Biên Nhan cúi đầu xiên một miếng vải thiều bọc tôm viên bỏ vào miệng ăn, cực cho anh còn nhớ rõ cô thích ăn món gì, cũng không dễ dàng.
Bả vai chợt bị ai đó vỗ nhẹ lên, Biên Nhan nghĩ là Đàm Dận nên tức giận quay lại.
... Sau đó nét mặt cô lập tức cứng đờ.
Quý Kha chậm rãi thả tay xuống, mím môi nhìn cô.
Quý Kha là sinh viên khoa biểu diễn khóa 2014, còn cô thuộc khoa biên kịch khóa 2013. Lúc ấy học viện họ tổ chức diễn xuất báo cáo kết hợp bộ môn, hai người được phân vào cùng một tổ, cô phụ trách sáng tác kịch bản sân khấu, còn anh ta là diễn viên nam chính.
Cô nhớ ban đầu họ khá hòa đồng với nhau, thường cùng thảo luận kịch bản và phân tích nhân vật, thỉnh thoảng còn có chung linh cảm. Sau đó họ quen thân, lúc luyện tập, anh ta còn mang theo đồ ăn vặt cho cô.
Quả thật Quý Kha cao ráo và đẹp trai, ngoại hình cũng được xem như khá khẩm trong khoa biểu diễn đầy rẫy trai xinh gái đẹp này. Biên Nhan nghe người khác nói có một nữ sinh thích anh ta, vừa hay cô nữ sinh này cũng diễn vai nữ chính. Có một lần cô tình cờ thấy họ ngồi ăn cùng nhau, anh ta rất săn sóc giúp nữ sinh đó lựa ra súp lơ mà cô ấy không thích ăn.
Có lẽ ánh mắt của cô quá nóng nên Quý Kha quay đầu nhìn lại.
Cô mập mờ nhướng mày với anh ta.
Có lẽ Quý Kha xấu hổ nên vẻ mặt hơi hốt hoảng và luống cuống.
Sau đó trong phòng biểu diễn, cô cố ý trêu chọc anh ta, ghé vào bên cạnh nhỏ giọng hỏi anh ta có muốn thêm cảnh hôn cho nam nữ chính không.
Cô vẫn còn nhớ cái trừng mắt lúc ấy của Quý Kha, vô cùng lạnh lùng.
Sau khi diễn xuất báo cáo kết thúc, hai người cũng ít liên lạc với nhau, Biên Nhan cũng không để tâm lắm. Kết quả chưa đầy hai tháng, Quý Kha chợt bắt đầu theo đuổi cô, hơn nữa còn không phải kiểu theo đuổi khiêm tốn, đi theo cô vào tiết nghiên cứu, tặng hoa và tặng quà đến phòng ngủ của cô, trêи Tieba của trường đều là bài post về anh ta và cô.
Khi đó cô một lòng một dạ đi theo Tiết Ngôn nên không đồng ý, trốn tránh anh ta, quà anh ta tặng cô cũng trả lại nguyên gói nguyên mác, cuối cùng quyết định ngay cả phòng ngủ cũng không ra.
Biên Nhan còn nhớ rõ tâm trạng của mình trong khoảng thời gian ấy, có lẽ cô đang sợ hãi, sợ Tiết Ngôn thấy bài đăng sẽ tức giận, từ đó khoảng cách càng thêm xa nhau.
Theo đuổi không có kết quả, Quý Kha bắt đầu có ý trở mặt thành thù với cô, sau này gặp lại hai người chỉ trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, không cho nhau sắc mặt tốt, mãi đến khi tốt nghiệp đại học thì đường ai nấy đi.
Nếu anh ta vì nhà cô có tiền và dáng vẻ xinh đẹp của cô nên mới thích cô thì bây giờ cô phá sản rồi, không phải anh ta đang muốn mượn cớ trả thù, cố ý ra đây châm chọc cô đấy chứ.
Biên Nhan quan sát nét mặt của anh ta, càng nhìn càng cảm thấy khả năng này rất cao.
Vì vậy cô lễ phép gật đầu, quyết định đi trước khi anh ta mở lời.
Quý Kha lại nắm cổ tay cô: “Lâu rồi không gặp, cậu thay đổi không ít.”
Biên Nhan cười cười một cách ngượng ngùng.
Bây giờ trông cô tiều tụy như vậy, chắc kém xa so với trước đây.
“Nghe nói cậu đang làm trợ lý cho Đàm Dận, chẳng phải như có tài mà không phát huy được sao?”
Anh ta biết tin này, thông tin rất nhanh nhạy.
“Không đâu, đãi ngộ anh ấy đưa ra rất tốt.”
Môi Quý Kha mỉm cười đầy chế giễu: “Đãi ngộ của một trợ lý có thể tốt hơn là bao. Bên tôi có vài chức vị có thể cung cấp cho cậu, tiền lương cũng cao hơn của cậu hiện nay.”
Biên Nhan hơi kinh ngạc nhìn anh ta, không ngờ anh ta sẽ giúp cô: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi không cần, tôi đã ký hợp đồng với anh ấy và Phỉ Nhiên rồi.”
Quý Kha không kiên trì nữa, cúi đầu nhìn cô một lát, ánh mắt kia khiến toàn thân Biên Nhan không được tự nhiên.
Quả nhiên tiếp theo cô nghe anh ta hỏi: “Lúc cậu gặp nguy nan nhất thì Tiết Ngôn lựa chọn tránh ở nước ngoài để một mình cậu đối phó với cục diện rối rắm trong nước, cậu còn thích anh ta vậy sao?”
Cô khẽ mở to hai mắt.
Giọng điệu Quý Kha buồn bực: “Trêи thế giới không chỉ có anh ta là đàn ông.”
Biên Nhan ngẩn ra: “Tôi và anh ta đã không thể nữa rồi.”
Mắt Quý Kha ảm đạm: “Vậy...”
Biên Nhan do dự nắm tay thành đấm, cảm thấy cần phải nói gì đó để xóa bỏ suy nghĩ của anh ta: “Bây giờ người trong lòng tôi là...”
“Biên Nhan.” Sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc, anh từ từ thong thả đi đến trước mặt cô: “Em đang trò chuyện với ai vậy?”
Biên Nhan vừa cảm khái anh cắt lời thật đúng lúc, suýt nữa đã thốt ra hai từ kia rồi. Cô lúng ta lúng túng giới thiệu hai người: “Đàn em, em đang ôn chuyện thôi. Ừm, đây là chủ của tôi, Đàm Dận.”
Quý Kha gật đầu: “Tôi biết.”
Đàm Dận mỉm cười nhìn anh ta.
“Phải về rồi à?” Biên Nhan trông mong nhìn anh, điên cuồng ra hiệu.
“Hả?” Nhưng Đàm Dận không đáp lại cô: “Hai người vừa nói chuyện gì, dường như anh nghe được...”
Dưới tình thế cấp bách, Biên Nhan nắm chặt tay anh: “Chúng ta về trước đi, đạo diễn còn đang chờ anh đấy.”
Đàm Dận cúi đầu liếc nhìn tay cô, trầm ngâm vài giây rồi mới nói: “Được, vậy chúng ta về.”
Vừa ra khỏi tầm mắt của Quý Kha, Biên Nhan vội vàng buông lỏng tay ra. Đàm Dận cũng không so đo gì với cô, còn lái xe đến trước mặt cô.
Anh có tư cách gì so đo, tối hôm qua anh mới vô duyên vô cớ lấy đi hai nghìn tệ của cô đấy!
Xe chạy được nửa đường, WeChat của Biên Nhan vang lên, cô cầm lên xem thử, phát hiện là Quý Kha xin thêm bạn với mình.
Không biết có phải Đàm Dận cũng liếc nhìn qua không mà cười đến mức xương sống cô tê dại: “Em có nhiều tình cũ quá nhỉ.”