Cô hăng say tự xoa nắn, anh nhìn thấy thì thầm tức giận, nắm lấy cổ tay cô: “Em say thật hay là giả say vậy hả?”
“Ưm…” Biên Nhan cố sức nhấc mí mắt lên, “Em không có say…”
“Vậy vào phòng tắm, tắm rửa cho sạch đi.”
“Tại sao?”
“Người ngợm dơ dáy anh không thể nằm ngủ với em được.”
Ý tứ ghét bỏ vô cùng rõ ràng, Biên Nhan uất ức trề môi: “Em ngủ dưới sàn cũng được…”
Đàm Dận hít sâu vào một hơi: “Anh tắm cho em có được không?”
Hai mắt của Biên Nhan sáng rực lên, nhưng sau đó cô lại lắc đầu.
“Tại sao vậy?”
Cô che mặt: “Anh đừng nói nữa, em sắp chảy máu mũi rồi.”
Đàm Dận sửng người, giơ hai ngón tay búng một cái vào trán của cô, vừa giận vừa buồn cười nói: “Cái đồ háo sắc này.”
Nhưng nếu cô không háo sắc thì cũng sẽ không bỏ ra nhiều tiền như vậy bao nuôi anh rồi.
Biên Nhan ôm cánh tay, gương mặt nhỏ nhắn tựa vào bờ vai rắn cắn, vừa cọ vừa nói: “Anh hôn em đi, hôn hôn rồi em sẽ có sức lực ngay.”
“…Mỗi lần em uống say đều như vậy hả?”
“Hử?”
“Hay là nói, với ai em cũng cư xử như vậy.”
Trong đầu của Biên Nhan lúc này toàn là đậu hủ đặc quánh, cô chẳng thể nào hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh, chỉ đành giương vẻ mặt ngu ngơ mờ mịt lên nhìn anh.
Đàm Dận cúi đầu, nhìn chăm chú vào mắt cô: “Em muốn hôn như thế nào?”
Trong giọng nói của cô chứa đựng sự vui mừng như muốn nhảy nhót: “Em chỉ ở đâu thì anh hôn vào chổ đó.”
“Được.”
“Tay nhỏ.”
Đàm Dận mở tay cô ra, một cái hôn mềm mại rơi vào lòng bàn tay nhỏ xinh.
“Mặt.”
Anh hơi nghiêng mặt, né tránh sóng mũi cao của cô, ý định nhắm chuẩn ngay cái miệng nhỏ đang lải nhải nhưng lại bị sở trường cụng đầu của Biên Nhan cản lại: “Môi không cần.”
“…” Anh nhẫn nại hôn lên gương mặt của cô: “Đủ chưa?”
Cô nhắm mắt lại, kéo áo lên, để lộ ra cái bụng trắng nõn đáng yêu, giọng nói lào khào như lúc vừa mới thức giấc: “Bụng nhỏ cũng muốn hôn nữa.”
Đôi môi vừa mới đáp xuống Biên Nhan đã run rẩy dùng sở trường của mình đẩy anh ra: “Ngứa quá đi.”
Đàm Dận cố ý hôn xung quanh cái bụng bằng phẳng của cô, hôn cho cô cuộn tròn người, cơ bụng co rút, cô né trái tránh phải muốn trốn anh: “… A ngứa quá… Đừng… Em không được…”
Nơi nào đó bị gối của cô cọ trúng, Đàm Dận nhíu mày dừng động tác, lúc này Biên Nhan quần áo nhăn nhúm nằm co tròn trong ngực anh thở hồng hộc, vẻ mặt nhẹ nhõm như kiểu vừa sống sót sau tai nạn.
Anh lạnh nhạt hỏi: “Còn muốn hôn nữa không?”
Vài sợi tóc lòa xòa dán sát vào gương mặt mướt mồ hôi của cô, làn da trắng mịn dưới ánh đèn càng thêm nhẵn nhụi nõn nà, bộ ngực mềm mại phập phồng lên xuống một cách dữ dội, cô uể oải nói: “Còn muốn…” Cô cởi áo ngực ra, “Muốn hôn chỗ này…”
Đàm Dận không nói gì.
Nơi nào đó dưới háng dường như lập tức cương cứng đến phát đau.
Anh há mồm ngậm lấy quả anh đào bên trêи, đúng như anh nghĩ, chúng nó ngọt ngào hệt như kẹo đường vậy, anh ngậm lấy cả bầu ngực, dùng đầu lưỡi trêu chọc đầu ngực.
Biên Nhan khẽ rêи một tiếng, hốc mắt ươn ướt, sóng mắt lưng tròng nhìn anh, dáng vẻ trông vô cùng ngây thơ vô hại.
Anh phun đầu ngực ra, ngồi thẳng dậy, nhìn hạt đậu đỏ kia đang cương lên, bên trêи còn nhuộm một tầng nước bọt sáng lấp lánh.
Thật xinh đẹp.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Bây giờ chúng ta hôn ở một nơi thật là sung sướиɠ có được không?”
Anh đáp lời đồng ý ngay lập tức.