Bảo Mẫu Nhỏ Của Lý Tiên Sinh

Chương 8




Nguyên Dương cuộn chân lại dùng hai tay gắt gao ôm chặt, dựa đầu vào tay chán nản khóc. Hạt mồ hôi từ tóc chảy xuống sau lưng, quần áo bị mồ hôi chảy ra trong suốt dính vào da thịt như bị một con trăn khổng lồ từ đâu xuất hiện quấn lấy thân thể.

Không khí trên ổ chăn dần trở nên lầy lội, ẩm ướt và oi bức. Nguyên Dương thở phì phò mở chăn bông đang quấn quanh người muốn hít thở không khí trong lành.

Không ngờ, khuôn mặt của Lý Cảnh Hành đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu cau mày lại, ánh mắt lo lắng. Nguyên Dương sửng sốt thất thần nhìn người trước mặt, sợ hãi kêu lên. Vừa sửng sốt vừa choáng váng, hai tay ôm chặt chăn bông trùm qua đầu, trên tay gân xanh nổi lên.

Sau khi nghĩ kỹ, Lý Cảnh Hành vẫn là lo lắng cho Nguyên Dương nên rón ra rón rén đi tới phòng đứng ở bên cạnh chờ Nguyên Dương mở chăn ra mới thở phào.

Khi hắn nhìn thấy Nguyên Dương đau lòng muốn chết, tóc mái cùng mồ hôi lẫn lộn dính đầy trên mặt, đôi mắt bình thường sáng ngời nay khóc sưng lên, hai mắt đỏ hoe thoạt nhìn chính là cực kỳ uỷ khuất nào còn có vẻ đáng yêu như trước.

Giọng nói của Lý Cảnh Hành có chút khàn khàn: “Nguyên Dương, Nguyên Dương, Nguyên Nguyên, đừng buồn, đắp chăn bông lại ngạt thở phải làm sao, chúng ta nói chuyện đi?”

Nguyên Dương vốn không muốn nói chuyện với Lý Cảnh Hành nhưng sau khi hắn nói, cậu không khỏi lo lắng về tình trạng của đối phương. Hôm qua còn bị sốt, không biết hôm nay có đỡ chưa. Có còn cảm thấy chóng mặt không? Nguyên Dương nghĩ.

Rốt cuộc Nguyên Dương mềm lòng cọ tới cọ lui trong chăn bông hồi lâu mới kéo chăn bông lộ ra một đôi mắt rụt rè nhìn Lý Cảnh Hành.

Lý Cảnh Hành ngạc nhiên khi thấy chăn bông chuyển động, lộ ra một đôi mắt trong veo như nai tơ.

Nguyên Dương nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng dính một chút sữa của đối phương lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ khi Lý Cảnh Hành bú sữa như một đứa trẻ sáng nay. Mũi cậu chua xót chớp mắt quyết định hỏi trước nắm quyền chủ động: “Lý Cảnh Hành! Ngài … ngài phát hiện ra em là … người … song tính từ khi nào.” Nói đến người song tính, Nguyên Dương do dự một lúc mới gian nan mở miệng.

Lý cảnh Hành nhìn hai mắt Nguyên Dương, khóe miệng nhếch lên như là nghĩ tới chuyện tốt nào: “Mấy tháng trước.”

Nguyên Dương không ngờ bí mật của mình đã bị Lý Cảnh Hành phát hiện lâu như vậy, dũng khí chống đỡ cũng không còn nữa, giọng nói run run: “Vậy thì … ngài không cảm thấy là đáng sợ sao?”

Lý Cảnh Hành cười nhẹ, giọng điệu như đang trân trọng một món đồ châu báu: “Vì sao? Nguyên Nguyên rất đẹp. Em có biết? Trong truyền thuyết cổ đại còn có một vị thần tên tên là Dẫn Dương. Hắn cũng giống như Nguyên Nguyên, nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy bản thân kỳ quái, người ta ngưỡng mộ hắn vì có âm dương tương phối. Giúp đỡ người nghèo, đàn ông muốn lấy hắn làm vợ, phụ nữ cũng muốn gã cho hắn. Anh nghĩ Nguyên Nguyên còn tốt hơn hắn.” Vừa nói chuyện, hắn vừa chậm rãi thò tay vào chăn bông mò mẫm bàn chân nhỏ từ từ vuốt ve làn da mịn màng.

Nguyên Dương ngẩn người nhưng không có để ý tay Lý Cảnh Hành đã thò vào ổ chăn, ngây người lẩm bẩm: “Hóa ra không phải chỉ có một mình em như thế.” Cậu lại kéo chân xuống lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

Nguyên Dương lại nhớ tới cảnh tượng buổi sáng, bất giác mím chặt miệng nhìn chằm chằm Lý Cảnh Hành: “Vậy thì ngài … ngài sáng nay … sao lại làm chuyện này!”

Lý Cảnh Hành nhìn khuôn mặt phồng lên của Nguyên Dương cảm thấy đối phương trông giống như một con mèo nhỏ đang lo lắng lộ ra đôi chân nhỏ của mình giả vờ giơ nanh múa vuốt, thật dễ thương khiến người khác muốn sờ lông.

Lý Cảnh Hành bị sự tưởng tượng của mình nghĩ đến Nguyên Dương đeo tai mèo nhưng là giả bộ không biết, hỏi: “Anh đã làm gì sao?”

Nguyên Dương mặt đỏ bừng thì thào: “Đó… tại sao ngài lại… muốn bú sữa của em?” Rõ ràng chính mình mới là nạn nhân nhưng lại không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.

Đột nhiên sắc mặt Lý Cảnh Hành trở nên nghiêm túc, “Đương nhiên là bởi vì anh thích em.”

Nguyên Dương sửng sốt hoài nghi nhìn Lý Cảnh Hành, lắp bắp nói: “Hừ, thế nào, sao, có thể.”

Nam diễn viên Oscar Lý Cảnh Hành cười khổ, ánh mắt mờ mịt không rõ: “Thật ra anh vẫn luôn thích em, em có phải rất ghê tởm không? Anh xin lỗi nhưng anh không thể nhịn được.”

Nguyên Dương chưa bao giờ nghĩ rằng một người tốt như Lý Cảnh Hành lại thực sự thích mình, phản ứng đầu tiên là nghĩ đối phương đang nói đùa. Thật ra từ đáy lòng cậu cũng thích hắn nhưng cảm thấy mình chỉ là một học sinh tốt nghiệp cấp ba chỉ có thể làm một số việc nhà không có đầu óc kiếm tiền thân thể cũng không bình thường nên chỉ biết giấu tình yêu vào lòng, giấu trong giấc mộng xuân không muốn người ta biết vào nửa đêm.

Nguyên Dương ngạt thở, nhỏ giọng nói: “Không phải, em không có ghê tởm.” Trong mắt mang theo nước, lưỡng lự hỏi: “Ngài nói thật sao?

Lý Cảnh Hành nhướng mắt: “Đương nhiên những gì anh nói đều là sự thật. Nếu không phải là sự thật, anh sẽ độc thân cả đời.”

Nguyên Dương trong mắt lộ ra một chút ngượng ngùng chớp chớp lông mi long lanh như cánh bướm, mỉm cười lộ ra hai vòng xoáy nhỏ: “Thật ra … Em cũng thích ngài.”

Sự ngạc nhiên trong lòng Lý Cảnh Hành bùng nổ cười đến mất đi vẻ lạnh lùng cao quý ngày thường lập tức lao tới ôm chặt Nguyên Dương qua lớp chăn bông, giọng nói run run: “Nguyên Nguyên, anh thích em, anh thích em.”Hạnh phúc như một đứa trẻ có được món đồ chơi yêu thích của mình.

Nguyên Dương cũng thẹn thùng không thể phục hồi tinh thần cũng hiểu được Lý Cảnh Hành đang vui mừng để cho đối phương ôm mình

Sau khi bị ôm hồi lâu, Nguyên Dương bị áp không thoải mái, nói: “Lý Cảnh Hành, ngài buông em ra, nặng quá.”

Lý Cảnh Hành dần dần bình tĩnh nằm nghiêng bên cạnh Nguyên Dương nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt. Nguyên Dương xấu hổ đổi chủ đề: “Lý Cảnh Hành, ngài đói bụng không? Em, em, đi làm bữa sáng.”

Lý Cảnh Hành cũng cảm thấy đói bụng liền đáp ứng nhưng cứ nhìn Nguyên Dương chằm chằm, nhìn Nguyên Dương sắp xếp quần áo lộn xộn rồi bước ra khỏi cửa.

Hai tai Nguyên Dương đỏ bừng, nhanh chân bước xuống lầu.