Trong tranh tối tranh sáng Đàm Dận ngà ngà say lưu luyến nhìn Biên Nhan như rất thỏa mãn với biểu cảm xấu hổ không thể chịu đựng nổi của cô, anh nhếch môi ngả ngớn, luồn ngón trỏ vào miệng cô khuấy đảo chiếc lưỡi mềm mại và ướt đẫm kia.
“Ưm...” Bên môi Biên Nhan rỉ nước bọt, đôi mắt mê ly. Anh có thể hôn môi với gái điếm hạ tiện nhất nhưng lại từ chối không chạm vào môi của vợ anh.
Nhưng hôm nay không vậy.
Người phụ nữ này trưng ra vẻ mặt căm hận nói, cô chê anh bẩn.
Ha, thật thanh cao.
Biên Nhan nhắm mắt lại chờ anh hôn mình, cảm nhận được hơi thở của anh kề sát, thế nhưng lại bị một câu “Không được hôn cô ấy” lạnh lùng cắt đứt.
Là giọng của Tiết Ngôn.
Động tác của Đàm Dận chợt sững lại.
Biên Nhan nghiêng đầu sang, nhìn thấy Tiết Ngôn đứng sau lưng anh quay phim, lặp lại với giọng đầy tính áp bức: “Tôi nói, không cho phép cậu hôn cô ấy.”
Nếu không phải nhà tư sản là ba ba.
Đạo diễn Phương không vui xua xua tay: “Thôi, đóng thế cũng không quay dính mặt, không cần cảnh hôn đâu.”
Đàm Dận nặng nề nhìn cô, chuyển trận địa đến xương quai xanh của cô.
Trong lòng Biên Nhan vô cùng bi phẫn: !!!
Phúc của cô lợi mất tiêu bằng cách này sao!
Ngón tay thon dài của Đàm Dận cởi hai nút áo trước ngực cô ra, để lộ một phong cảnh kiều diễm trắng như tuyết. Anh không tiếp tục mà cúi đầu ngửi nhựa hương trầm sâu thẳm này, một tay lần mò vào dưới vạt áo, năm ngón tay ôm lấy khối trắng kia.
Cách lớp áo phong phanh bó sát, có thể thấy rõ động tác của anh.
Hơi thở Biên Nhan chợt trở nên nặng nề không ít, cô cảm thấy dường như anh đang níu lấy trái tim cô.
Cô không phải diễn viên chuyên nghiệp, hôn môi nhè nhẹ trước ống kính thì khá ổn nhưng nếu động thật thì bản thân cũng hơi sợ hãi.
Hơn nữa Tiết Ngôn còn đang đứng một bên làm khán giả.
Ngoài miệng nói không quan tâm đến suy nghĩ của anh ta nhưng sao có thể thật sự không quan tâm đây.
Cũng may nữ chính vốn bị ép buộc, biểu hiện kháng cự của cô lại hợp với nhân vật.
“Luồn tay vào váy chạm vào bắp đùi của cô ấy. Được đấy, Tiểu Biên vặn người đi, em phải xem người đàn ông trước mặt là một con ốc sên bẩn thỉu, bị anh ta đưa đẩy như vậy chỉ hận không thể cắt đứt miếng thịt kia xuống cho rồi... Rất tốt...”
Tiết Ngôn liếc đạo diễn Phương, ánh mắt kia khiến đạo diễn Phương dựng cả tóc gáy sau lưng. Đạo diễn Phương nuốt nước bọt, dựa vào tôn nghiêm của một đạo diễn lớn mới thu chỉ dẫn vừa rồi lại.
Dưới sự chỉ huy của đạo diễn Phương, Đàm Dận đè đôi chân đang đá liên tục của cô, dễ dàng cởi bỏ qυầи ɭót nội y viền tơ vứt xuống gối đầu của cô.
“Đưa tay vào dưới váy cô ấy, dừng lại một lát.”
Đàm Dận theo lời làm theo.
Trong kịch bản, đoạn này là Mạnh Nam Thừa đâm ngón tay vào bên trong huyệt của An Du, lúc quay phim dĩ nhiên không thể làm thật, đạo diễn cũng chỉ để cho anh làm cho có thôi.
Tai Biên Nhan đỏ muốn rỉ máu, không tự nhiên nghiêng đầu liếc nhìn ống kính, vừa lúc liếc thấy Tiết Ngôn.
Ánh mắt anh nhìn cô có chút trống rỗng.
Cô giật mình nhưng.
Nhưng ngay sau đó...
Biên Nhan rêи lên muốn khép chân lại, vẻ mặt gần như sụp đổ.
Trước khi quay, cô cố ý mặc hai cái qυầи ɭót, bây giờ ngón tay Đàm Dận kéo cái qυầи ɭót còn lại lên, xoa nhẹ lên cánh hoa đang ươn ướt, khẽ khàng véo lấy âm hạch sưng tấy kia.
Vì để tránh máy quay, anh còn lặng lẽ nâng chân trái của cô lên.
Đạo diễn Phương rất hài lòng, lần này quả thật hiệu quả, cảm xúc của hai diễn viên rất xuất thần, phản ứng cũng vô cùng chân thật. Như hiện tại, Biên Nhan níu chặt ga giường phía dưới, không tự chủ nâng ʍôиɠ lên, có thể thấy được bắp đùi trắng muốt như ngọc đang co rút.
Hình ảnh vô cùng có sức thuyết phục.