Bảo Mẫu - Vợ Yêu

Chương 25: Sự hứng thú quen thuộc




Trên đường về, Tư Niệm đến bây giờ vẫn đang thắc mắc, trước kia anh từng nói thích cậu mặc đồ bình thường, như vậy nhìn quen mắt hơn. Vậy tại sao hôm nay anh lại chủ động chọn mua suit cho cậu? Chẳng lẽ gu của anh đã thay đổi rồi?

Không kìm được sự tò mò, sau cùng Tư Niệm chỉ đành mở miệng hỏi: “Phong Diên, không phải lúc trước anh nói tôi không hợp với suit sao?”

Phong Diên nghe vậy vừa nhìn thẳng lái xe vừa thản nhiên trả lời: “Ừ. Thực sự là không hợp với cậu. Chỉ có bộ tôi vừa chọn là hợp với cậu.”

“Vậy… tại sao tự nhiên hôm nay anh lại mua cho tôi?” Tư Niệm e dè hỏi thêm. Phong Diên cũng chỉ đáp lời cậu bằng một câu nói lạnh nhạt: “Tối nay là sinh nhật ba tôi. Ông ấy sẽ tổ chức tiệc rất lớn.”

Thì ra đó là lí do mà anh tự nhiên mua suit cho cậu. Lúc này cậu mới nhớ, bản thân vẫn còn một nhiệm vụ, đó là làm tròn thân phận của một người bạn trai giả trước mặt ba mẹ anh. Tiệc sinh nhật của ba anh sẽ được tổ chức rất lớn, anh mua đồ cho cậu là muốn cậu không làm anh mất mặt trước mọi người.

“Tư Niệm, tối nay hãy chọn cho Bảo Bảo một bộ đồ chỉnh tề một chút. Đừng mặc bộ đồ gà con kia.”

Trước câu nói có chút gượng gạo của Phong Diên, Tư Niệm bỗng nhiên khẽ mỉm cười. Mặc dù anh nói đừng mặc nhưng cậu cảm nhận được trong câu nói của anh, có vẻ anh rất thích bộ đồ đó.

Buổi tối, sau khi thay đồ xong cho Bảo Bảo, Tư Niệm mới vào phòng thay đồ của mình. Vừa hay Phong Diên cũng mới thay đồ xong. Lúc này cậu mới nhận ra, bộ đồ anh tự mua cho mình hôm nay giống hệt bộ đồ mà anh chọn cho cậu, chỉ là kích cỡ có lớn hơn một chút.

Thấy nhà tắm điện còn sáng, cho rằng anh vẫn chưa dùng xong, hết cách Tư Niệm chỉ đành thay đồ ngay tại phòng, mặc cho Phong Diên đang hí hoáy tìm tòi thứ gì trong ngăn tủ.



Cho đến khi tìm được đồ mình cần, Phong Diên vừa quay ra thì bỗng chốc sững người khi thấy Tư Niệm lúc này đang hồn nhiên thay quần áo trước mặt mình. Đằng sau lớp áo thường ngày kia là một tấm lưng nhỏ nhắn, làn ma trắng mịn, căng bóng cùng với vòng eo thon được lộ rõ ra bởi chiếc quần cạp chun ống rộng. Giữa lưng cậu còn hơi lộ ra một đường dọc dài của cột sống. Tuy tấm lưng này không được nhỏ gọn, vòng eo cũng không quá thon như của phụ nữ, nhưng kích cỡ này không hiểu sao lại khiến Phong Diên trong lòng cảm thấy có chút hưng phấn, cảm giác này anh cũng thấy quen thuộc vô cùng.

Phong Diên cứ đứng mân mê nhìn cậu như vậy, miệng thậm chí còn không giấu được nụ cười. Anh có vẻ như không định ra ngoài cho đến khi cậu thay xong cả bộ đồ. Nhưng Tư Niệm rất nhanh đã nhận ra. Cậu trong vô thức không biết vì lí do gì mà bỗng nhiên giật mình quay người lại. Thấy Phong Diên đang đứng đó nhìn chằm chằm mình bằng vẻ mặt vừa có chút lạnh lùng lại có đôi phần cười cợt, hai má cậu phút chốc đỏ ửng, vội vàng, luống cuống nói với anh:

“Phong, Phong Diên… anh ra ngoài một chút được không? Cho tôi thay đồ một lát…”

“Sao vậy? Chúng ta đều là đàn ông mà.” Phong Diên nhoẻn miệng cười tỏ vẻ trêu đùa. Nhưng thấy cậu cứ đứng đó lúng túng mãi như vậy, anh chỉ đành cam tâm ra ngoài, không chọc ghẹo cậu nữa.

Một lúc sau, Phong Diên vào lại phòng. Lúc này Tư Niệm cũng đã thay đồ xong rồi, anh chẳng nói câu gì cứ thế mà tiến tới, cúi đầu sát xuống bên cạnh cổ cậu khiến cậu không hiểu chuyện gì mà đứng đó ngây người. Lồng ngực của Tư Niệm quả thực là đã đập mạnh như đánh trống rồi, thật may anh chỉ là muốn xịt nước hoa lên cho cậu và ngửi xem mùi hương thế nào. Anh ngẩng lên thì liền gật gật đầu.

“Hừm… thơm đó. Xong rồi thì đi thôi.”

Trên xe, Tư Niệm hôm nay lại chẳng khác gì ngày đầu tiên Phong Diên đưa về ra mắt ba mẹ. Cậu thậm chí còn căng thẳng hơn vì hôm nay còn có nhiều người hơn ngày hôm đó. Trong đầu cậu xuất hiện hàng ngàn suy nghĩ: tới đó chào hỏi xong rồi bản thân sẽ làm gì, nhỡ người khác hỏi cậu là ai thì phải trả lời ra sao, nếu nhận là bạn trai của Phong Diên thì sẽ làm mất hình tượng của anh trong mắt người khác mất…

Suốt cả chặng đường Tư Niệm cứ im lặng như thế. Cậu căng thẳng đến mức hai tay không ngừng quấn lấy nhau, dằn vặt. Vậy mà cho đến khi đỗ xe rồi Phong Diên mới nhận ra mà xoa lưng an ủi cậu. Nói là an ủi nhưng vẻ mặt của anh vẫn lạnh tanh như bình thường, ngày cả giọng nói cũng chỉ chịu dàng hơn được một chút.

“Đừng căng thẳng. Không sao đâu.”