Kinh Hàn Chương trước kia chưa từng tức giận như vậy bao giờ, cung nhân* trong tẩm điện đều bị dọa sợ đến mức nằm rạp trên mặt đất, mọi người đều sợ chọc giận Thất Điện hạ sẽ bị chém đầu.
*Cung nhân: Người hầu kẻ hạ trong cung.
Giang Phong Hoa cũng câm như hến nhưng lại to gan hơn một chút, lên tiếng nói: "Điện hạ, người.."
Con ngươi của Kinh Hàn Chương gần như co lại thành một điểm, lạnh lùng nói: "Chuẩn bị ngựa."
Giang Phong Hoa sửng sốt: "Nhưng một chút nữa người cần phải đi Nam thư phòng.."
Ánh mắt tối tăm của Kinh Hàn Chương liếc qua Giang Phong Hoa một cái. Cả người hắn ta liền run lên, vội vàng nói: "Vâng."
Lá gan của Kinh Hàn Chương cũng thật lớn, cho dù là ở trong cung nhưng vẫn có thể không kiêng nể gì mà phóng ngựa. Ngay cả thị vệ tuần tra cũng không dám cản hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cưỡi ngựa xuất cung.
Một lát sau, hắn tự mình đi đến Tướng phủ.
Yến Kích đã vào triều, Triệu bá nhận ra người đến là Thất hoàng tử, lão sợ đến mức cuống quýt tiến lên hành lễ.
Kinh Hàn Chương chẳng thèm để mắt đến lão, cả người sát khí đằng đằng đi dọc theo con đường hôm qua, hùng hổ bước từng bước dài đến nơi ở của Yến Hành Dục.
Hôm qua tuyết rơi cũng thật lớn, Yến Hành Dục lại không được Yến Kích sủng ái. Hạ nhân cũng đã quen việc nhìn sắc mặt chủ nhân mà làm việc nên lúc quét tuyết chỉ quét vài cái cho có, ngay cả đường đi cũng không được dọn dẹp.
Kinh Hàn Chương vững vàng đi từng bước đến thiên viện, hắn nổi giận đùng đùng đá văng cánh cửa cũ nát ra.
Cánh cửa đó trước kia đã bị Yến Vi Minh làm hỏng một lần, bây giờ lại bị hắn đá hỏng.
Bên hông Kinh Hàn Chương đeo kiếm, vẻ mặt tràn đầy lệ khí vọt vào trong phòng.
"Yến Hành Dục!"
Hắn vừa vào phòng thì đã bị mùi thuốc đông y phả vào mặt.
A Mãn hốt hoảng chạy đến, nhìn thấy hắn thì sửng sốt.
Kinh Hàn Chương vừa nhìn thấy A Mãn, sắc mặt cũng tái mét.
Tối hôm qua chính là thiếu niên vô liêm sỉ này áp một người vô lực như hắn lên giường, từng muỗng từng muỗng rót nước thuốc đắng ngắt vào miệng hắn, đắng đến mức khiến ba hồn sáu phách của hắn cũng muốn thăng thiên luôn.
Kinh Hàn Chương tích góp tức giận cả buổi sáng cuối cùng cũng tìm được nơi để phát tiết, hắn đang muốn toàn bộ bộc phát: "Ngươi!"
Thì giây tiếp theo trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng ho tê tâm liệt phế, gần như đến phổi cũng có thể ho luôn ra ngoài.
Kinh Hàn Chương nghẹn một chút, cảm giác tức giận xả không được mà nuốt xuống cũng không xong này quả thật không dễ chịu.
A Mãn run rẩy quỳ xuống hành lễ, nhìn thiếu niên không hiểu thế sự trước mắt này hắn thật không thể liên tưởng đến thiếu niên đáng sợ hôm qua được, tươi cười dịu dàng mà lại cường thế nhẫn tâm ép chủ tử uống thuốc.
Gương mặt Kinh Hàn Chương trầm như hồ nước không đáy, vén rèm trúc nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
Yến Hành Dục tựa nửa người vào đầu giường, tóc đen xõa trên gối. Một vài sợi tùy ý rủ xuống trên gương mặt ốm yếu của y, chỉ mới ôm ngực ho vài tiếng mà đuôi mắt đã ửng đỏ, nhìn quả thật rất đáng thương.
Kinh Hàn Chương trong lòng cười lạnh một tiếng.
Trước kia bị bộ dạng vô hại của Yến Hành Dục lừa tin sái cổ, còn tưởng y là nai nhỏ yếu đuối thuần khiết. Nhưng hôm qua trải nghiệm qua một lần, sau này hắn cũng không dám tin nữa.
Nai con cái quỷ gì!
Có nai con nào mà lúc đi ngủ trên người đều mang đầy ám khí không?
Y không sợ vô ý chạm phải ám khí thì lại tự hại chính mình sao?
Kinh Hàn Chương sắc mặt thờ ơ, bước nhanh đến rối đấm mạnh một chưởng về phía trụ giường.
Hôm qua mới đụng nhẹ vào trụ giường một chút, một đống thanh kiếm lóe lên hàn quang không biết ở đâu liền rơi xuống đầu hắn!
Kinh Hàn Chương chờ kiếm kia rơi xuống, như vậy có thể chứng minh rằng tối hôm qua hắn căn bản không phải nằm mơ, sau đó liền có thể quang minh chính đại mà tức giận.
Kinh Hàn Chương yên lặng chờ đợi..
Qua một lúc.. chẳng có gì xảy ra cả.
Kinh Hàn Chương: "..."
Yến Hành Dục đã ho qua một lần, lần này ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương không thể tin, lại đấm vào trụ giường thêm hai cái phảng phất như muốn đem cả rèm giường đều kéo xuống, hắn ngây người một lúc, cái gì cũng không rớt..
Yến Hành Dục ổn định hô hấp, thanh âm có chút khàn khàn. Y khom người gian nan nói: "Tham kiến Thất Điện hạ, thứ lỗi cho Hành Dục không.. khụ.. không tiện hành lễ.."
Y còn chưa nói xong thì Kinh Hàn Chương đã cúi người chế trụ tay phải của y.
Yến Hành Dục cả người cứng đờ.
Kinh Hàn Chương sợ đụng tới cơ quan bên tay phải của Yến Hành Dục, chỉ có thể thật cẩn thận dùng năm ngón tay của mình đan vào năm ngón tay của Yến Hành Dục.
Hắn vốn là muốn khống chế Yến Hành Dục để tránh y lộn xộn tự trúng tên của chính mình, nhưng người khác nhìn vào.. Hành động này lại ám muội đến độ có thể làm tan mấy tấc băng trong viện.
Triệu bá yên lặng hít một ngụm khí lạnh.
A Mãn đột nhiên hung tợn nhe răng, như dã thú bị xâm phạm lãnh địa muốn bổ nhào về phía trước giành lại, nhưng bị Yến Hành Dục nâng tay ý bảo hắn không được động thủ.
A Mãn lập tức đứng yên.
Kinh Hàn Chương chế trụ Yến Hành Dục, mặt không biến sắc mà đem ống tay áo của Yến Hành Dục kéo lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng muốt.
Kinh Hàn Chương: "?"
Y.. Nỏ của y, còn mũi tên đâu?
Kinh Hàn Chương không tin mấy thứ quỷ quái như vậy, trực tiếp đem tay áo bên phải của Yến Hành Dục cũng vén lên luôn. Lăn qua lộn lại nhìn tới nhìn lui, tầm mắt đều đặt tại vạt áo trắng như tuyết của Yến Hành Dục nhưng lại sững sờ không phát hiện ra được chút manh mối nào.
Yến Hành Dục bị giày vò đến hơi thở cũng dần mỏng theo, muốn thu tay về nhưng lại bị Kinh Hàn Chương nắm chặt năm ngón tay kéo lại phí hắn, kẽ ngón tay đã đỏ bừng một mảnh.
Y thở dốc, nhỏ giọng cầu xin: "Điện hạ.."
Kinh Hàn Chương nhìn thẳng y, trầm giọng hỏi: "Ám khí của ngươi đâu?"
Trên mặt Yến Hành Dục mê mang, hoàn toàn không giống đang giả vờ: "Ngài nói cái gì vậy?"
Kinh Hàn Chương trước nay không thích vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Tối hôm qua ta đều nhìn thấy rồi, nỏ, tiễn, trường kiếm."
Vẻ mặt Yến Hành Dục nghi hoặc nhìn hắn giống như thật sự không biết hắn đang nói gì.
Kinh Hàn Chương bị chọc tức đến bật cười, hắn đưa tay vuốt ve tay phải chả Yến Hành Dục, quả nhiên chạm được vết chai mỏng trên tay.
"Giỏi lắm." Kinh Hàn Chương dường như đã tìm được chứng cứ xác thực khác, cất giọng lạnh lẽo nói: "Trước tiên không nói đến ám khí, ngươi giải thích cho bổn Điện hạ biết ngươi đường đường là Thừa Tướng công tử. Cuộc sống an nhàn sung sướng, vậy tại sao trên tay lại có nhiều vết chai như vậy?"
Một là cầm kiếm còn hai là cầm cung, dù sao thì người này chắc chắn là loại luyện gia thâm tàng bất lộ.
Yến Hành Dục còn đang phát sốt, đôi mắt như phủ kín một tầng hơi nước, y lúng ta lúng túng nói: "Ta ở Hàn Nhược tự dưỡng bệnh nhiều năm, lúc có tăng nhân bị bệnh thì Hành Dục đều thay bọn họ làm việc nặng, làm lâu dài nên lòng bàn tay cũng dần có vết chai."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương ngây người, không nghĩ tới lại nhận được đáp án như vậy.
Hắn trầm mặc nửa ngày mới khó khăn mở miệng: "Ngươi rốt cuộc là đi dưỡng bệnh hay là đi chịu tội thế?"
Hơn nữa y lại còn bị liệt thì có thể làm gì?
Yến Hành Dục rũ mắt không nói, thoạt nhìn cực kỳ khổ sở, sâu trong ánh mắt còn ẩn giấu chút tủi nhục. Giống như là chuyện mất mặt khổ tâm bản thân che giấu đã lâu lại bị bức ép nói ra trước mặt mọi người, trên mặt đều là lúng túng cùng khó xử.
Triệu bá nghe vậy đau lòng đến nước mắt cũng đều rơi xuống.
Kinh Hàn Chương ở trong lòng cười lạnh, hắn căn bản không tin những lời biện hộ này của y. Vốn là định tiếp tục chất vấn nhưng khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Yến Hành Dục, không biết vì sao nhiều lời muốn nói cũng không nói ra được.
Nhưng lúc này hắn mới ý thức được mình đang ngồi ở mép giường, đem Thừa tướng công tử ốm yếu nhà người ta đè lên giường rồi cưỡng bách đem mười ngón tay của người ta đan cả vào nhau.
Mà thân thể đơn bạc của Yến Hành Dục hơi phát run, quần áo cũng lộn xộn, vì ủy khuất mà vành mắt đều ửng hồng cả. Thân thể hai người chồng chéo lên nhau, Kinh Hàn Chương buộc tóc nửa đầu lại vì động tác nghiêng người mà tóc rơi xuống đan xen cùng mái tóc đen của Yến Hành Dục, khó mà phân biệt.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương lập tức buông tay ra, giống như đụng phải than lửa nhanh chóng đứng dậy.
Vành tai hắn có chút đỏ lên, vội vàng để lại một câu: "Ngươi tốt nhất không nên lừa ta, nếu không bổn Điện hạ nhất định.. Nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Dứt lời, hừ một cái thật mạnh rồi xoay người rời đi.
Hắn hùng hùng hổ hổ mà đến, lại gần như chật vật rời đi.
Yến Hành Dục kéo áo choàng lớn hơn mình rất nhiều lên vai, vừa trấn an Triệu bá đang không ngừng chảy nước mắt vừa nhìn A Mãn đang đóng cửa phòng. Đến lúc này y mới đem vẻ mặt suy yếu không thở nổi thu lại, mệt mỏi tựa vào gối mềm.
A Mãn ngồi xổm bên giường trêu chọc mèo con không chịu đi ra, bĩu môi nói: "Kinh thành ai ai cũng nói Thất hoàng tử là một kẻ điên, bây giờ xem ra đúng thật là như thế. Công tử, người nói xem lần này hắn sát khí đằng đằng như vậy rốt cuộc là muốn cái gì?"
Cả người Yến Hành Dục căng thẳng, y không hề có cảm giác an toàn. Nếu trên người không có ám khí thì y sẽ không khống chế được mà phát run.
A Mãn cầm cái nỏ nhỏ tinh xảo giấu dưới gầm giường lên, Yến Hành Dục nhận lấy rồi đeo vào cánh tay, lúc này mới kiềm chế được thân thể đang run rẩy không ngừng.
Y nhẹ nhàng hít một hơi, thản nhiên nói: "Không cần để ý đến hắn."
A Mãn rất nghe lời Yến Hành Dục: "Vâng." một tiếng rồi lại tiếp tục trêu chọc mèo.
Tuyết liên tục rơi hai ngày, thân thể Yến Hành Dục cũng tốt hơn rất nhiều, càng không xuất hiện dị trạng hồn phách tráo đổi nữa. Khi mặt trời lên cao, Yến Hành Dục bọc chính mình thành một quả bóng ấm áp, đi xe ngựa đến phủ Quốc sư.
Quốc sư thần thông quảng đại, y muốn hỏi xem rốt cuộc vì sao mình và Kinh Hàn Chương lại bị tráo đổi hồn phách cho nhau.
Xe ngựa vững vàng đến phủ Quốc sư, Yến Hành Dục từ trên xe ngựa đi xuống rồi ngồi trên xe lăn, được A Mãn đẩy vào.
Quốc sư thân phận tôn quý, Phủ Quốc sư là nơi Hoàng Đế ngự ban, phương hướng phong thủy cũng vô cùng tốt.
Đương kim Thánh Thượng vô cùng coi trọng Quốc sư, đến nỗi Kinh Trập Vệ trong cung cũng phái đến để bảo vệ Quốc sư. Yến Hành Dục vừa vào liền nhận thấy được khí tức ẩn giấu ở bốn phía của phủ Quốc sư.
Y làm bộ như không biết gì, một đường đều bày ra dáng vẻ yếu đuối, ho khan mà bước thẳng đến nội viện.
Sau khi tới nội viện những khí tức ẩn giấu kia mới hoàn toàn biến mất, xem ra cho dù là Thánh Thượng cũng không dám tùy ý theo dõi Quốc sư, chắc là sợ mạo phạm thần Phật.
Quốc sư đang bói quẻ trong viện, nhìn thấy y đến liền cong môi mỉm cười.
Quốc sư danh gọi Liên Trần, nhìn dáng vẻ độ chưa tới hai lăm, một thân tăng bào trắng thanh tịnh như sen.
Trong nội viện tuyết phủ đầy trời, dường như chưa có người quét dọn. Vạt áo trắng tinh kéo dài trên tuyết, giống như cả người hắn đều được làm bằng tuyết.
Chiếc xe lăn mới được làm xong cực kỳ khó đi trên tuyết nhưng A Mãn lại không tốn chút sức lực mà đẩy xe như đi trên mặt đất, đem tuyết ép thành từng rãnh thật sâu.
Yến Hành Dục tiến lên, cúi đầu gọi: "Sư huynh."
Quốc sư cười một cách ôn hòa: "Tiểu Ngọc nhi, hôm nay ta mới rút cho đệ một quẻ."
Yến Hành Dục không lên tiếng mà chỉ thở dài một hơi: "Sư huynh thay ta bói quẻ, như vậy có chuẩn không?"
"Chuẩn." Quốc sư đưa một quẻ sâm qua, vừa đưa vừa nói: "Là quẻ đại hung."
Yến Hành Dục: "..."
Liên Trần là Quốc sư, năm năm trước đã sớm vào kinh. Hai người nhiều năm không gặp nhưng vẫn thân thuộc như trước kia.
Yến Hành Dục gần như là được Quốc sư nuôi từ nhỏ đến lớn, so với Yến Kích thì y càng thân thiết với Liên Trần hơn.
Quốc sư đặt quẻ về chỗ cũ, trên bàn đá đặt một ấm trà đã đun xong. Hắn vén tay áo tăng bào lên, cầm ba chén ngọc đặt lên bàn.
Yến Hành Dục nhíu mày: "Sư huynh, còn có khách quý sắp tới sao?"
Quốc sư nhẹ thở dài một hơi, ôn nhu nói: "Hành Dục, hôm nay đệ đúng thật không nên đến đây."
Yến Hành Dục ngẩn ra: "Tại sao?"
Vừa dứt lời, phía sau đột nhiên hiện lên một đạo khí tức xa lạ, Yến Hành Dục còn tưởng là Kinh Trập Vệ của Hoàng Đế. Vẻ mặt hờ hững quay đầu nhìn, tầm mắt lại bị giữ chặt bởi một màu đỏ tươi.
Kinh Hàn Chương một thân hồng y không biết đã đến từ khi nào, một chưởng đem A Mãn đang giữ xe lăn đẩy ra, cười như không cười đứng sau lưng Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương cúi người, hai tay chống lên tay vịn xe lăn. Động tác này nhìn từ phía sau giống như hắn đang ôm trọn cả người của Yến Hành Dục, làm y cứng đờ cả người.
Hắn ghé sát vào tai Yến Hành Dục, khẽ cười: "Bởi vì hôm nay ta sẽ đến đây."
Giọng nói trầm thấp phả vào tai làm Yến Hành Dục run đến sắp nhũn cả người.
Kinh Hàn Chương lại hỏi: "Còn ngươi thì sao?"
Yến Hành Dục thầm trach trước ra ngoại sao không xem lịch, chợt nghe thấy Kinh Hàn Chương dùng loại ngữ khí nhẹ nhàng như đang đùa cợt một con thú nhỏ, hắn thản nhiên nói: "Bổn Điện hạ hôm nay đến hỏi Quốc sư việc tráo đổi hồn phách, còn ngươi.."
"Yến Hành Dục." Hắn cười một tiếng, cố ý hỏi: "Sẽ không phải cũng là vì chuyện đó mà tới chứ? Hửm?"
Yến Hành Dục: "..."