“Sao hả? Hài lòng không?” Ngải Lê nháy mắt đầy mập mờ.
Đàm Dận đứng cạnh đó cũng mỉm cười nhìn cô.
Biên Nhan cảm thấy áp lực rất lớn, gật gật đầu, mặc dù hình như cô cũng chẳng thử được hàng, nhưng mà cảm giác hôn môi cũng rất thích thú.
Thật ra trước khi đồng ý gặp mặt cô còn nghi ngờ, trêи hợp đồng có ghi, nắm tay 800, phí một ngày ôm năm lần là 2000, dù ôm không đủ năm lần trong ngày vẫn tính nguyên giá, hôn môi 3000, mỗi lần lên giường phải trả 3 vạn(30.000), còn chi phí cho những hành vi thân mật và các thể loại phục vụ tình thú đặc biệt khác sẽ do bên nam tự do ra giá tùy theo quyền lợi.
Đại khái muốn nói là lấy nhiều hay ít tùy theo tâm trạng của Đàm Dận.
Đêm đầu tiên của Đàm Dận cũng là giá ở trêи trời, con số này có thể mua được một căn chung cư ở trung tâm thành phố.
Hợp đồng như vậy thật sự hợp pháp sao?
Ngải Lê có văn bằng 2 đại học luật, cô ấy khẳng định vô cùng chắc nịch, mấy thể loại hợp đồng bao nuôi vi phạm thuần phong mỹ tục và trái với đạo đức xã hội này đương nhiên là không có hiệu lực pháp luật rồi. Hợp đồng này chẳng qua chỉ để liệt kê rõ trách nhiệm, nghĩa vụ và quyền lợi cũng như vấn đề chi phí sử dụng của hai bên.
Biên Nhan ôm đầu: “Anh ta ra giá cao quá, tớ sợ mình không nuôi nổi anh ta.”
“Không phải lợi tức công ty của ba cậu một năm có thể thu về mười mấy hai mươi tỷ sao, cậu lại là người thừa kế duy nhất, chỉ bao nuôi một tiểu thịt tươi còn không phải là dư sức hay sao.” Ngải Lê tẩy não cô, “Hơn nữa không phải cậu muốn làm biên kịch nổi tiếng sao? Anh ta tuyệt đối có thể thỏa mãn hết tất cả ảo tưởng về nam chính của cậu.”
Biên Nhan suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy có lý.
Trước đó nghe Ngải Lê tâng bốc Đàm Dận cứ như là thần tiên hạ phàm, nhưng không ngờ gặp được rồi thì đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Từ đây nam chính dưới ngòi bút của cô đã có hình mẫu chuẩn.
Nhìn thấy lúc Biên Nhan ký tên vẫn còn có chút do dự, Ngải Lê khom lưng nhỏ giọng thì thầm: “Cậu nỡ chắp tay nhường Đàm Dận cho người khác, nhìn anh ta bị người phụ nữ khác giở trò đồi bại hay sao?”
Đây đúng là tra tấn lương tâm của cô mà!
Biên Nhan đỏ mắt, tâm trạng nặng nề ký tên.
Hai bên nhận lấy bản hợp đồng, Ngải Lê cười tủm tỉm vỗ vai Biên Nhan, nhét thẻ mở cửa phòng vào tay cô: “Bây giờ anh ta là của cậu, dùng cho tốt nghen.”
Lúc này Biên Nhan mới hiểu rõ dụng ý của cô ấy khi chọn địa điểm gặp mặt là khách sạn.
Ngải Lê, cậu ɖâʍ đãng quá đi!
Sau khi vào phòng, Đàm Dận cởi đồng hồ ra, tiện tay đặt xuống cái bàn gần đó, anh nhìn sắc trời vẫn còn sáng choang ngoài cửa sổ: “Bây giờ bắt đầu hả?”
Biên Nhan lập tức hiểu anh đang nói gì, cô vô cùng căng thẳng, uyển chuyển nói: “Em cảm thấy vẫn nên tiến hành theo từng bước thì tốt hơn…”
“Ừm.” Đàm Dận gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, anh vươn tay về phía cô, “Đưa tay nhỏ mập mạp cho anh.”
Tay thì tay thôi! Còn phải nói là tay nhỏ mập mạp nữa chứ!
Biên Nhan hậm hực đặt bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh vào tay anh, sau đó anh đan tay mình vào tay cô.
“Đây là bước đầu tiên. Bước thứ hai…” Đàm Dận mỉm cười liếc nhìn cô một cái, anh vòng tay ôm lấy vai cô, cúi đầu hôn xuống.
Biên Nhan bị anh ta hôn cho choáng váng, người lâng lâng như đang say, chân mềm nhũn không đứng vững được, môi lưỡi của anh vô cùng dịu dàng và ngọt ngào, lúc đầu lưỡi linh hoạt lục lọi tìm kiếm làm cô cảm giác được một loại kɧօáϊ cảm kỳ lạ len lỏi trong xương tủy.
Mặc dù phải trả phí rất cao, nhưng cô vẫn muốn hôn.
Cô không biết cách hít thở, hôn một thời gian dài lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, “ Ưm, ưm” cô vùng vẫy muốn đẩy anh ra.
Sau đó lập tức nghe thấy giọng nói có hơi trầm khàn của Đàm Dận vang lên: “Hôn lưỡi phải trả thêm 1000, nhớ chuyển khoán cho anh nha.”
“!!!” Biên Nhan trợn trừng hai mắt.
Cô nghĩ, không lẽ từ nay về sau mỗi lúc mình thân mật với anh ta đều phải ghi vào sổ sao?
Đàm Dận cười khẽ một tiếng, anh cảm thấy vẫn chưa đã thèm, chờ đến khi cô tỉnh táo lại, anh lại nâng cằm cô lên, ý muốn lại hôn thêm lần nữa.
Biên Nhan nhanh chóng che miệng lại.
Đàm Dận cau mày, gỡ tay cô ra, vừa định đặt môi xuống thì bị cô nhanh chóng tránh né.
Đúng là quá đáng, đã trả cho anh ta nhiều tiền vậy rồi. Sao lại tham lam quá vậy!
Đàm Dận bất đắc dĩ ôm cô vào lòng: “Bước thứ ba…”
Anh vén áo cô lên, cởi áo ngực ra, thả hai con thỏ béo mập trắng trẻo đáng yêu ra ngoài, năm ngón tay bóp nắn, biến nó thành đủ loại hình dạng, trông vô cùng ɖâʍ mĩ… Ngực của cô vừa mềm mịn lại vô cùng co dãn, đúng là làm cho anh yêu thích không muốn buông tay.
Mặt Biên Nhan vừa đỏ lại nóng, ngực bị người đàn ông này xoa nắn, cô cúi đầu nhìn thoáng qua lại bị hình ảnh sắc tình trước mắt làm chấn động run rẩy cả người.
Ánh mắt của Đàm Dận tối sầm lại, anh ghé sát lại bên tai cô, dùng giọng nói trầm ấm mê người thủ thỉ: “Đây cũng là lần đầu tiên của anh, nếu có làm đau em thì cho anh xin lỗi.”
“Ưm a…” Biên Nhan vươn cổ, sau gáy đã ửng đỏ, trong lúc cô đang ý loạn tình mê thì tiếng chuông điện thoại khiến người mất hứng vang lên. Cơ thể cô vẫn còn mềm nhũn, run rẩy đẩy Đàm Dận ra.
Không để ý thấy nét mặt của ai đó đang chuyển sang màu xanh.
Thường thì vào cuối tuần, Biên Nhan sẽ rủ rê Tiết Ngôn lang thang hết ngang cùng ngõ hẻm cùng nhau nếm thử mỹ thực, cô không đành lòng nhìn thấy anh ta suốt ngày cứ bị cha mình áp bức phải cắm đầu vào công việc. Ban đầu anh ta cũng không quá tình nguyện, nhưng sau này Biên Chí Thành cũng mở miệng bảo anh ta cố gắng nhín chút thời gian đi chơi với em gái.
Sau này cũng không biết căn bệnh viêm dạ dày mãn tính của anh ta có phải là do ăn bậy ăn bạ mà ra hay không.
Hiện tại, cô nghe thấy giọng nói chứa đầy vẻ mất kiên nhẫn của Tiết Ngôn ở phía đầu dây bên kia vang lên: “Đang ở đâu?”