Bạo Long

Chương 27




Đỗ Thương bởi vì bị thương, sau khi trở về chỉ có thể hứa mang Auland và Rosa đi chơi lần sau. Auland và Rosa ở trước mặt y ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng sau lưng lại âm trầm mài dao xoèn xoẹt.

Jude nhìn bọn nó một cái, chỉ để lại một câu: "Đừng giế t chết."

Auland và Rosa mặt không cảm xúc, gật đầu đáp ứng.

Ngày hôm sau Đỗ Thương mới nhận được tin của Lục Nham và Tống Niên, bọn họ không có chết, nhưng bị thương tàn phế và hủy dung. Chân của Lục Nham bị đập gãy, Tống Niên bị hủy dung cũng tổn thương luôn một con mắt. Vinh Tấn bận bịu chăm sóc hai người họ, không kịp truy cứu những người khác.

Đỗ Thương bồi dưỡng thân thể tốt lại xong liền xin nghỉ phép với bạn mình, cùng Jude và ba đứa nhỏ đi chơi. Chơi đến cực kì vui vẻ, nhưng vừa mới trở về bãi đậu xe liền bị Vinh Tấn chặn lại.

Vinh Tấn đỏ mắt, phẫn nộ chất vấn tại sao Đỗ Thương lại tàn nhẫn trả thù Lục Nham và Tống Niên đến như vậy. Đỗ Thương hơi nhíu mày, lúc bấy giờ mới biết thì ra Lục Nham và Tống Niên đem hết lỗi lầm đổ lên đầu y đồng thời che giấu chuyện bắt cóc kia.

Đỗ Thương mỉm cười: "Bọn họ... Sống không bằng chết có đúng không?"

Vinh Tấn đầy mặt khiếp sợ đau đớn: "Em thật sự hận anh đến như vậy sao?"

Đỗ Thương lười đáp lại gã, chỉ dùng một nụ cười càng xán lạn. Y nói: "Bọn họ là vì anh nên mới bắt cóc tôi —— a, bọn họ không có nói cho anh biết chuyện bọ họ bắt cóc tôi, muốn hủy diệt tôi, giết tôi đúng không? Tự làm tự chịu mới nhận lại kết quả như thế, quả thật là thảm hại, cho nên mới không có mặt mũi để nói. Bất quá bọn họ cũng là vì anh, cho nên anh phải có trách nhiệm nha, tuyệt đối đừng trốn tránh."

Vinh Tấn chau mày, không rõ nhìn Đỗ Thương. Nụ cười của Đỗ Thương càng lúc càng tươi hơn, ngẩng đầu lên nói với Jude: "Đi thôi." Vinh Tấn còn muốn chặn y lại, nhưng dưới ánh mắt của Jude lại không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn bọn họ đi xa.

Mà Auland và Rosa đột nhiên ngẩng đầu lên, thu lại ngụy trang lộ ra đôi đồng tử dựng thẳng màu vàng óng mặt không cảm xúc mà nhìn Vinh Tấn, đem gã dọa cho một thân mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Jude có chút khó chịu: "Ánh mắt trước kia của em thật kém."

Đỗ Thương cười: "Hiện tại cũng đâu có khác gì đâu."

Jude cau mày, rất không vui mà nhìn Đỗ Thương. Mãi đến khi vào nhà rồi mà vẫn còn nhìn y, không nói lời nào. Lúc Đỗ Thương tiến vào phòng tắm liền thấy hắn đang đứng ở trước cửa chờ, lúc y đi ra hắn vẫn còn đứng ở ngoài nhìn chằm chằm. Đỗ Thương sắp xếp cho mấy đứa nhỏ ngủ, hắn liền ở phòng khách chờ, thẳng cho đến khi Đỗ Thương tiến vào phòng ngủ, Jude liền ở bên giường nhìn chòng chọc y.

Đôi đồng tử dựng thẳng màu vàng óng kia, tựa như đôi mắt lạnh băng của con rắn, bất kể là ai bị loại ánh mắt này nhìn chăm chú cũng không thể ngủ được. Đỗ Thương thở dài, nói: "Vừa nãy chọc anh thôi, thật ra sau khi thích ứng với tân thế giới thì gien cũng được tiến hóa, cho nên ánh mắt cũng tốt hơn không ít. Nếu không thì làm sao có thể để ý anh được?"

Đường nét căng thẳng trên mặt Jude rốt cuộc cũng dần dần nhu hòa đi, Đỗ Thương tiếp tục nói: "Ánh mắt này của em, từ chỉ cần nhìn một đống cứt là thỏa mãn, hiện tại phải nhìn thấy anh mới có thể thỏa mãn được. Anh là bạo long anh tuấn nhất."

Jude nín cười, nâng cái cằm kiêu căng ngạo mạn lên nói: "Ví dụ thật kém sang. Nhưng mà vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được."

Đỗ Thương không có tiếng động mà thở dài: "Lên giường ngủ đi."

Lúc này Jude mới cởi dép ra lên giường ôm Đỗ Thương ngủ, lúc nửa đêm, hắn đột nhiên mở mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ. Đồng tử dựng thẳng màu vàng óng ở trong màn đêm thật quỷ dị mà cũng thật mê hoặc, một hồi sau hắn nhắm mắt lại lần nữa, đem Đỗ Thương càng ôm chặt hơn.

Auland và Rosa lén lút chuồn ra khỏi nhà, hai thân ảnh nhỏ bé lướt nhanh qua lại trong thành phố, những tên say rượu và người đàn ông lang thang nhìn thấy một màn này đều cho là hoa mắt. Bọn nó lần theo vào mùi vị của Vinh Tấn mà xuất hiện ở trên mái của bệnh viện, sau đó tìm được nơi gã đang ở.

Vinh Tấn ở trong phòng bệnh làm bạn với Tống Niên và Lục Nham, gần đây gã vì hai người này mà sứt đầu mẻ trán, buồn bực không thôi. Trên mặt Tống Niên đều là những vết tích kh ủng bố, mù một con mắt, lại bởi vì điều này mà càng trở nên điên rồ hơn, cả ngày quấn lấy Vinh Tấn.

Bởi vì Tống Niên bị hủy dung, người nhà họ Tống lại càng ỷ vào Vinh Tấn hơn, không cho phép gã vứt bỏ Tống Niên vào lúc này. Quan hệ của Vinh Tấn và Tống Niên ở trong vòng này là công khai, cho nên bây giờ gã cũng không thể tách ra được, mặc dù trước đó gã đã đưa ra lời chia tay. Nhưng Lục Nham, Lục Nham là vì cứu Tống Niên nên mới bị gãy chân tàn phế, cũng trở thành trách nhiệm mà Vinh Tấn không thể vứt bỏ được.

Trên thực tế so với một Tống Niên kiêu căng điên cuồng, thì Vinh Tấn càng muốn ở chung một chỗ với một Lục Nham yên tĩnh yếu ớt hơn nhiều, ít nhất Lục Nham không có bệnh tâm thần.

Auland và Rosa xuất hiện ở hành lang, Lục Nham ngồi xe lăn ở bên ngoài phòng điều trị. Lục Nham nắm lấy nắm cửa đang muốn mở ra, bỗng nhiên nghe thấy ở bên trong truyền ra tiếng mắng chửi điên cuồng của Tống Niên: "Anh thương hại ai vậy?! Thương hại Lục Nham? Giả mù sa mưa cái đéo! Vinh Tấn, lúc đó em và Lục Nham được đưa đến bệnh viện là anh lựa chọn bảo bác sĩ cứu em trước cho nên chân của Lục Nham mới không kịp cứu chữa, nên hắn mới bị phế một chân! Vậy mà ngày nào anh cũng chạy tới trước mặt hắn, anh có lương tâm hay không?"

Sắc mặt Lục Nham bỗng nhiên dữ tợn.

Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Vinh Tấn truyền tới: "Được rồi Tống Niên, em có thể bình thường một chút không?"

"Bình thường? Mặt của em còn có thể hồi phục sao? Mắt của em còn có thể cứu sao? Vinh Tấn, anh đừng tưởng có thể vứt bỏ được em!" Tống Niên điên cuồng cầm lấy tay Vinh Tấn, không cho gã rời đi.

Vinh Tấn hất hắn ra, nổi giận đùng đùng mở cửa ra, nhìn thấy Lục Nham đứng ở trước cửa lập tức cứng ngắc: "Lục, Lục Nham..."

Lục Nham đỏ vành mắt: "Thì ra chân của tôi là bị phế như vậy." Hắn nhìn Vinh Tấn, vừa nhìn về phía Tống Niên, vừa khóc vừa cười, đột nhiên điên cuồng lao vào Vinh Tấn, bản thân bị rớt ra khỏi xe lăn, nhìn thấy con dao gọt hoa quả ở trên bàn liền rút ra đâm vào bụng của Vinh Tấn.

Tống Niên gào lên, ôm lấy Vinh Tấn liều mang hô cứu mạng, nhấn chuông cấp cứu, nhưng lại vì Auland và Rosa, âm thanh không thể truyền ra ngoài được. Bác sĩ và y tá qua lại, không có ai phát hiện ra điểm khác thường.

Tống Niên đoạt lấy con dao gọt trái cây trong tay Lục Nham c ắm vào chân gã mấy chục nhát, Lục Nham cũng đỏ mắt, đem con mắt còn lại của hắn cũng hủy luôn. Trong phòng bệnh rối tung cả lên, pha tạp giữa tiếng tiếng rít gào điên cuồng và tuyệt vọng, tựa như một bài diễn tấu u ám.

Auland và Rosa nở nụ cười, đồng thời rời khỏi bệnh viện.

Bọn nó vừa rời đi, thanh âm trong phòng cũng được truyền ra, y tá tiến vào liền phát hiện ba người đang thoi thóp, vội vàng tiến hành cấp cứu.

Ba người họ sẽ không chết, không dễ như vậy. Cừu hận và oán hận sẽ khiến bọn họ tiếp tục dây dưa thống khổ.

Đỗ Thương hướng về phía bạn mình từ chức, bạn y tìm mọi cách giữ y lại nhưng không có kết quả, cuối cùng hỏi y tại sao muốn rời đi. Đỗ Thương mặt không biến sắc nói: "Bạn đời của tôi và mấy đứa nhỏ đều ở bên nước ngoài, tôi muốn chuyển ra đó với bọn họ."

Bạn y chợt cảm thấy bị phản bội, phẫn nộ chỉ vào mũi của Đỗ Thương mắng, mắng xong liền hỏi y: "Trước kia cậu nói cậu quen với rất nhiều người tuấn mỹ xinh đẹp như Jude, còn nói giới thiệu cho tôi nữa, hiện tại có còn tính hay không?"

Đỗ Thương hơi híp mắt lại, cười nói: "Tính."

Bạn y xoa xoa tay, nóng lòng: "Vừa khéo tôi cũng được nghỉ phép, tôi đi chung với cậu nha."

Đỗ Thương gật đầu: "Được thôi."

Nhưng lúc rời khỏi thời đại Trung Sinh trở về tân thế giới, y cũng không có nói với bạn mình một tiếng nào. Bạn y thở phì phò chạy tới nhà của y lại phát hiện nhà trống không, gọi điện thoại đều bị báo rằng ngoài vùng phủ sóng. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ quay về, lúc xuống lầu bỗng nhiên nhìn thấy giữa không trung xuất hiện một vòng xoáy vặn vẹo, hắn thiếu chút nữa còn nghĩ mình bị hoa mắt.

Hắn đi tới, vươn tay chạm vào một cái đột nhiên bị hút vào bên trong. Sau một hồi trời đất quay cuồng rồi rơi xuống, ói mửa tới gần chết. Thật vất vả từ trong cơn mê man tỉnh táo lại thì bên tai liền nghe thấy một tiếng gào thét kh ủng bố, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cái đầu khổng lồ như một con Mosasaurus nổi trên mặt nước, ngửa mắt rống lên trời, tựa như muốn nuốt trọn cả mặt trời, che phủ cả bầu trời như muốn tuyên cáo ngày tận thế của thế giới đã đến —— Quái vật!

Ánh mắt của Mosasaurus chậm rãi khóa chặt trên người bạn y đang đứng trên mặt đất, cơ mặt của bạn y đều sợ đến run rẩy, lập tức gào lên.

—————

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc rồi.