Buổi trưa, Dung Nguyệt dẫn nhà đầu tư đến đoàn phim thăm thú. Bà vừa thấy Biên Nhan thì ấn đường giật liên hồi, đồng thời sắc mặt cũng thay đổi, mắt nhìn qua nhìn lại giữa cô và Đàm Dận một hồi lâu, hiển nhiên không hiểu cớ gì mà hai người này còn ở bên nhau.
Khi đó Đàm Dận mới vừa quay xong một cảnh đánh nhau dưới trời nắng chói chang, lúc kết thúc thì bước chân có hơi lảo đảo nhưng người khác không chú ý tới. Biên Nhan che dù đón lấy anh rồi thấp giọng hỏi han vài câu, sau đó ngồi xổm người xuống vén vạt áo của anh lên rồi cuốn quần đến đầu gối cho anh, quả nhiên có một vết bầm nho nhỏ, da cũng hơi thâm tím.
Cô đỡ anh ngồi lên ghế, dùng muối xử lý đơn giản cho anh xong, vừa quay người chợt đụng phải ánh mắt của Dung Nguyệt.
Cô lễ phép mỉm nhưng chân mày Dung Nguyệt càng cau chặt hơn.
Không bao lâu nhà đầu tư cũng để ý đến cảnh đó, mỉm cười đi tới thăm hỏi diễn viên, khen anh rất kính nghiệp. Mọi người nói chuyện với nhau xong, Đàm Dận vừa ngẩng đầu thì bên cạnh đã không còn thấy bóng dáng Biên Nhan nữa.
Anh đứng dậy tìm cô trong studio, nhanh chóng trông thấy cô đang đứng bên cạnh tác giả nguyên tác “Phật đạo”. Hai cô gái chụm đầu lại không biết đang trò chuyện về điều gì, nụ cười vô cùng khó hình dung.
Anh đang muốn cất bước đi tới, chợt nghe giọng của nhân viên kế hoạch thì thầm: “Anh nói xem có phải Biên Nhan rất đẹp không.”
“Chắc do biết cách ăn mặc, người ta vốn xinh đẹp mà.” Nhϊế͙p͙ ảnh gia nói: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn vậy, ban đầu tinh thần không tốt cũng có thể hiểu được.”
“Lúc trước tôi gặp cô ấy, khi đó là một đại tiểu thư rực rỡ và sáng chói.” Quản lý bối cảnh sờ cằm, trao đổi một ánh mắt mà đàn ông đều hiểu: “Bây giờ thì trông đáng yêu, còn làm trợ lý sinh hoạt, tôi nhìn mà thấy đau lòng.”
“Ha ha ha cái tên ma cà bông nhà anh, hay anh nghĩ gia cảnh người ta thất thế nên có thể xem trọng loại người như anh thế hả.”
Sắc mặt Đàm Dận sa sầm, mắt liếc họ với vẻ cảnh cáo. Ba người không dám lên tiếng, yên lặng đi làm việc.