta còn ân cần giúp mở cửa xe, lại nhận được thêm một tiếng “Cảm ơn” nữa.

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn đâu.” Vương Hạo xoay người lấy một chai nước từ ghế lái đưa cho cô: “Anh mới vừa mua đấy.”

Thấy cô nhận lấy rồi còn cười với mình, anh ta ngượng ngùng và xấu hổ bổ sung: “Nhìn thấy em chảy nơi này nơi nọ chảy rất nhiều mồ hôi.”

Đàm Dận ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Lái xe đi.”

“À được được.”

Vị trí khu nhà Đàm Dận ở là một khu vực trung tâm ở thành phố K, các biện pháp bảo an vô cùng nghiêm mật, ra vào đều phải cần chứng nhận hoặc được chủ hộ nhận mặt, mỗi ngày đều có an ninh tuần tra, hệ thống báo cảnh sát, hệ thống camera càng thêm chu đáo, đây cũng là nơi các ngôi sao hay ở.

Trêи đường đi bọn họ ghé siêu thị chọn mua một vài thức ăn giúp khôi phục sức khỏe, còn có vài đồ dùng hằng ngày của Biên Nhan. Vương Hạo đặt mấy túi đồ lớn xuống rồi chuẩn bị tạm biệt. Biên Nhan thấy hơi bất ngờ: “Anh không vào cơm nước xong rồi mới đi sao?”

Cô nhớ anh ta rất thích thức ăn cô nấu.

Quả thật Vương Hạo cũng rất muốn ăn nhưng không được: “Anh còn phải về công ty mở cuộc họp định hình hình tượng cho A Dận, cả lịch trình cho những hoạt động bị dời lại trong lúc cậu ấy nghỉ ngơi, còn phải thương lượng với đoàn phim bên kia nữa.”

“Anh vất vả thật đấy.”

Vương Hạo gãi gãi đầu, cười hì hì: “Đó là vì A Dận nổi tiếng nên sau này anh mới dần bận rộn thôi.”

Sau khi Vương Hạo đi, Đàm Dận giúp cô sắp xếp xong xuôi phòng ở sát cạnh phòng ngủ của anh. Biên Nhan không nén được tò mò, hỏi: “Anh Hạo không ở cùng anh sao? Vừa nãy hình như em có thấy giày của anh ấy.”

Đàm Dận không biến sắc: “Đôi khi anh ấy sẽ ngủ ở đây một đêm nhưng sau này em ở đây thì anh ấy không đến ở nữa.”

“Hả? Tại sao?”



Biểu cảm của Đàm Dận hơi kỳ quái: “Nam nữ thụ thụ bất thân, em không biết hả?”

“...”

Trời nhanh chóng sập tối, Biên Nhan chuẩn bị kiểm tra vết thương của Đàm Dận, chỗ sưng trông đã khá hơn nhiều rồi nhưng máu bầm dưới da vẫn rất đậm. Cô lấy túi chườm lạnh xuống, đút anh uống thuốc xong mới yên tâm định đến phòng tắm để tắm.

“Chờ một lát.” Đàm Dận gọi cô lại: “Em cởi quần áo giúp anh.”

Biên Nhan sửng sốt một giây mới phản ứng kịp. Anh đang mặc áo sơ mi, cộng thêm cánh tay không thể gập hay duỗi, quả thật không tiện cởi đồ.

Đặt ngón tay lên nút áo của anh, nhìn cơ ngực trần dần lộ ra, Biên Nhan rất nghiêm túc tự nhủ không nên hiểu lầm, đây là công việc thôi à, chữ à kéo dài.

Sau khi cởi áo sơ mi cho anh xong thì còn phải giúp anh cởi dây lưng, kéo khóa quần xuống, quá trình đó Biên Nhan không muốn nhớ lại nữa, cô đỏ mặt không dám nhìn lâu nhưng múi bụng của anh quyến rũ muốn khóc quá đi mất.

Hơn nữa lúc giúp anh kéo xuống, cô rõ ràng còn nhìn thấy bụng Đàm Dận căng cứng, hơi co lại, quả thật muốn cái mạng già này của cô rồi.

Cuối cùng Đàm Dận chỉ mặc một cái qυầи ɭót màu xám tro đi vào phòng ngủ chính cùng với một cái khăn tắm làm hình dáng gậy thịt siêu rõ ràng. Cô cắn răng nín thở cố gắng quên đi hình ảnh đó.

Cô ngồi đàng hoàng trong phòng ngủ đợi đến khi Đàm Dận đi ra khỏi phòng tắm với cơ thể đầy hơi nước, cũng may anh còn nhớ phải dùng khăn tắm vây quanh nửa người dưới. Áo ngủ cũng là loại có nút cài nên cô chỉ cần giúp anh cài từng cái nút, che lại lồng ngực còn đang ướt đẫm nước.

Từ đầu đến cuối, Đàm Dận luôn cúi đầu liếc nhìn cô nhưng không nói không rằng.

Người này làm cô rất có cảm giác bị áp bách, Biên Nhan đã phá sản nên đâu còn dám mơ ước anh nữa, ngoài mặt ra vẻ rất bình tĩnh nhưng thực tế tay cô đang run lẩy bẩy đây này.

“Em... Em đi được rồi chứ?” Chắc không cần cô giúp mặc cả qυầи ɭót đâu nhỉ?

Cũng may Đàm Dận không làm khó cô, anh gật đầu.

Mấy mươi phút sau, Biên Nhan tắm rửa xong rồi trở về phòng với gương mặt hồng hào. Cô khép cửa lại thay quần áo nhưng cửa phòng chợt bị mở ra từ bên ngoài.

Cô vội vàng dùng quần áo che ngực, kêu lên với vẻ tuyệt vọng: “Á á mau ra ngoài!”

Tại sao vào phòng cô mà không gõ cửa hu hu hu.

Sắc mặt Đàm Dận trở nên sượng trân, lặng lẽ quay người đóng cửa lại.

Trước đây lúc cô thay quần áo đâu có kiêng dè gì anh đâu chứ.