Bảo Mẫu - Vợ Yêu

Chương 32: Anh ta ghét cậu rồi




Đã 1 tuần trôi qua rồi, Phong Diên vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như vậy. Anh thậm chí còn bắt đầu trở nên khó chịu, thường xuyên chỉ trích và làm khó Tư Niệm mỗi khi cậu bất cẩn dù chỉ là một chút chuyện nhỏ nhặt.

“Châu Tư Niệm, không phải tôi đã nói là khăn tắm luôn phải để trong nhà tắm sao? Cậu phơi cái này từ khi nào rồi mà vẫn chưa chịu mang vào hả?”

“Châu Tư Niệm, cậu cẩn thận hơn một chút được không? Mang mỗi ly cà phê từ bếp ra đến đây mà cũng làm rớt ra sàn nhà được.”

“Này, Châu Tư Niệm, từ khi nào mà tôi cho phép cậu mua ly mới để thế vào những chiếc ly cũ của tôi vậy? Cậu có thể tuỳ tiện như vậy sao?”

Trước đây anh chưa từng để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Nhưng cũng không trách anh được, đều là cậu sai. Dù sao anh cũng là ông chủ của cậu, cậu vốn chỉ là một người bảo mẫu bình thường, đáng lẽ ra cậu không nên mong chờ được anh đối xử tốt. Không, anh đối với cậu như vậy là quá tốt rồi. Tuy bản thân thường xuyên bị cằn nhằn, trách móc, Tư Niệm mỗi lần đều ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi, chịu đựng sự khó chịu của anh.

Cho đến bây giờ, Tư Niệm dường như đã hoàn toàn nhận ra thân phận thấp kém của mình. Cậu làm anh khó chịu đến độ anh phải đuổi cậu ra ngoài sofa ngủ, vẫn may đồ của cậu anh vẫn nhân từ mà cho để chung trong tủ quần áo. Nhiều khi cậu tự hỏi, Phong Diên có phải là vô cùng ghét bản thân mình không? Anh thấy phiền phức và chướng mắt mỗi khi nhìn thấy cậu? Hay là anh muốn đuổi việc cậu rồi? Sau tất cả những điều đó, Tư Niệm vẫn không hề mở miệng kêu ca lời nào. Điều đó cũng khiến Phong Diên khó hiểu, cậu có thể chịu đựng giỏi đến như vậy sao?

Hôm nay, sau bữa tối, trước khi đi ngủ, Phong Diên bỗng gọi cậu vào phòng nói chuyện với mình. Tuy có chút căng thẳng nhưng cậu dường như đã đoán được nội dung cuộc trò chuyện nên đã lấy hết can đảm bước vào phòng.

“Ngồi xuống.”

Tư Niệm vẫn ngoan ngoãn như một con cún, cậu ngồi xuống bên giường theo lời anh.

“Có chuyện gì vậy, Phong Diên?”

“Cậu có gì giấu tôi không? Khoảng 1 tuần trước.” Phong Diên lạnh giọng hỏi với vẻ mặt vô cảm. Câu hỏi đó đã trực tiếp khiến Tư Niệm rơi vào trầm tư. Cậu cũng đã từng tự hỏi bản thân, nhưng kết quả cậu lại chẳng nhớ được gì cả.

“Tôi… không giấu gì anh cả.”

“Đừng nói dối. Tôi ghét những kẻ nói dối.”



“Tôi không nói dối.”

“Vậy, người của mấy nhãn hàng gọi tới để quảng cáo là ai?”

Bấy giờ Tư Niệm mới sực nhớ ra. Chẳng lẽ anh đã biết mọi chuyện rồi? Từ khi nào? Nhưng mà, trong lòng cậu không hiểu sao lại thấy chuyện đó cũng không có gì nghiêm trọng lắm. Tại sao anh phải tức giận đến nhường này? Cuối cùng cậu chỉ thể nói ra mọi chuyện.

“Đó là bạn trai cũ của tôi.”

Nghe đến đây, Phong Diên thẳng thừng nói: “Tôi không chấp nhận người làm nhà mình là một kẻ nói dối.”

“Xin lỗi, tôi không cố ý nói dối anh.” Tư Niệm trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi. Cậu vừa căng thẳng vừa lo lắng, chỉ thể cúi đầu, hai tay lại bắt đầu quấn lấy nhau. “Tôi, tôi có lí do riêng.”

“Được. Tôi không cần biết lí do của cậu là gì. Tôi cho cậu buổi sáng ngày mai để dọn đồ, sau đó cậu không cần tới đây làm nữa. Tôi sẽ tìm người mới, Bảo Bảo cũng sẽ sớm quen thôi. Tiền lương lát nữa tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cậu. Giờ thì cậu ra ngoài đi.”

Phong Diên vừa dứt câu Tư Niệm liền trở nên hoảng hốt. Cậu ngẩng mặt lên khẩn khoản nhìn anh. “Phong Diên, tôi sai rồi, tôi xin lỗi. Anh đừng đuổi việc tôi được không? Tôi thực sự rất cần tiền…”

“Đủ rồi, Châu Tư Niệm!” Anh nhìn cậu bằng ánh mắt vừa chứa sự tức giận vừa chứa sự ghét bỏ lạnh lùng mà sẵng giọng: “Thứ cậu cần rốt cuộc cũng chỉ là tiền. Đó chính là lí do tôi muốn đuổi việc cậu đấy! Bước ra ngoài cho khuất mắt tôi đi!”

Tư Niệm nghe xong bỗng chốc ngây người. Không hiểu sao trước những lời nói này lồng ngực cậu lại có chút nhói. Hoá ra trong mắt anh cậu vẫn luôn là người coi tiền hơn cả lòng tự trọng như thế. Có vẻ như lần này cậu sai thật rồi.

Thế rồi, Tư Niệm không nói thêm gì nữa, cứ thế bước ra khỏi phòng theo lời của anh. Cậu tắt điện phòng khách, nằm co ro trên ghế sofa, lồng ngực lại như bị một tảng đá lớn đè xuống.

Đã không biết bao nhiêu lần cậu bị đuổi việc, nhưng chưa lần nào cậu cảm thấy nặng nề như thế này. Tại sao lúc đó cậu lại nói cậu cần tiền trong khi cậu biết bản thân không coi trọng tiền đến thế? Không biết từ khi nào cậu đã sớm yêu công việc này, nói đúng hơn là yêu cái tư cách mà bản thân được ở trong căn nhà này làm việc. Có gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc đó là gì?

Trong vô thức, hai hốc mắt Tư Niệm bỗng chốc đỏ hoe trong màn đêm. Lâm Phong Diên anh ta ghét kẻ nói dối, cậu lại chính là kẻ nói dối. Anh ta ghét cậu, anh ta muốn đuổi việc cậu, anh ta là không muốn cậu xuất hiện trong tầm mắt mình nữa rồi. Làm thế nào bây giờ? Lồng ngực đau quá…