7. Bùi tiên sinh quả thật là người vô cùng tốtĂn sáng xong, Hạ Nguyên thay quần áo mùa hè, đi siêu thị mua nguyên liệu cho ngày hôm nay, khi trở về cậu còn mua một hộp nhang muỗi và dầu thơm.
Trên đường đi, một số người tỏ vẻ ngạc nhiên và kỳ lạ khi nhìn thấy dấu vết muỗi đốt trên cổ cậu, Hạ Nguyên thầm nghĩ, hóa ra mọi người cũng kinh ngạc vì bị nhiều muỗi đốt như vậy sao?
Cậu cũng rất kinh ngạc, cậu vốn không phải thể chất thu hút muỗi. Hồi còn ở ngôi làng nhỏ trên núi của mình, cậu hiếm khi bị muỗi đốt, không biết tại sao giờ mình lại bị muỗi chích nhiều như vậy.
Việc dọn dẹp biệt thự không cần phải làm hàng ngày, Bùi Nam Thạch thường về nhà cũ vào cuối tuần, vì vậy công việc của Hạ Nguyên chủ yếu là làm bữa sáng và bữa tối từ thứ Hai đến thứ Sáu, đồng thời lau sàn nhà ở những chỗ robot quét nhà không thể lau tới được, dù có rất nhiều công việc nhưng một công việc nhẹ nhàng giúp cậu kiếm được hơn một nửa thu nhập hàng năm của gia đình mình trong một tháng, đây tựa như miếng bánh trên trời rơi xuống, nên cậu sẽ tiếp tục làm việc dù có phải chịu đựng bao nhiêu uất ức.
Hạ Nguyên không phải là người nhàn rỗi, lúc không đi học, ở nhà có thể tìm thấy nhiều việc để làm như: cho gà, vịt, lợn, ngỗng ăn, vá quần áo rách, ra đồng giúp đỡ bố mẹ công việc đồng áng, v.v. Nhưng ở đây, cậu không biết phải làm gì.
Trong biệt thự có đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là những đồ đạc rất cao cấp. Chiếc TV trong phòng khách còn lớn hơn cả chiếc giường ở nhà cậu, cậu cũng có thể chơi rất nhiều trò trên chiếc máy tính bảng được dì Lâm tặng. Ngoài ra còn có một phòng tập thể dục với nhiều thiết bị tiên tiến trong biệt thự.
Mặc dù Bùi tiên sinh bảo cậu có thể tùy ý sử dụng những thứ ở đây nhưng cậu vẫn cẩn thận không sử dụng chúng nhiều nhất có thể. Cậu chỉ là một kẻ quê mùa nhỏ bé, không biết cách dùng những vật dụng đó, nếu chúng bị hư hỏng thì cậu không có khả năng đền tiền đâu.
Hạ Nguyên chán nản, muốn tìm việc gì đó để làm.
Bây giờ ra vườn chăm sóc hoa, rồi lau chùi từng đồ trang trí nhỏ trong biệt thự, cuối cùng trò chuyện với robot quét nhà.
Mọi việc lần lượt được giải quyết xong, chẳng mấy chốc Hạ Nguyên lại cảm thấy buồn chán, ngơ ngác ngồi trong phòng.
Cậu nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu cậu có thể dùng thời gian rảnh rỗi này để làm công việc khác, để có thể kiếm được hai nguồn lương một ngày rồi chi trả cho cuộc phẫu thuật sớm hơn.
Cuối cùng cậu cũng sử dụng máy tính bảng, nhưng thay vì chơi game, lần đầu tiên cậu nghiên cứu cách sử dụng công nghệ cao này cùng nhiều thứ khác như thế nào.
Mặc dù Hạ Nguyên chưa từng sử dụng những thứ này, nhưng cậu có năng lực học tập rất mạnh, có thể nhanh chóng hiểu được từng chức năng.
Thấy có người bảo có thể tìm việc bán thời gian trên mạng, chỉ cần một chiếc điện thoại thông minh là được, công việc đơn giản, lương cũng không thấp, Hạ Nguyên rất động lòng.
Nhưng Hạ Nguyên vẫn chưa có điện thoại thông minh, suy cho cùng chiếc máy tính bảng này cũng thuộc về Bùi tiên sinh, mặc dù cậu có quyền sử dụng nhưng chỉ nên dùng cho những việc liên quan đến bảo mẫu. công việc bán thời gian vẫn đừng nên dùng thì tốt hơn.
Vậy cậu sẽ kiên trì trong một tháng trước, khi nhận được tiền lương tháng rồi sẽ mua ngay điện thoại thông minh cũng mua cho bố mẹ luôn. Sau đó cậu sẽ dùng điện thoại đó để trò chuyện với bố mẹ và làm công việc bán thời gian, chỉ nghĩ về điều đó thôi mà cậu đã cảm thấy hạnh phúc.
Khi Bùi Nam Thạch quay lại, Hạ Nguyên đang ngồi xổm ở cửa, một tay cầm giày thể thao vải cũ, một tay cầm một chai nhỏ.
Hắn nhìn thấy cậu đang dùng keo 502 để dán lại đôi giày bị bong ra của mình.
"Cậu đang làm gì vậy?" Dù đã nhìn thấy nhưng hắn vẫn hỏi.
"Bùi tiên sinh về rồi ạ." Hạ Nguyên ngẩng đầu mỉm cười với hắn, sau đó tiếp tục nghiêm túc sửa giày, trả lời câu hỏi của hắn: "Giày của tôi tróc ra rồi, tôi đang dùng keo dán lại."
Bùi Nam Thạch khẽ cau mày khi nhìn đôi giày vải đã bạc màu, gần như rách nát.
Theo bản năng nói: “Cũ nát đến như vậy sửa rồi có thể dùng được bao lâu, mua luôn một đôi mới đi?"
Nghe có vẻ khinh thường nhưng Hạ Nguyên không để ý.
Những người có địa vị như Bùi tiên sinh chắc chắn không hiểu được sự tiết kiệm của người dân nghèo như họ, trừ khi mục nát đến mức không thể khâu lại được, nếu không họ sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội tái chế “phế phẩm”.
“Có thể mang được ít nhất hai ba tháng nữa.” Hạ Nguyên nói với giọng điệu vô cùng lạc quan: “Gia đình chúng tôi kiếm tiền không hề dễ dàng, mỗi đồng tiết kiệm được đều đáng giá.”
Bùi Nam Thạch dừng lại một lúc, ngay lập tức nhận ra rằng mình đã nói sai.
Nhưng hắn cũng không có ý ghét bỏ Hạ Nguyên, chỉ là — thôi bỏ đi.
Dán giày xong, Hạ Nguyên thổi phù phù rồi cất lại vào tủ giày, đứng dậy, cười nói với Bùi Nam Thạch: "Bùi tiên sinh, ngài có muốn đi tắm trước không? Đồ ăn tôi đã chuẩn bị xong rồi. Ngài có thể dùng bữa bất cứ khi nào ngài muốn."
Hạ Nguyên mỉm cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, khóe miệng có dấu móc nhỏ đáng yêu, khuôn mặt mộc mạc lộ ra nét rạng rỡ.
Bùi Nam Thạch chớp mắt, tim đột nhiên đập rất nhanh.
Đĩ nhỏ vừa thuần khiết vừa dâm đãng, thật là quyến rũ!
Bùi Nam Thạch giữ vẻ mặt bình tĩnh, khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Tôi đi tắm trước."
“Dạ." Giọng nói vừa ngọt ngào lại ngoan ngoãn.
Bùi Nam Thạch:!!!
*
Lúc Bùi Nam Thạch tắm xong đi ra, bữa tối thơm phức đã được bày sẵn trên bàn ăn, còn đĩ nhỏ kia ở đâu thì chả thấy.
Hừ, chắc chắn lại đang trốn ở đâu đó để nhìn lén hắn.
Bùi Nam Thạch ngồi xuống bàn ăn với vẻ mặt kiêu ngạo, cầm lấy đũa thong thả ung dung dùng cơm rất ưu nhã.
Hôm nay tiểu tiện nhân làm bốn món một canh, trong đó thịt kho tàu đặc biệt thơm ngon, nạc mỡ vừa phải, mềm dẻo vừa miệng, không hề dầu mỡ.
Hắn phải ăn ít đi, kẻo sau đó đĩ nhỏ lén ăn vụng lại không đủ no.
Chậc chậc, hắn đúng là một ông chủ tốt bụng và hào phóng, đĩ nhỏ này chắc không khỏi biết ơn muốn lấy thân báo đáp rồi.
Hạ Nguyên đang dùng máy tính bảng trong phòng ngủ để học một số mẹo vặt trong cuộc sống, mặc dù chủ yếu làm là để làm việc trong nhà thuận tiện hơn, nhưng có một số phương pháp có thể sử dụng, cho nên cũng không hoàn toàn tính là dùng tài sản công phục vụ việc tư phải không.
Cậu học rất nghiêm túc vừa ghi chép vừa nhẩm đọc. Bố mẹ cậu không thể xem được đoạn video nên cậu phải đảm bảo rằng bố mẹ có thể hiểu được khi cậu tường thuật lại nó.
Đợi một lúc, Hạ Nguyên định ra ngoài dọn dẹp bát đĩa, lúc cậu ra, Bùi Nam Thạch không còn ở đó nữa, có lẽ đã vào thư phòng hoặc quay về phòng ngủ, nhìn món thịt kho tàu hầu như chưa động mà tâm trạng cậu bối rối.
Bùi tiên sinh không thích món thịt kho cậu làm sao? Nhưng cậu nếm thử thì thấy rất ngon.
Có lẽ Bùi tiên sinh không thích thịt kho tàu, sau này cậu sẽ không làm nữa.
Hạ Nguyên tiếc nuối vứt đồ ăn thừa đi, sau đó lấy phần cơm đã chuẩn bị cho chính mình ra ăn.
Tuy rằng không ngại ăn đồ ăn thừa của Bùi tiên sinh, nhưng cậu nhớ dì Lâm đã dặn không được phép làm thế, cho nên sau vận may ngày hôm qua, cậu đã để lại cho mình một phần, nếu không một ngày nào đó bị Bùi tiên sinh bắt được, chắc chắn ngài ấy sẽ rất tức giận sa thải cậu.
Sau bữa tối, cậu tiếp tục quy trình như ngày hôm qua, giặt và phơi quần áo Bùi Nam Thạch đã thay, sau đó vào thư phòng hỏi Bùi Nam Thạch xem hắn còn yêu cầu gì khác không.
Bùi Nam Thạch bảo cậu pha cho mình một tách cà phê, Hạ Nguyên đồng ý đi xuống nhà chuẩn bị.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy máy pha cà phê, mặc dù có vẻ nguyên tắc sử dụng giống như những máy móc sử dụng điện khác, nhưng để đảm bảo an toàn, Hạ Nguyên vẫn tìm video hướng dẫn trên máy tính bảng của mình để làm theo.
Lần đầu tiên nấu xong, Hạ Nguyên uống thử một miếng trước, giống như khi nấu ăn để thử mùi vị, nhưng cậu lập tức cau mày nhổ ra.
Vị rất tệ. Sao có thể có mùi vị tệ đến vậy?
May mà cậu đã nếm thử trước, nếu không cứ thế đưa cho Bùi tiên sinh sẽ gây họa lớn.
Hạ Nguyên nhìn giáo viên trên màn hình với vẻ mặt hài lòng khi nếm thử tácg cà phê. Cậu nghĩ rằng chắc chắn là do người đó thiếu năng lực nên mới làm ra mùi vị tệ thế này.
Thế là cậu đổ hết đi và làm một ly mới. Cậu nhấp một ngụm nhưng thấy mùi vị vẫn rất tệ.
Khi Hạ Nguyên đang pha đến bình thứ tư, Bùi Nam Thạch đợi đã lâu không thấy người lên, đi xuống xem tình hình.
Hạ Nguyên nhìn thấy hắn, lập tức nhận sai nói xin lỗi: "A, thật xin lỗi Bùi tiên sinh vì đã để anh đợi, tôi sẽ pha xong sớm thôi."
Bùi Nam Thạch cau mày, muốn hỏi tại sao lại lâu như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và sợ sệt của cậu thì đành lùi lại, hai tay khoanh trước ngực đứng sang một bên, có chút áp lực nhìn cậu.
Hạ Nguyên xem video, vô cùng nghiêm túc làm theo từng bước.
Bùi tiên sinh đích thân xuống giám sát, nhưng cậu vẫn pha không ngon, nếu chọc tức Bùi tiên sinh thì mọi chuyện sẽ rất tệ.
Bùi Nam Thạch cứ nhìn chằm chằm vào cậu, không nhận ra điều bất thường ở cậu.
Bé đĩ trông khá xinh đẹp khi cậu trông nghiêm túc.
Mười phút sau, máy pha cà phê kêu lên báo hiệu đã pha xong.
Vốn dĩ Hạ Nguyên còn định nếm thử, nhưng lại cảm thấy ở trước mặt Bùi tiên sinh làm thế thì không ổn, thế là cẩn thận tiêm phòng cho hắn: "Bùi tiên sinh, đây là lần đầu tiên tôi pha cà phê, có thể sẽ không ngon, hi vọng ngày đừng bận tâm quá nhiều."
Mặt Bùi Nam Thạch lạnh tanh nhìn cậu, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, nhưng trong lòng vẫn cho rằng tiểu tiện nhân này thật sự rất quan tâm đến hắn, tựa như chỉ cần hắn nói ra ba chữ "không vừa ý" là sẽ bật khóc.
Hạ Nguyên rót cho hắn một cốc cà phê mới pha, sau khi đối phương nhận lấy, cậu liền chủ động nhận lỗi: “Thật ra tôi đã pha ba lần, nhưng khi nếm thử đều thấy mùi vị rất khó chịu, đắng như thuốc bắc ấy, nên tôi mới làm mất nhiều thời gian như vậy, nhưng rõ ràng tôi đã làm theo từng bước trong video, không biết tại sao lần nào cũng thất bại, Bùi tiên sinh có thể đừng tức giận mà cho tôi một cơ hội học tập không, tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến ngài hài lòng.”
Bùi Nam Thạch: "..."
Hắn nhấp một ngụm cà phê rồi bình tĩnh nói: “Khá ngon.”
Sau đó, trước vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Nguyên, hắn nói: “Hai tiếng nữa lại pha cho tôi một ly.”
Trong mắt Hạ Nguyên đong đầy niềm vui, như thường lệ cúi đầu: "Dạ, cảm ơn Bùi tiên sinh!"
Bùi Nam Thạch không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại rung động.
Đĩ nhỏ, thật sự rất thích hắn.
Sau khi Bùi Nam Thạch lên lầu, Hạ Nguyên nhấp một ngụm nhỏ để thử, nhưng sau khi nhấp thử chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Vị rất tệ, chỉ có vị rất tệ.
Nhưng vừa rồi Bùi tiên sinh nói “khá ngon”, trên mặt cũng không có vẻ chán ghét.
Hạ Nguyên suy nghĩ một hồi, liền đưa ra suy nghĩ.
Bùi tiên sinh quả là một người đàn ông vô cùng tốt!