Biên Nhan ra khỏi toilet, xoa nhẹ đôi mắt lừ đừ để lên tinh thần chuẩn bị tiếp tục. Cô trở về phòng nhác thấy một chàng trai đang ngồi trước bàn máy vi tính thì suýt nữa bị hù chết.
“...Sao anh về rồi? Không phải anh xin nghỉ đi châu E sao?”
Nghe nói ba Đàm Dận vô cùng giận dữ vì vụ bê bối bao nuôi lần trước nên ông ấy đã ra lệnh bắt anh tạm ngừng tất cả các công việc quay diễn, bao gồm cả bộ phim cải biên mà anh đang tham gia. Dung Nguyệt ra sức phản đối, hai người cãi nhau qua điện thoại một hồi, cuối cùng ba Đàm thỏa hiệp nhưng yêu cầu con trai nhất định phải về nhà một chuyến giải thích rõ mọi chuyện.
Đàm Dận đọc kỹ nội dung trêи mạng, vẻ mặt khó lường, nghe tiếng thì nghiêng đầu sang: “Anh lo sẽ làm chậm trễ tiến độ nên chạy về trước thời gian đã định.”
Biên Nhan nuốt nước bọt, trước khi cô đi vệ sinh cô đang đọc bình luận của bộ mạt thế kia, vì thế máy tính đang ở giao diện trang truyện (*), không biết anh có đọc chưa nữa.
(*) Nguyên văn 粉婆(fen pó): đây là tên trang web, /pó/ cũng có nghĩa là bà.
Cô dè dặt đi qua, muốn che chắn màn ảnh máy tính. Đàm Dận dùng cánh tay đẩy cô ra, di chuyển chuột, ngẩng đầu liếc cô với vẻ mặt vô cảm: “Em tiến bộ quá ta, còn viết sắc nữa cơ đấy, anh có nên tố cáo em không nhỉ?”
Quả nhiên anh đã đọc rồi!
Biên Nhan liếc trộm màn hình, bên trêи rõ ràng là một đoạn xôi thịt của nam nữ chính —— nữ chính còn siêu nữ vương đè ʍôиɠ lên ƈôи ȶɦịt của Tần Ấn, vừa xay nghiền vừa buộc anh phải xin tha, lời thoại vô cùng khó coi.
Nội tâm của cô lập tức cảm thấy xấu hổ cùng cực, mạnh miệng giải thích: “Đó là một trang mạng Đài Loan, Đại lục không quản được.”
“Luật pháp quy định chỉ cần em dám viết văn đồi trụy khi đang ở trong nước, còn công khai đăng tải thì chính là phạm pháp.”
Biên Nhan lắp bắp: “Anh nghiêm túc vậy làm gì?”
Một hồi lâu không ai trả lời, cô ngượng ngùng ngước nhìn thì kinh hãi phát hiện Đàm Dận đang học truyện của cô!!
“Đừng đọc, đừng đọc...” Cô hốt hoảng giơ tay ra, nhất thời rối rắm không biết nên bịt mắt anh hay che màn hình.
Còn Đàm Dận liên tục lật xem vài chương, anh đặc biệt tìm chương được ghi chú cao H để đọc thử, sau đó kéo xuống cuối chương, ngón tay thỉnh thoảng dừng lại cũng là dừng ngay tại tình tiết trắng trợn lõa lồ kia.
Biên Nhan luống cuống tay chân đứng bên cạnh anh, nội tâm hứng chịu sự dằn vặt kinh khủng khϊế͙p͙.
Đàm Dận đọc được kha khá rồi mới ngẩng đầu lên hỏi cô: “Tần Ấn lấy nguyên mẫu từ anh phải không?”
Quả nhiên anh đã đoán ra rồi...
Biên Nhan im lặng nức nở, cũng đúng thôi, tên họ đồng âm cộng thêm cốt truyện bao nuôi nữa, ngu cũng đoán được.
Cô muốn giãy giụa lần cuối nên vô tội lắc đầu.
Sau đó thấy Đàm Dận đưa mắt đến gần cô hơn thì mới tủi thân gật gật đầu.
Anh cười: “Em giỏi ghê đấy, còn muốn cầm roi quất anh cơ à.”
“Đây chỉ là tình tiết cần cho truyện mà...” Biên Nhan yếu ớt giải thích.
“Sau khi ngược anh bầm mình bầm mẩy thì em lại vứt bỏ anh, đổi một tên cún con ngoan ngoãn nghe lời khác, sau đó bắt anh đứng sau hận đến cắn răng nghiến lợi nhìn hai người show ân ái?” Anh hơi nheo mắt lại, giọng nói nhẹ như mây, không nghe ra cảm xúc tức giận nhưng vậy mới khiến Biên Nhan rét lạnh cả sống lưng.
Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn anh, cắn môi ra chiều muốn nói nhưng lại không dám nói.
Không có gì mất mặt hơn việc bị người trong cuộc vạch trần tại trận, còn lấy thịt văn cô YY ra nhạo báng cả.
Quả thật là trừng phạt một cách công khai!
Biên Nhan run lẩy bẩy vì xấu hổ.
“Anh không biết hóa ra em ghét anh như vậy đấy.”
Anh cụp mắt, giọng điệu cũng trở nên nhẹ tênh. Trái tim Biên Nhan run lên, cô nghĩ anh đang đau lòng nên vội vàng nắm lấy tay anh: “Em không ghét anh mà, chỉ là sau lần đó... em cảm thấy anh hơi bá đạo.”
Đàm Dận nhạy cảm bắt được từ khóa quan trọng trong câu nói của cô: “Sau lần đó?”
Anh nhấn vào mục lục, nhìn xem ngày đăng thì bắt đầu cười gằn: “Em đã viết từ tháng năm, hơn nửa năm trước.”
Biên Nhan xoắn ngón tay.
“Khi đó chúng ta còn đang quay ‘Khối u ác tính’ phải không? Tên cún trung thành này được lấy từ —— Trang Yến?”