Bao Nuôi Idol - Ngụy Mãn Thập Tứ Toái

Chương 89




Khi Đàm Dận tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở bệnh viện. Biên Nhan ngồi ở một bên ghế như cô vợ nhỏ làm sai chuyện. Mắt anh hơi sáng lên, anh muốn đứng dậy nói chuyện với cô nhưng lại nhận ra từ vai phải tới cánh tay đau nhức giơ lên không nổi.

“Tôi bị gì vậy?” Anh cất giọng khàn khàn.

Vương Hạo vội vàng đỡ gáy anh, kê một cái gối sau lưng anh.

Giọng điệu của Hậu Di Cảnh không tốt: “Cậu uống quá nhiều, không đứng vững nên té lộn nhào từ cầu thang xuống, làm cánh tay bị thương rồi.”

Hậu Di Cảnh là một bà chủ của một công ty phim ảnh Phỉ Nhiên, tuổi còn trẻ, cấp dưới còn dẫn dắt không ít những ngôi sao có tên tuổi, hầu hết các nghệ sĩ dưới sự marketing của chị ta luôn có danh tiếng khác nhau, đều nổi đình nổi đám.

Đàm Dận mím môi: “Phải bao lâu em mới khôi phục?”

“Không tổn thương đến xương nhưng phải nghỉ ngơi hai tuần mới có thể khỏe lại.” Chị ta liếc nhìn Biên Nhan: “Không phải nói cô ta đã phá sản nên hợp đồng của hai người cũng chấm dứt rồi sao? Tại sao lại còn dây dưa với nhau? Còn làm hại cậu suýt nữa đã ngã gãy tay rồi.”

Đàm Dận nói: “Chị Hậu, chuyện tối ngày hôm qua em còn nhớ, là tự em choáng váng đầu nên té xuống, không liên quan đến cô ấy.”

“Không liên quan đến cô ta? Cậu uống say mà cô ta còn dẫn cậu leo ba mươi mấy tầng! Ai mà không choáng đầu hả?!”

Đàm Dận nhắm lại mắt: “Tại em nói, em uống say nên sợ đi thang máy.”

Vương Hạo cũng nói đỡ: “Đây là bệnh cũ của A Dận.”

Hậu Di Cảnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dậm chân một cái: “Tôi không muốn nói với cậu nữa, vào lúc quan trọng mà gây cho tôi bao nhiêu chuyện, tiếp theo phải hoãn lại bao nhiêu lịch trình hả. Cậu tranh thủ bình phục cho tôi, đoàn phim ‘Phật Đạo’ còn đang chờ cạo đầu cho cậu đấy.”

Biên Nhan kìm lòng không đậu liếc nhìn tóc của anh với ánh mắt tiếc hận.

Đàm Dận: “...”

Sau khi Hậu Di Cảnh ra khỏi cửa phòng bệnh, Biên Nhan mới dám rụt rè chuyển ghế chuyển đến bên giường anh, lòng đầy áy náy, cô nói: “Thành thật xin lỗi anh, là em hại anh.”

Đàm Dận nhìn cô một lát mới thấp giọng hỏi: “Em hại anh?”



Vẻ mặt Biên Nhan đưa đám: “Sớm biết vậy thì em đã để anh đi tiểu ở cửa cầu thang rồi, đỡ hơn là bị té cầu thang.”

“...” Đàm Dận cảm thấy đáng lẽ mình không nên hỏi.

Kèm theo trí nhớ đêm qua ào ạt ùa về và cả cơn buồn tiểu này nữa, Đàm Dận đổi sắc mặt, dùng tay trái vén chăn lên: “Đỡ anh.”

“Anh làm gì thế?”

Đàm Dận cắn răng đáp: “Đi vệ sinh.”

“... À.”

Biên Nhan dìu anh xuống giường rồi dìu anh vào toilet một cách cực kỳ cẩn thận, sau đó quay người muốn đi ra ngoài.

“Em đi đâu?”

Biên Nhan ngượng ngùng nói: “Em không thể đứng đây nhìn anh tiểu đâu nhỉ.”

“... Em ra ngoài đi.”

Sau đó Biên Nhan lại ôm tâm trạng chuộc tội đút cơm đút nước cho anh, còn bóc vỏ quýt cho anh ăn. Đàm Dận vừa hưởng thụ sự phục vụ của cô, vừa dùng ánh mắt dò xét suy tư nhìn cô.

Tóc gáy Biên Nhan dựng đứng lên, cô thầm nghĩ phải ăn cho nhanh rồi đi khỏi đây mới được.

“Gầy rồi.” Đàm Dận nói: “Gần đây em khổ cực lắm phải không?”

Biên Nhan mệt mỏi “Ừ”, dường như ai gặp cô cũng đều hỏi câu này cả.

Mắt anh sa sầm: “Em không nghĩ sẽ đến tìm anh sao?”



“Tìm anh?” Biên Nhan nghi ngờ: “Tại sao phải tìm anh?”

Nét mặt Đàm Dận cứng đờ, hồi lâu sau mới nói: “Tìm anh lấy lại chiếc xe kia, ít nhất có thể giải quyết được một vấn đề của em.”

Biên Nhan lắc đầu: “Đó là quà em tặng anh, không thể lấy lại được. Huống hồ nó kém quá xa món nợ của em.”

Đàm Dận cau mày, không nói gì.

“Phong thủy mười năm xoay chuyển. Anh biết không? Gần đây không ít mấy ông già có vợ con mà còn muốn bao nuôi em đấy.” Cô như đang nói đùa đề cập với anh: “Còn dụ dỗ em nói có thể giúp em trả nợ. Xùy, so với bọn họ, điều kiện cá nhân của Tiết Ngôn mạnh hơn nhiều.”

Ngón tay Đàm Dận khẽ giật, anh bình tĩnh hỏi: “Tiết Ngôn muốn bao nuôi em?”

Biên Nhan nhận ra không nên nói đến những chuyện này trước mặt anh nên cô im lặng thu dọn hết những hộp thức ăn đã mua bên ngoài trêи bàn hộ lý: “À vậy... Em đi trước, anh nghỉ ngơi thật tốt nha.”

“Anh có thể giúp em.”

Biên Nhan không ngờ có thể nghe được câu này từ anh nhưng nghĩ mình nghe lầm nên cô không kiềm được mà nhìn vào đôi mắt của anh.

Cô ra vẻ khó tin không khỏi khiến Đàm Dận thấy hơi không hài lòng: “Anh sẽ giúp em trả hết những khoản nợ em thiếu. Nhưng anh có hai điều kiện, một là anh đang thiếu một trợ lý sinh hoạt, chịu trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt ăn uống hàng ngày của anh và phải ngụ ở chỗ anh. Trong khoảng thời gian đó, em có thể yên tâm sáng tác kịch bản, không cần chịu bất kỳ phí sinh hoạt nào. Hai là kịch bản của em chỉ có thể bán cho Phỉ Nhiên, tương đương với trở thành biên kịch hợp đồng với Phỉ Nhiên.”

“Điều quan trọng nhất.” Anh khẽ mỉm cười: “Phim của em chỉ có anh được diễn vai nam chính. Nếu phim hot thì giá trị con người của anh sẽ tăng lên gấp bội, món nợ giữa chúng ta cũng sẽ được xóa bỏ.”

Đầu óc Biên Nhan bắt đầu choáng, cô líu lưỡi nói không nên lời: “Nhưng anh làm gì có nhiều tiền vậy đâu?”

“Anh có thể mượn tiền công ty, dựa vào mức độ xem trọng anh của bà chủ Hậu hiện nay thì không khó lắm.” Đàm Dận hời hợt đáp, ánh mắt trong trẻo nhìn cô: “Em đồng ý không?”

Dĩ nhiên Biên Nhan rất động tâm. Nếu anh thật sự đưa ra điều kiện như thế vậy thì không thể nghi ngờ là cả hai bên cùng có lợi, thêm vào đó nó còn có lợi cho cô hơn.

Vẻ mặt cô phức tạp: “Chuyện này quả là may mắn từ trêи trời giáng xuống với em, nhưng mà...”

“Vậy là đủ rồi.” Đàm Dận cố gắng kiềm chế nụ cười, hất cằm về phía quả cam đỏ trêи bàn, nói ra suy nghĩ của mình: “Em không cần vội nghĩ đến chuyện bán kịch bản, cứ tận tâm tận tình chăm sóc anh trước đi đã.”