28. "Làm vợ của anh"Đêm qua đến nửa đêm mới đi ngủ, sáng nay lại vận động cả buổi sáng, Hạ Nguyên vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi. Lúc thức dậy đã gần hai giờ chiều, quần áo được thay mới sạch sẽ, là một bộ trong những phúc lợi dành cho nhân viên, áo trắng xanh hải quân và quần đùi.
Bùi Nam Thạch không còn ở trong phòng ngủ nữa, từ sự vắng vẻ của căn phòng thì chắc là hắn đã đi được một lúc rồi. Hạ Nguyên lập tức cảnh giác, cậu vẫn phải chạy trốn, nếu không tối nay sẽ bị chịch lỗ sau, cái mông nhỏ của cậu không nuốt nổi thứ khổng lồ của Bùi tiên sinh đâu.
Cậu xỏ dép vào, định chạy xuống lầu, vừa mở cửa thì gặp Bùi Nam Thạch đang tính gọi cậu xuống dùng bữa, cậu sợ hãi lùi lại một bước rồi đứng im tại chỗ.
Bùi Nam Thạch bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm, trước ngực lỏng lẻo để lộ đường nét cơ bắp săn chắc, còn có dấu vết màu đỏ không biết bị cài lúc nào, vừa gợi cảm lại hoang dại. Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nguyên nhất thời đỏ bừng, ánh mắt đảo quanh không biết để ở đâu, cuối cùng đành phải đáp xuống đất, khiến cậu đứng ngồi không yên.
"Bé ngoan, em dậy rồi." Bùi Nam Thạch không để ý đến bước lùi trong vô thức của cậu, đi tới gần cậu, nâng cằm cậu đối diện với mình, nhẹ nhàng nói: "Đói chưa? Có muốn ăn gì không?"
Hạ Nguyên vốn muốn nói mình không đói, nhưng chưa kịp nói chuyện, bụng đã biểu tình.
Hạ Nguyên:......
Đúng vậy, từ tối qua đến giờ tiêu hao nhiều sức lực như vậy, nhưng chỉ ăn được một gói mì không bổ dưỡng, sao cậu có thể không đói được.
Bùi Nam Thạch cười khúc khích, khiến Hạ Nguyên càng đỏ mặt hơn.
Dễ thương quá, dễ thương quá, dễ thương quá.
Bùi Nam Thạch bế cậu lên, hôn lên mặt cậu rồi bước xuống lầu.
Hạ Nguyên bối rối không biết đặt tay vào đâu, cuối cùng cậu bất lực nắm lấy áo ngủ của hắn, thấp giọng nói: "Tôi, tôi có thể tự đi được..."
"Anh biết, bé ngoan của chúng ta rất lợi hại." Trên mặt và trong mắt hắn nở nụ cười ôn hòa, không muốn xa rời: "Nhưng chồng muốn ôm em."
Hạ Nguyên say trong giọng điệu dịu dàng, xấu hổ vùi đầu xuống.
Tại sao Bùi tiên sinh lại thay đổi như vậy? So với lúc trước hoàn toàn khác nhau.
Trên bàn ăn có cháo hải sản và mấy món ăn đẹp mắt, nhưng hương vị đều tương đối nhạt.
Bùi Nam Thạch bế cậu đến bàn ăn rồi vẫn không để cậu tự đi mà thay đổi tư thế, đặt cậu ngồi lên đùi mình, vòng một tay qua eo cậu, tay kia cầm thìa múc một muỗng cháo đưa đến miệng cậu.
Hạ Nguyên mở to mắt, khó hiểu nhìn hắn.
Cậu đã tự ăn từ khi mới một tuổi rưỡi. Thật nực cười khi có người còn đút cậu ăn ở độ tuổi như vậy.
Vì vậy cậu đưa tay cầm lấy cái, lắp bắp nói: "Tôi, tôi tự ăn được."
Bùi Nam Thạch đưa tay ngăn cản không cho cậu cầm, trong giọng nói dịu dàng ẩn chứa sự cứng rắn không thể từ chối: "Bé ngoan, ngoan đi, chồng đút em ăn."
Hạ Nguyên mím chặt môi, trong lòng hỗn loạn, rụt rè nhìn ánh mắt kiên quyết của người đàn ông một lúc, sau đó mới từ từ buông tay xuống, thỏa hiệp.
Cũng không thể trách cậu hèn nhát, thật ra, tâm tình Bùi Nam Thạch thay đổi quá nhanh, quá lớn. Hơn nữa, cậu không muốn nhìn thấy hắn tức giận, cũng sợ hắn sẽ tức giận, mặc dù chưa từng thấy Bùi Nam Thạch thật sự tức giận, nhưng cậu vẫn cảm thấy nhất định rất đáng sợ.
Hạ Nguyên ăn từng miếng cháo dinh dưỡng, khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt đối phương càng ngày càng hài lòng và thích thú, trong lòng cậu cũng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Cậu thật sự rất đói, bữa ăn này Hạ Nguyên ăn rất nhiều, Bùi Nam Thạch nhìn cậu ăn rất vui vẻ, lấy khăn giấy lau miệng nói: "Nguyên Nguyên ăn ngoan quá, ăn rất nhiều."
Hắn lại hôn lên miệng cậu rồi nói tiếp: "Ăn nhiều thịt chút, giữ cho thân thể khỏe mạnh, lúc chồng chịch thêm hai ba lần mới không ngất xỉu."
Hạ Nguyên:......
Ăn cơm xong, Bùi Nam Thạch đưa cậu đến phòng làm việc rồi đưa cho cậu chiếc máy tính bảng để cậu chơi trong khi hắn làm việc. Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, chắc hôm nay sẽ không đến công ty, không biết có phải do ảo giác của cậu hay không mà cậu luôn cảm thấy Bùi Nam Thạch đang theo dõi mình, nhăn cậu trốn thoát.
Lúc chiều tối, cậu có xin ra ngoài mua đồ để nấu cơm, Bùi Nam Thạch nói với cậu rằng đã thuê một dì giúp việc mới để nấu ăn và dọn dẹp, sau này cậu không phải làm những việc này nữa. Hạ Nguyên ngơ ngác hỏi hắn, vậy giờ cậu phải làm gì?
"Làm vợ của anh." Bùi Nam Thạch nghiêm túc nói.
Phản ứng của Hạ Nguyên có chút trì trệ, Bùi Nam Thạch có vẻ không hề nói đùa khi muốn cậu làm vợ hắn.
Nhưng một người con trai sao có thể làm vợ người khác được?
Hạ Nguyên không hiểu nên đã lặng lẽ tìm kiếm trên Baidu mấy vấn đề như "Con trai có thể yêu con trai không?", "Đàn ông cũng có thể làm vợ người khác?", "Đàn ông làm tình với nhau như thế nào?".
Đọc xong, cậu đỏ mặt im lặng đóng Baidu lại, mở video học tập ra mà thất thần, trong đầu tràn ngập cảnh tượng "khẩu giao", "súc ruột", "giao hợp bằng cửa sau", "cao trào nhờ tuyến tiền liệt" và nhiều từ khác.
Ah, a, lưu manh, quá lưu manh!
Dì giúp việc mà hắn mời họ Hà, khoảng bốn mươi tuổi, tác nhanh nhẹn không vô nghĩa nhiều lời, nấu xong bữa tối liền rời đi, khiến Hạ Nguyên có cảm giác như gặp một người máy. Phải nói rằng tài nấu nướng của dì Hà ngon miệng hơn của cậu, nhưng Bùi Nam Thạch nhận xét rằng mình vẫn thích món ăn của cậu nhất, sau khi nghe được lời đánh giá này, trong lòng Hạ Nguyên rất vui vẻ.
Mặc dù dì Hà nấu rất ngon, nhưng lại quá nhạt, Hạ Nguyên muốn ăn đồ cay nên cũng ăn nói ra miệng, chợt nghe Bùi Nam Thạch nói: "Hai ngày nữa để dì ấy nấu cho em nhé, hai ngày này, bé ngoan vẫn không nên ăn."
Hạ Nguyên nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"
Bùi Nam Thạch: "Bởi vì cái mông nhỏ của em sau khi bị chồng chịch mà còn ăn đồ kích thích sẽ rất đau."
Hạ Nguyên:!!!
Toang rồi, xem ra đêm nay mông nhỏ của cậu thật sự gặp nguy hiểm rồi.