Một tuần sau, Tiết Ngôn lại hẹn cô ra gặp mặt.
Vốn dĩ cô không muốn đi nhưng anh ta nói muốn bàn về chuyện của ba, sau rốt còn để lại một câu có lẽ anh ta có cách giúp Biên Chí Thành giảm được hình phạt.
Anh ta vừa nói vậy thì lòng cô lập tức không yên.
Lúc ra ngoài sắc trời đã âm u, mây đen dày đặc đang che lấp bầu trời thành phố, đi được nửa đường quả nhiên một cơn mưa to kéo tới, may thay quán trà Hồng Kông họ hẹn cách đây không xa, đi vài phút là đến.
Tiết Ngôn ngồi trêи lầu hai gần cửa sổ đợi cô. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu vàng nhạt, dáng người cao ráo, trông khá sạch sẽ, khí chất và cảnh mưa giao hòa, nhìn từ xa đường nét nom như một bức tranh.
Nhìn lại cô hơi chật vật, tóc dài xõa vai dính mưa, không biết kẻ mắt có bị lem không, quần jeans thì dính nước loang lổ.
Anh ta đã gọi cho cô một ly trà sữa nóng, ngón tay lạnh lẽo của Biên Nhan đặt lên ly trà, tâm trạng cũng ổn định được một chút.
Anh ta lặng lẽ nhìn cô, lại là kiểu không đoán được cảm xúc, cũng khiến cô bất an đánh tan sự im lặng: “Trong điện thoại anh nói có thể giúp ba...”
“Về thành phố K với anh đi.” Tiết Ngôn cất tiếng nói: “Xin nghỉ việc hiện tại, về phần hợp đồng và khoản nợ giữa em và Đàm Dận, anh sẽ nghĩ cách xử lý ổn thỏa.”
Tay phải của anh đặt lên mặt bàn gỗ màu đen, xương ngón tay hơi cong có chút tái nhợt.
“Em không muốn đi Mỹ thì anh sẽ ở lại.” Dường như anh ta không định nghe câu trả lời của cô mà chỉ trình bày kế hoạch của anh ta với cô: “Công ty của anh ở Trung Quốc và Mỹ đều có trung tâm nghiên cứu phát triển, bây giờ đã dời bộ phận nghiệp vụ về nước rồi.”
Biên Nhan chỉ thấy tức cười nhưng nhìn vào mắt của anh ta thì cô lại không cười nổi.
“Tôi nghĩ hôm nay anh tới tìm tôi là để nói về chuyện của ba và cũng vì áy náy.” Cô hỏi vặn lại: “Thế nhưng tôi lại nghe thấy gì đây? Rốt cuộc sao đến bây giờ anh vẫn nghĩ tôi còn có thể ở bên anh.”
Tiết Ngôn nhìn cô, luôn giữ tư thế trước khi cô vào quán. Sắc môi của anh vẫn nhợt nhạt như thế nhưng sau khi cô dứt lời có vẻ nó còn nhạt hơn đôi chút.
“Em cứ khẳng định anh là tội nhân thế sao?” Anh ta mím môi: “Em muốn bắt anh đền nhà họ Biên cho em sao?”
Anh cũng đặt một tay khác lên bàn, cắn chặt quai hàm, trêи gương mặt tuấn tú có chút gì đó như tự giễu và châm biếm, giọng nói rất nhỏ.
“Anh có thể chuyển hết cổ phần dưới tên anh cho em, cũng có thể lấy lại cho em tất cả những gì em đánh mất.”
“Nhà và xe bị ngân hàng lấy đi, những món đồ ba cất giấu, trang sức và quần áo của em, kể cả bức tượng con chó kia.”
“Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải kết hôn với anh.” Nói đến hai từ cuối cùng, anh ta bỗng nói chậm lại với ngữ điệu êm ái và thăm dò.
Ngón tay của anh ta cũng sắp chạm được vào cô.
Biên Nhan lạnh lùng liếc anh ta rồi cầm túi xách đứng dậy xuống lầu.
Bên ngoài mưa vẫn rơi như trút nước, giọt nào cũng nặng hạt, đánh mạnh vào người đi đường và các công trình kiến trúc. Biên Nhan đang mở app gọi xe, nghe được tiếng bước chân sau lưng đang đến gần, cô khẽ cắn răng lao ra khỏi quán bước nhanh băng qua con đường đối diện.
Đèn xanh đếm ngược chỉ còn 3 giây, cô đi được một nửa, dòng xe đã bắt đầu di chuyển, mưa to giàn giụa khiến giao thông trông khá hỗn loạn. Biên Nhan qua đến con đường đối diện, ma xui quỷ khiến đúng lúc vừa quay đầu lại thì cô phát hiện Tiết Ngôn đang tính vượt đèn đỏ để đuổi theo cô!
Cô chảy mồ hôi lạnh, vội vàng kiễng chân ngoắc anh ta ý bảo anh ta đừng di chuyển.
Tiết Ngôn ngẩng đầu trông thấy cô, chân sắp bước ra quả nhiên chợt dừng lại.
Một phút sau đèn xanh đèn đỏ chuyển đổi, Biên Nhan e sợ trừng anh ta, tức giận tính vẫy một chiếc taxi, không chú ý thấy chiếc eDonkey (*) đã vượt đèn đỏ lao đến từ đằng sau.
(*) giống Grab bên mình.
Sau lưng vang lên tiếng rêи của đàn ông, Biên Nhan chậm chạp quay lại. Tiết Ngôn đang ôm lấy xương sườn do bị đụng vào đầu xe với vẻ mặt nhăn nhó.
“Anh không sao chứ?” Biên Nhan vội vàng đỡ anh ta dậy và lo lắng hỏi.
Chủ xe eDonkey liên tục xin lỗi anh ta.
Biên Nhan muốn chạm vào chỗ bị đau của anh ta nhưng lại không dám, mở cửa sau xe taxi đỡ anh ta ngồi vào: “Đau lắm à? Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé.”
Chủ xe eDonkey đang do dự có nên ngồi vào theo không, miệng lẩm bẩm sẽ bồi thường các kiểu.
Biên Nhan không hơi đâu để tâm tới cậu ta, chỉ dặn tài xế chạy đến bệnh viện gần nhất.
Sau khi xe khởi động được một lúc thì Tiết Ngôn mới từ từ mở lời, giọng nói hơi khàn: “Anh không sao, không cần đến bệnh viện, đưa anh về khách sạn đi.”
“Nhưng nếu không kiểm tra chỗ bị thương...”
“Chỉ đâm trúng xương thôi, từ từ sẽ khỏi.” Tiết Ngôn quan sát thấy cô bị mưa tạt ướt người, áo mỏng dán chặt vào làm đường cong lộ ra. Anh ta khẽ cau mày: “Về khách sạn thay quần áo, nếu không chúng ta đều sẽ bị cảm đấy.”
Taxi dừng ở khách sạn. Biên Nhan bối rối không biết có nên xuống xe không.
Tiết Ngôn ôm xương sườn đứng ngoài xe, khom người nhìn cô.
“Anh mau về thay quần áo đi...” Cô xua xua tay.
Tiết Ngôn khẽ mím môi, cởi vài nút dưới của áo sơ mi, cho cô xem vết bầm tím ở mạn sườn: “Đi bộ rất đau, có lẽ phải đến bệnh viện kiểm tra thử nữa.”
“Vậy chúng ta...” Biên Nhan gọi anh lên xe.
“Trước tiên nên thay quần áo.”
“... Được rồi.”
Vào phòng khách sạn, Tiết Ngôn lấy một bộ quần áo mặc nhà trong tủ ra đưa cho cô.
“Tôi không cần đâu...” Hơn nữa size của anh cô mặc chắc rất rộng.
Tiết Ngôn nhìn theo bộ đồ ướt nhỏ tong tong của cô xuống thấy một vũng nước đọng dưới chân: “Em làm bẩn thảm của anh đấy.”
Là anh bảo tôi vào mà...
Biên Nhan đành phải cầm quần áo vào phòng tắm.
Cô thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng, cởi quần áo cầm khăn lông lau người qua loa rồi chuẩn bị mặc bộ đồ ở nhà của Tiết Ngôn vào. Cô mới vừa xỏ một bên tay áo thì cửa phòng tắm “két” một tiếng mở ra.
Lưng Biên Nhan cứng đờ, cô có thể cảm giác được ánh mắt của anh ta đang quanh quẩn trêи người mình.
Trong suy nghĩ của cô, tuy Tiết Ngôn hơi tra với lại hơi ghê tởm nhưng hình tượng của anh ta chắc hẳn là chính nhân quân tử lạnh lùng, vì thế cô cũng quên khóa cửa luôn.
Sơ suất quá rồi!
Lời tác giả: Mỗi lần viết đến Tiết Ngôn, trong lòng tôi cứ cảm thấy đau nhức bi các kiểu, sầu ghê, rầu ghê.