Suốt đoạn đường đi Kinh Hàn Chương không nói chuyện với Yến Hành Dục, cả mặt âm trầm đưa y đến chỗ Yến Trầm Tích.
Trùng hợp là, hôm nay Yến Trọng Thâm cũng ở đây.
Yến Trọng Thâm nhỏ hơn Yến Trầm Tích hai tuổi, nét mặt có vài phần giống với Yến Tu Tri. Chỉ là đường nét thiên về nhu hòa, dáng vẻ ôn tồn lễ độ, cho dù bất cứ ai nhìn vào đều sẽ cảm thán đây là một quân tử bụng đầy kinh thư.
Lúc Kinh Hàn Chương đá cửa, Yến Trọng Thâm đang nắm trường đao, giọng điệu hòa nhã nói chuyện cùng ca ca hắn ta.
"Nói thật." Giọng nói của Yến Trọng Thâm ôn nhu như dòng nước mát: "Tới đây thảo luận võ nghệ đi ca, mấy năm nay ta ở Tây Bắc luôn chuyên tâm rèn luyện, cũng tiến bộ nhiều hơn trước kia. Lần này nhất định sẽ đánh thắng huynh."
Kinh Hàn Chương: "..."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Trọng Thâm đã thành công kế thừa ý muốn mưu toan giết huynh của Yến Tu Tri, hung tàn như thể một mạch tương thừa.
Yến Trầm Tích đang sửa soạn lại đống tư liệu, mất kiên nhẫn nói: "Cút."
Yến Trọng Thâm ném một đống vàng lên bàn, thái độ nghiêm túc: "Hai trăm lượng vàng đổi lấy một trận đánh giữa hai chúng ta. Ca, đến đây đi ca, có được không? Ca."
Yến Trầm Tích: "..."
Yến Trầm Tích bị hắn ta làm phiền khó chịu muốn chết!
Kinh Hàn Chương giữ chặt Yến Hành Dục đang muốn ngo ngoe rục rịch kia, quay đầu trừng mắt cảnh cáo, thấp giọng nói: "Câu nói trước sai rồi, sau này ngươi không cần chơi cùng Yến Trọng Thâm."
Bản chất nai nhỏ vốn dĩ đã đen sẵn, nếu lại trộn lẫn cùng Yến Trọng Thâm, e rằng sẽ biến thành hồ nước đen ngòm.
Kinh Hàn Chương có chút bực bội, sao Yến gia ngay cả một người bình thường cũng không có vậy?
Bình thường khi Yến Trầm Tích nhìn Yến Trọng Thâm, cũng chưa từng thấy hắn ta miệng cười vui vẻ muốn giết huynh như vậy.
Kinh Hàn Chương ho khan một tiếng, để hấp dẫn hai người đang giằng co kia lại đây.
Yến Trọng Thâm nhìn thấy hắn, sửa lại lời nói mang hứng thú bừng bừng muốn xử lý huynh trưởng kia, đứng dậy hành lễ, ôn hòa cười nói: "Bái kiến Thất điện hạ."
Yến Trầm Tích nhíu mày, có chút không tình nguyện đứng dậy hành lễ.
Yến Trọng Thâm nói: "Thất điện hạ đến Kinh Trập Xử là để lấy tư liệu giúp Đại điện hạ sao?"
Kinh Hàn Chương gật đầu.
"Thật trùng hợp." Giọng Yến Trọng Thâm ôn nhu cười, nói: "Ta chuẩn bị đi ngang qua đó, không cần phiền Thất điện hạ nhọc lòng đi thêm một chuyến."
Kinh Hàn Chương vốn đang nhàn rỗi không có việc gì làm, nghe vậy lại chán ngán gật đầu.
Yến Trọng Thâm dời tầm mắt nhìn Yến Hành Dục phía sau hắn: "Vị này là?"
Yến Trầm Tích vô tình ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt kia của Yến Hành Dục, lập tức ngẩn ra, giận dữ nói: "Đệ.."
Yến Hành Dục không quan tâm đến Yến Trầm Tích, y tiến lên chắp tay hành lễ: "Ta bảo hộ an nguy cho Điện hạ."
Kinh Hàn Chương lạnh nhạt liếc nhìn y, cũng không ngăn lời y nói.
Nai con này tuy rằng không biết nói dối, nhưng thật ra rất giỏi luồn lách kẽ hở trong lời nói.
Quả nhiên, ánh mắt của Yến Trọng Thâm sáng lên, vẫn ôn nhu cười nói: "Vậy thân thủ của ngươi nhất định không tồi."
Yến Hành Dục ra vẻ khiêm tốn: "Vẫn ổn, dù sao khắp Kinh Thành, ta chưa từng có địch thủ."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương thấy ánh mắt y vẫn luôn dính chặt vào đống vàng trên bàn, khóe môi khẽ giật, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng làm loạn."
Yến Hành Dục không làm loạn, đôi mắt y trông mong nhìn tên ngốc nghếch lắm tiền Yến Trọng Thâm, phảng phất như đây không phải là người mà là đống vàng biết đi.
Người nhị ca này, có vẻ có rất nhiều tiền.
Chẳng trách mấy năm nay, hắn ta luôn quyên tặng đồ cho Hàn Nhược tự.
Yến Hành Dục và Yến Trọng Thâm đã nhiều năm không gặp, hơn nữa nhìn bộ dạng hắn cũng không nhận ra mình, y liền đi lừa một khoản ngân lượng.
Dù sao cũng là kẻ muốn cho người muốn nhận.
Yến Trọng Thâm quả nhiên nói: "Tốt quá rồi, vậy ngươi có thể cùng ta thảo luận võ nghệ một trận không?"
Yến Hành Dục "khó xử" mà nói: "Không có mệnh lệnh của Điện hạ, ta không dám."
Yến Trọng Thâm lập tức nhìn về phía Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương khoanh tay, sâu xa nhìn Yến Trọng Thâm, tầm mắt hắn lướt qua khuôn mặt hiện lên mấy chữ "Điện hạ, Điện hạ kiếm tiền, Điện hạ" của Yến Hành Dục.
"..."
Cuối cùng, Kinh Hàn Chương chịu thua dưới ánh mắt công kích của y, giương cằm nói: "Hai trăm lượng một trận."
Yến Trầm Tích: "..."
Yến Trọng Thâm lập tức đáp: "Thành giao."
Vừa dứt lời, hắn ta liền trực tiếp ném đống vàng cho Yến Hành Dục: "Đến đây."
Yến Hành Dục nói được, được nha.
Gương mặt Yến Trầm Tích sa sầm nhìn Yến Trọng Thâm cùng y đi đến Diễn võ trường Kinh Trập Xử.
Toàn bộ người trong Kinh Trập Xử đều biết Yến Trọng Thâm, nhưng lại chưa từng nhìn thấy mặt Yến Hành Dục. Họ chỉ nghĩ là tướng quân tìm người đến cùng luyện tập, tất cả mọi người đều nhàn rỗi nên liền tới đây xem náo nhiệt.
Yến Trọng Thâm am hiểu trường đao, cũng không chọn lựa binh khí, thân thể thẳng tắp nhấc chân đến gần kệ binh khí: "Ngươi tùy tiện chọn đi."
Yến Hành Dục gật đầu, bước lên chọn binh khí cho mình.
Yến Trọng Thâm rất có hứng thú nhìn y, vốn dĩ cho rằng với thân thể gầy yếu như tiểu công tử chắc chắn sẽ chọn bảo kiếm sắc bén, nhưng không nghĩ tới y lại cầm một cây côn lên, tùy ý vung múa vô cùng tiêu sái.
Yến Trọng Thâm thấy động tác mây trôi nước chảy của y, đôi mắt sáng lên.
Kinh Hàn Chương phân phó người hầu bưng một cái ghế dựa đến, tư thái phóng đãng vắt chân ngồi xem.
Nhìn thấy Yến Hành Dục quả nhiên chọn loại binh khí không dễ thấy máu, hắn bật cười một tiếng, ngược lại hứng thú đã tăng vọt.
Kinh Hàn Chương muốn xem xem, ngoại trừ đùa nghịch với ám khí, rốt cuộc Yến Hành Dục còn biết cái gì.
Yến Trọng Thâm quan sát thấy y bước tới giữa Diễn võ trường, lông mày khẽ nhướng, cười nói: "Ngươi am hiểu múa côn?"
Vừa nghe thấy chữ "múa" này, ánh mắt của Yến Hành Dục chợt lóe lên: "Ta am hiểu giết người, tướng quân nên cẩn thận."
Yến Trọng Thâm: "..."
Yến Trọng Thâm "chậc" một tiếng, nghĩ thầm trong đầu đứa trẻ này tính tình thật có chút nóng nảy, không phải chỉ thuận miệng nói một chữ "múa" thôi sao, thế nào lại tức giận rồi?
Yến Trọng Thâm đang mãi nghĩ ngợi thì đã thấy y cầm côn cung kính hành lễ, sau đó nhấn mũi chân, thân mình phảng phất như mũi tên rời khỏi cung, lao tới trước mặt Yến Trọng Thâm. Khuôn mặt xinh đẹp mang theo nét cười, đôi mắt không hề chớp lấy một cái, hướng về đầu hắn ta mà đánh xuống.
Ánh mắt Yến Trọng Thâm chợt tắt, không nghĩ tới đứa trẻ này chưa nói được hai câu đã xông lên đánh. Bèn không kịp nghĩ nhiều, ngón tay cái rút trường đao ra khỏi vỏ, tiếng lưỡi dao sắc bén như vũ bão vang vọng khắp toàn bộ Diễn võ trường.
Trong nháy mắt, trường đao liền đỡ lấy côn trụ đang lao từ trên trời xuống. Sau một tiếng vang trầm, Yến Hành Dục khí thế khá tốt, thân thể quay cuồng, đảo thân trực tiếp câu lấy chuôi đao của Yến Trọng Thâm.
Côn thích hợp đánh cận chiến, y từng bước ép sát, ra chiêu nhanh chóng lại loạn xạ không có quy tắc nào. Yến Trọng Thâm chưa gặp qua loại cách đánh này, nhất thời chưa kịp suy nghĩ, suýt chút nữa đã bị trường côn của Yến Hành Dục câu lấy chuôi đao cắt cổ.
Bấy giờ Yến Trọng Thâm không còn vì y là một đứa trẻ mà thủ hạ lưu tình nữa, ánh mắt hắn ta dần sắc lạnh. Dùng sức mạnh đè áp lưỡi dao, trong chớp mắt trường côn liền nện xuống đất, một chân dẫm xuống giữa thanh trường côn.
Yến Hành Dục bị rơi vào thế khó, một trận ngứa ran, vòng eo gầy yếu xoay tròn, dùng hết toàn lực rút trường côn ra.
Yến Trọng Thâm cười nói: "Tiểu công tử, chỉ là thảo luận võ nghệ thôi mà, không cần lệ khí* lớn như thế."
*lệ khí: Ý chỉ sức lực hay tinh thần quá khích.
Tiểu công tử nở nụ cười hướng về phía hắn ta, trường côn không rút ra được liền nâng một chân lên. Y hung hăng đá một cước lên chân Yến Trọng Thâm, vậy mà lại đem thanh trường côn chặn ngang đá thành hai nửa.
Hắn ta ngẩn người, tiếp theo đó liền nhận thấy một đồ vật cứng rắn đè lên ngực mình.
Yến Trọng Thâm hơi rũ khóe mắt, thấy thanh trường côn đứt đoạn trong tay Yến Hành Dục đang đặt trên ngực.
Sắc mặt y không hề thay đổi, lại bởi vì bệnh nặng vừa khỏi cộng thêm vận động thân thể, tráng mang theo một ít mồ hôi, ôn hòa nói: "Tiểu tướng quân, nếu như lúc nãy ở trên chiến trường, ngươi đã chết rồi."
Yến Trọng Thâm: "..."
Vậy mà chút thiệt thòi mà y cũng không thể chịu.
Sau khi Yến Hành Dục nói xong, y hơi nghiêng đầu, bất chợt phát hiện búi tóc của mình không biết từ khi nào đã bị đánh rối, mái tóc dài nửa bên xõa tung, dừng ở trên vai.
Không biết từ lúc nào, Yến Trọng Thâm đã dùng trường đao cắt đứt dây buộc tóc.
Trận thảo luận võ nghệ này, khó phân thắng thua.
Kinh Trập Vệ một bên ngây người đứng xem reo hò hoan hô, trận thảo luận võ nghệ này kết thúc rất nhanh chóng. Tuy chỉ mới giao thủ mấy chiêu, nhưng nhìn cách hai người giao đấu liền cảm nhận được trận đánh này vô cùng xuất sắc.
Yến Trọng Thâm tràn đầy hứng thú nhìn y, tuy do hắn ta có một phần khinh địch, cũng không thể ngờ công tử thoạt nhìn yếu đuối mong manh này thân thủ thật sự không tồi.
Yến Hành Dục sớm đã biết Yến Trọng Thâm khó đối phó nên không thấy kinh ngạc quá nhiều, y ném thanh trường côn bị chặt đứt đi, nhặt búi tóc trên mặt đất đi đến bên cạnh Kinh Hàn Chương.
Hắn vẫn đang rất vui vẻ, ngay cả bản thân cũng không biết vì sao lại cảm thấy vui. Khi ngước mắt lên thì nhìn thấy Yến Hành Dục đang bước tới, sắc mặt y không tốt lắm khiến hắn nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy? Không vui?"
"Không có." Yến Hành Dục rầu rĩ đưa dây cột tóc bị cắt thành hai nửa cho hắn xem, nói: "Nếu hôm nay ta không thay phát quan búi tóc, vậy hôm nay ngọc quan sẽ bị hủy đi rồi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương phụt một tiếng cười to, lắc túi vàng mà y nhờ mình bảo quản: "Từng này vàng đủ để ngươi làm được một đống kim ngọc quan, sợ cái gì?"
Yến Hành Dục lắc đầu: "Nhưng kim ngọc quan đó là Điện hạ tặng cho ta, không giống nhau."
Kinh Hàn Chương: "..."
Mặt hắn đỏ bừng, cả giận nói: "Sao ngươi lại nói những lời như vậy nữa rồi?"
Y bất tri bất giác nhận ra, vội vàng chữa lời: "Ta.. trong lúc nhất thời chưa sửa được."
Hắn trừng mắt liếc Yến Hành Dục một cái, lấy từ trong túi kia ra một miếng vàng, giọng hầm hừ nói: "Sau này cứ mỗi lần tái phạm, ngươi sẽ phải đưa bổn Điện hạ một miếng vàng."
Yến Hành Dục: "..."
Y đau lòng nhìn Kinh Hàn Chương cất vàng vào trong tay áo, nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy bản thân cũng không lỗ vốn.
Đúng lúc này, Yến Trọng Thâm nhảy xuống khỏi Diễn võ trường, bước tới gần Yến Hành Dục, bộ dạng hứng thú bừng bừng: "Đánh thêm một trận nữa không?"
Hai trăm lượng vàng một trận, Yến Trọng Thâm này vậy mà lại rất chịu chi.
Yến Hành Dục nhíu mày nhẹ: "Ngươi sẽ lại cắt phát quan của ta, ta không đánh cùng ngươi nữa."
Tuy rằng có thể kiếm vàng nhưng việc này dễ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cũng không ổn lắm, vẫn là âm thầm đến Tướng quân phủ lừa vàng của nhị ca thì tốt hơn.
"Đừng mà." Yến Trọng Thâm bị khơi dậy ý chí chiến đấu, lúc giao đấu với Yến Trầm Tích từng chiêu sắc bén cũng chưa có cảm giác như vậy, lập tức ôn nhu khuyên nhủ: "Đấu thêm một trận đi, ta có thể cho nhiều vàng hơn nữa. Hay như vậy đi, ngươi sang làm người hầu của ta, Thất điện hạ cho ngươi bao nhiêu tiền, ta có thể cho ngươi gấp đôi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương mặt lạnh nhìn Yến Trọng Thâm trước mặt mình làm trò thọc gậy bánh xe, tức giận nói: "Y không đi."
Yến Hành Dục trả lời: "Đúng vậy, ta không đi."
Yến Trọng Thâm cảm thấy có chút thất vọng.
Yến Trầm Tích cuối cùng cũng nhịn không nổi, tiến lên phía trước một tay lôi Yến Hành Dục đến một góc, cắn răng nhỏ giọng uy hiếp: "Tối nay đệ đến Tướng quân phủ một chuyến."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục dò thấy ánh mắt của Yến Trầm Tích nhìn mình liền đoán chắc hẳn sẽ bị đánh, y vội vàng lắc đầu.
Yến Trầm Tích nói thêm: "Nếu đệ không đến, ta sẽ nói cho Yến Trọng Thâm biết thân phận thật sự của đệ, để hắn ta mỗi ngày đều tới Tướng phủ làm phiền đệ."
Yến Hành Dục: "..."
Không còn biện pháp nào khác, y đành phải ủy khuất gật đầu.
Yến Trầm Tích chỉnh lý xong tư liệu mà Đại hoàng tử yêu cầu, giao cho Yến Trọng Thâm, bảo hắn ta nhanh chóng cút đi.
Yến Trọng Thâm vẫn đứng đó dò hỏi hắn ta: "Đứa trẻ kia là con nhà ai? Huynh quen sao?"
Yến Trầm Tích liếc mắt nhìn Yến Trọng Thâm: "Lập tức cút."
Hắn ta nhìn thấy trong mắt của Yến Trầm Tích toát ra khí tức lãnh lẽo, viết đầy ý muốn giết đệ, chỉ đành ôm tư liệu rời đi.
Yến Hành Dục và Kinh Hàn Chương đi một chuyến tay trắng, nhưng cũng may đã kiếm được rất nhiều vàng. Y ở trên xe ngựa ngồi nhẩm đếm số vàng vừa kiếm, vô cùng vui vẻ, ngay cả đôi mắt cũng đều cong lên thành một đường.
Kinh Hàn Chương chống cằm nhìn đôi mắt đang phát sáng của Yến Hành Dục, suy ngẫm một lúc lâu, không biết người như y sẽ cùng ai trải qua nửa đời còn lại.
Vừa nghĩ đến điều này, hắn không hiểu sao lại thấy khó chịu trong người, hơi nhướng mày, bất chợt hỏi Yến Hành Dục: "Ngươi thích kiểu người như thế nào?"
Yến Hành Dục hơi sửng sốt, ngẩng đầu có chút do dự liếc nhìn Kinh Hàn Chương, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lông mày Kinh Hàn Chương nhướng cao: "Hửm? Nói."
Yến Hành Dục hơi cắn chặt môi, chịu đau lòng mà lấy từ trong túi ra một nén vàng, bàn tay run rẩy đưa cho Kinh Hàn Chương.
Bấy giờ Kinh Hàn Chương càng thêm nghi hoặc: "Ngươi có ý gì?"
"Cho Điện hạ."
Yến Hành Dục đặt nén vàng vào tay Kinh Hàn Chương, rồi làm điệu bộ nghiêm túc nói: "Ta thích kiểu người giống như Điện hạ."
Kinh Hàn Chương: "..."