Chỗ khó nói kia do bị sử dụng quá độ, bất kỳ ma sát rất nhỏ nào đều sẽ có cảm giác đau nhói, ngày hôm sau Biên Nhan không thể xuống giường nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà dưỡng sức.
Tháng này mới qua chưa được một phần tư, mỗi ngày họ đều làm, cuộc sống thế này quá đỗi sai trái rồi, Biên Nhan quyết định phải tiết chế, chưa qua giữa tháng cô sẽ không chạm vào anh nữa!
Mới đầu cô còn sợ bảo bối không chịu nhưng cô nhanh chóng phát hiện mình lo thừa rồi. Lịch quay của đoàn phim khá chặt chẽ, còn muốn quay bù hôm anh bị cảm, từ buổi sáng trời vừa hừng đông quay tới rạng sáng hôm sau, giấc ngủ mỗi ngày của Đàm Dận đều không đủ bốn tiếng.
Ban đêm Biên Nhan mở máy điều hòa đến thấp nhất, sau đó quấn mình như nhộng, vừa thoải mái vừa có cảm giác an toàn.
Lúc Đàm Dận trở về thì thấy cảnh này, anh yên lặng đứng đó chốc lát, tắm xong ra ngoài cố kéo chăn của cô ra.
Thật ra Biên Nhan đã tỉnh giấc, mở mắt cảnh giác nhìn anh, giữ chặt tấm chăn: “... Bảo bối, túng ɖu͙ƈ hại thân đấy.”
Đàm Dận mỉm cười, ôm lấy cô qua tấm chăn, anh thở dài một hơi, trêи người mang theo hương thơm nhẹ nhàng và khoan kɧօáϊ sau khi tắm: “Yên tâm đi, anh không còn sức nữa rồi.”
Anh vùi mặt vào gáy cô, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Biên Nhan hỏi thăm tiến độ quay phim. Đạo diễn Phương nói: “Sắp quay tới đoạn Mạnh Nam Thừa được nữ chính chăm sóc dần phục hồi trí nhớ, có thể nói đây là đoạn thử thách kỹ năng diễn xuất của nam chính nhất trong bộ phim này. Nếu em rảnh thì tới đoàn xem thử, có một vài chi tiết anh muốn hỏi ý kiến của em.”
“Vâng.”
Đạo diễn Phương dừng một lát rồi nói tiếp: “Anh thấy Đàm Dận rất cố gắng diễn tốt vai mình.”
Cô biết, bảo bối thật sự rất nghiêm túc với bộ phim này.
Buổi trưa Biên Nhan xuống bếp làm vài món ăn, đóng hộp rồi vui vẻ đến đoàn phim thăm ban.
Vừa lúc tới giờ cơm, Biên Nhan đẩy cơm hộp đoàn phim đã phát cho anh qua một bên, sau đó bày món của mình làm lên.
“Dinh dưỡng siêu toàn diện đây, em làm vất vả lắm đấy.” Cô khoe công.
Đàm Dận cười: “Em muốn anh mập chết hả?”
Tuy nói vậy nhưng anh nể tình ăn rất nhiều.
Vương Hạo cầm theo một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh ăn ké, ngon đến mức anh ta dựng thẳng ngón tay cái: “Hơn nửa năm rồi tôi mới được ăn một bữa thịnh soạn thế này, tay nghề của cô Biên quá hợp với khẩu vị của tôi luôn.”
Biên Nhan khiêm tốn: “Tài nấu nướng của tôi thua xa bảo bối đó.”
“?? A Dận biết nấu cơm sao?”
Đàm Dận cúi đầu gắp thức ăn: “Biết chút chút.”
Vương Hạo ngơ ngác nhìn Biên Nhan: “Tôi quen cậu ta tám năm mà lại không biết cậu ta biết nấu cơm.”
Trước khi được Biên Nhan bao nuôi, hai người toàn ăn mì tôm trong quãng thời gian khó nhọc ấy.
Hơn nữa, anh còn là kiểu mười ngón tay không dính nước, mì bưng đến tận miệng thì anh mới bằng lòng ăn.
Vấn đề về mì gói cũng không vừa đâu được không?!
Biên Nhan chú ý: “Wow, các anh quen nhau lâu vậy ư!”
Đàm Dận bình tĩnh nói: “Hàng xóm.”
Cô gật đầu: “À.”
Vương Hạo nghe được hai từ hàng xóm này, vẻ mặt hơi méo.
Dường như Đàm Dận rất thích ăn tôm, cả bàn tôm đều bị một mình anh ăn sạch. Biên Nhan vừa nhìn anh ăn vừa quan sát bụng của anh, không bị phồng lên nhỉ.
Cô tò mò đưa tay chạm vào thử.
Đàm Dận dừng đũa nhìn cô.
Vừa lúc Vương Hạo ăn xong, rất tự giác để chén đũa xuống đi ra ngoài.
“Em sờ anh làm gì?” Đàm Dận hỏi.
“Sờ xem có mỡ thừa không.”
Anh nhẫn nại hỏi: “Có sờ thấy không?”
“Không có, là cơ bụng em thích nhất.” Biên Nhan vui vẻ thu tay về.
Trong phòng nghỉ có toilet riêng, Đàm Dận súc miệng xong mới lại trở về ngồi bên cạnh cô.
“Buổi chiều có cảnh hôn hả?” Thế nên anh mới chú ý vệ sinh khoang miệng như vậy.
Sau khi ăn uống no đủ thì anh trở nên hơi lười biếng: “Quay góc thôi.”
“Ồ.” Biên Nhan leo lên đùi anh.
Đàm Dận ôm eo cô: “Em lại muốn làm gì nữa?”
“Em thấy những cặp tình nhân khác, con gái đều ngồi trêи đùi bạn trai, em hâm mộ lắm đấy.” Cô hơi nhích ʍôиɠ: “Mặc dù chúng ta không phải đang yêu đương nhưng cũng có thể ngồi lên chân vậy phải không?”
Đàm Dận khẽ gật đầu: “Được.”
“Vậy em ngồi một lát nha, sẽ không làm anh mỏi đâu.”
“Họ chỉ ngồi vậy thôi sao?”
Biên Nhan nhớ lại: “Hình như còn hôn nữa.”
Anh khẽ mỉm cười, ôm gáy cô tới gần.
Sau đó bị Biên Nhan dùng tay đẩy vai ra.
Anh nghĩ cô lại đang rối rắm chuyện tiền nong, bất đắc dĩ nói: “Em keo kiệt với anh vậy sao?”
“Không phải keo kiệt.”
“Vậy vì sao?”
Biên Nhan khó xử nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Đàm Dận bắt đầu thắc mắc? (*)
(*) Nguyên văn 缓缓打出一个: đây giống một meme của bên Trung thể hiện sự nghi vấn, thắc mắc, khó hiểu; như hình dưới nhéBao Nuôi Idol - Chương 62: : Đàm Dận bắt đầu thắc mắc?
“Sẽ thành thói quen đấy.”
Đôi mắt Đàm Dận tối lại.
Điện thoại di động trêи bàn rung lên, Biên Nhan cầm rồi bắt máy: “Chú Tống?”
Là thư ký của ba Biên gọi tới, giọng ông ta hơi lo lắng: “Nhan Nhan, con mau về nhà một chuyến đi, Tiết Ngôn sắp bị ba con đánh chết rồi.”
Biên Nhan hoang mang.
...
Thư ký Tống chờ ngoài cổng tòa nhà, từ khi Biên Nhan xuống xe ông ấy đã bắt đầu cằn nhằn liên tục.
Đầu tiên Tiết Ngôn bị công ty gọi về, không biết anh ta nói gì mà trong cơn thịnh nộ ba Biên đã bạt cho anh ta một bàn tay.
Đánh xong nhưng cơn giận vẫn không giảm, ông lại lấy một cây ba toong ở thư phòng ra, quất từng gậy vào cánh tay và vai anh ta.
Dựa vào tính cách bướng bỉnh và không nhận lỗi của Tiết Ngôn, nếu cứ tiếp tục đánh nữa thì anh ta sẽ gặp chuyện mất.
Lúc Biên Nhan chạy tới thì ba Biên đang giơ tay lên cao, cô nhanh chóng chạy tới trước mặt Tiết Ngôn, không cẩn thận cũng bị dính một gậy, đau đến nhe răng trợn mắt.
Đôi mắt Tiết Ngôn vốn đang chết lặng bất chợt chuyển động, nhìn vào bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Biên Chí Thành vội vàng thả gậy xuống, nhíu mày không vui hỏi: “Ai gọi con về?”
Biên Nhan không nói gì, quay qua kiểm tra vết thương của Tiết Ngôn. Anh ta mặc áo sơ mi màu xám nhạt, bả vai đã rướm máu.
Lần cuối bị đánh nghiêm trọng thế này là khi Tiết Ngôn mới mười tám tuổi.
Cô dùng ánh mắt hỏi han xem anh có đau lắm không nhưng Tiết Ngôn chỉ lặng lẽ nhìn cô.