Yến Hành Dục chỉ vừa mới biết thân phận người này, nhất thời không thể hiểu được mục đích của hắn ta là gì.
Kinh Hàn Chương nhìn bộ dạng ốm yếu chỉ thở thôi cũng mất đi bao sức lực của y cũng chỉ khẽ "Hừ!" một tiếng, dáng vẻ đầy châm chọc. Tùy ý đem tấm mành che thả xuống, trực tiếp giục ngựa đi mất.
Đúng thật là đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, chỉ để lại Yến Hành Dục ngây ngốc ngồi đối diện với tấm mành đang lung lay trong gió, ngây ngẩn đến cả nửa ngày vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một lát sau, xe ngựa cuối cùng cũng đã đến được phủ Thừa Tướng.
Trong tay Yến Hành Dục vẫn còn cầm khối Phục Linh Cao mà A Mãn mua cho y, dưới cái thời tiết lạnh giá này thì đã khiến hương bánh đã tản đi không ít. Nhưng dù thế thì hiện tại y cũng không có tâm tư nào để ăn cả.
Xe ngựa của Hàn Nhược Tự rung lắc lảo đảo đi vào phủ Thừa Tướng. Suốt cả dọc đường A Mãn cực kỳ vui vẻ, cao hứng không thôi. Cậu ta cảm thấy nhìn mãi không chán, nhìn cái gì cũng không chán.
Tĩnh Quốc Thừa Tướng, trên phò tá Thiên tử, dưới thì đứng đầu bá quan. Với thân phận tôn quý như vậy, A Mãn cứ nghĩ chắc hẳn rằng phủ Thừa Tướng nhất định sẽ rất xa hoa lãng phí vô cùng. Nhưng lần này suy nghĩ của hắn thật sự đã sai rồi, lúc tới phủ Thừa Tướng cũng chỉ có cửa lớn là còn uy phong một chút, nội trạch so với những nhà giàu có bình thường cũng không khác nhau là bao.
Tuyết trắng che phủ khắp nơi, đưa mắt nhìn cũng chỉ thấy một mảnh trắng xóa, càng làm cho tâm trạng thêm vài phần u ám tĩnh mịch.
Xe ngựa sau khi tiến vào phủ Thừa Tướng thì dừng lại, Yến Hành Dục được bọc trong lớp áo khoác thật dày, hai cánh cửa sau xe ngựa mở ra, chiếc xe lăn bằng gỗ chậm rãi trượt xuống, bánh xe ma sát phát ra một chuỗi tiếng vang.
Triệu tổng quản phủ Thừa Tướng tận mắt nhìn Yến Hành Dục từ nhỏ cho tới lớn, thấy y một thân bệnh tật hư nhược, suýt chút nước nước mắt đã rơi xuống.
"Thiếu gia.. Ngài chịu khổ rồi."
Yến Hành Dục cười nhẹ đáp: "Không khổ."
"Sao có thể không khổ chứ?" Triệu Bá nhìn sắc mặt trắng bệch của Y mà vô cùng đau lòng: "Nơi như Hàn Nhược Tự đều là chỗ tăng nhân khổ tu, năm đó ngài nhỏ như vậy, hai chân lại bị thương, lão gia sao lại có thể vì lần xem mệnh kia mà đưa ngài đến nơi thiếu thốn đó chịu khổ. Sao ngài ấy lại có thể làm như vậy với con trai ruột của chính mình được chứ?"
Yến Hành Dục thấy khuyên không được chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Ta không phải đã trở về rồi sao."
Triệu Bá vội lau nước mắt: "Đúng đúng đúng, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Ta sẽ đi bẩm báo lão gia ngay.."
Hắn vừa dứt lời, hành lang dài bên cạnh vừa khéo có một nam nhân cẩm y đi tới, đó đúng là Thừa tướng Yến Kích.
Yến Kích vừa mới ngoài bốn mươi tuổi, quanh năm làm việc trong triều sớm đã thấm nhuần một khí thế thế uy nghiêm sắc bén, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt Yến Hành Dục nhìn đăm đăm đầy sâu xa, chống lên tay vịn của xe lăn, bởi vì động tác vội vã mà làm cho áo khoác rơi xuống quá nửa. Y mặc dày như vậy cộng với thân thể suy nhược nên chỉ vừa rời khỏi áo khoát một chút cơ thể liền một mảnh lạnh lẽo như muốn mạng.
"Cha."
Yến Kích ngẩng đầu liếc mắt nhìn y một cái, ánh mắt sắc bén, phảng phất như một thanh bảo kiếm xuất ra khỏi vỏ.
"Đã về rồi à". Bộ dạng hờ hững, chính là thờ ơ chỉ nhìn thoáng qua đã liền thu hồi tầm mắt. Hắn nhìn về phía Triệu Bá phân phó: "Đem số tấu chương trong liễn* mang qua thư phòng."
*Liễn: Phương tiện đi lại của vua chúa, quý tộc thời xưa.
Triệu Bá nghe xong liền ngẩn người, không nghĩ tới Yến Kích nhìn thấy Yến Hành Dục thế mà vẫn vô cùng lạnh lùng, trong lúc nhất thời thất thần một chút.
Yến Kích làm việc dứt khoát sấm rền gió cuốn*, phân phó xong không cần chờ câu trả lời liền không chớp mắt lấy một cái mà lướt qua Yến Hành Dục, ngữ khí lạnh lùng nói một câu.
*Sấm rền gió cuốn: Hành sự nhanh lẹ dứt khoát.
"Đã trở về rồi thì tốt nhất nên an phận một chút."
Yến Hành Dục năm ngón tay nắm chặt tay vịn, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Triệu Bá nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Yến Hành Dục, vừa muốn cả gan nói chuyện liền thấy Yến Hành Dục cúi đầu lúng ta lúng túng nói: "Vâng, Hành Dục nhớ kỹ."
Yến Kích nhanh chóng cất bước rời khỏi.
Triệu Bá vẻ mặt lo lắng đem Yến Hành Dục đẩy trở về viện tử năm đó của y.
Yến Kích tuy quyền cao chức trọng nhưng lại không hề khoe mẽ. Yến Hành Dục rời phủ đã mười năm ấy vậy mà phủ Thừa Tướng vẫn như mười năm trước, chẳng thay đổi bao nhiêu.
Cửa thiên viện tuy rằng cũ kĩ nhưng bên trong lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ ngăn nắp. Vườn dược, vườn hoa được ngăn bằng hàng rào, phía bên kia còn được trồng cả hai cây đào, trên cành còn buộc những dây lụa đỏ bị tuyết trắng phủ lên, tựa như đã vào đông nhưng hoa vẫn nở.
Triệu Bá cầm theo đèn đẩy Yến Hành Dục đi vào, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Hiện tại triều đình đang hỗn loạn, các hoàng tử đối đầu lẫn nhau làm cả thành đều nhuốm chướng khí mịt mù, lão gia ngày ngày đều bận việc trong triều nên ngài ấy không phải là cố ý lạnh nhạt với thiếu gia đâu."
Yến Hành Dục rũ mắt, lông mi dài khẽ động che đi đôi mắt có chút ảm đảm.
Có phải thật sự cố ý lạnh nhạt hay không, trong lòng y tự khắc biết rõ.
Triệu Bá nói xong cũng cảm thấy lý do này có vẻ không ổn liền cười gượng một tiếng: "Lão gia nói thiếu gia đã ở Hàn Nhược Tự đã nhiều năm, nhất định là thích yên tĩnh nên đã sớm phân phó chúng ta thu dọn nơi này. Tuy rằng có chút vắng vẻ hẻo lánh nhưng lại thập phần thanh tĩnh."
Yến Hành Dục không lên tiếng.
"Cách chủ viện xa một chút cũng tốt." Triệu Bá đã lâu không gặp Yến Hành Dục nên hàn thuyên mãi cũng chưa dừng được.
"Tiểu công tử mấy năm nay bị phu nhân chiều thành hư rồi, tính tình vẫn còn rấy trẻ con, mấy ngày trước không biết từ nơi nào nghe được.. Lời đồn về ngài, ôi trời!"
Hắn còn chưa nói xong Yến Hành Dục đã đại khái đoán được.
Năm đó Yến Hành Dục rời kinh, Đệ Đệ y - Yến Vi Minh cũng chỉ mới được ba tuổi.
Mặc dù năm đó đệ ấy rất thích bám lấy y nhưng đó cũng đã là chuyện của mười năm trước. Cảnh còn người mất, không nói đến Yến Vi Minh như thế nào, đến ngay cả y cũng đã từ lâu không còn nhớ rõ đệ đệ y trông như thế nào.
Y ở bên ngoài cũng đã mười năm rồi, giờ mới được hồi kinh. Hơn nữa từ lúc rời kinh thành thanh danh đã không tốt, người ở Kinh Thành không biết đã sớm truyền được bao nhiêu cái tin đồn nữa rồi.
Yến Vi Minh tuổi còn nhỏ, nghe những tin đồn vô căn cứ kia mãi, đợi đến lúc đó đối với y sinh ra ác cảm thì chung quy cũng chỉ là chuyện thường.
Yến Hành Dục cũng không để ý nữa.
A Mãn đứng ở một bên tức giận đến hai má cũng phồng cả lên.
Hắn cuối cùng cũng nhìn ra, phụ thân của công tử nhà hắn cũng không phải dạng tốt đẹp gì. Nhi tử trở về lãnh nhạt thì cũng thôi đi, đã thế mà lại còn đem con trai trưởng đến nơi ở hoang vu hẻo lánh này.
Đây quả thực là đem hai chữ "Không thích." viết thẳng lên mặt luôn đây mà. Chuyện này nếu mà truyền ra còn không biết người bên ngoài sẽ cười thành cái dạng gì.
Triệu Bá dặn dò xong một phen, ghi nhớ hết tất cả những nơi cần sửa chữa trong viện liền để lại mấy người hầu hạ rồi đi mất.
Yến Hành Dục không quen được nhiều người hầu hạ như vậy, y đem tất cả người đều đuổi đi hết.
Giày vò lẫn nhau một hồi cuối cùng cũng qua giờ hợi*.
*Giờ hợi: 21h-23h.
Cũng may Yến Kích chỉ là đối xử lạnh nhạt chứ không gây khó dễ cho y. Viện này tuy rằng hẻo lánh nhưng những vật dụng cần thiết lại không thiếu.
Yến Hành Dục thu xếp một phen, nhắm mắt tựa vào gối mềm gảy phật châu. Tóc y xõa trên vai, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, dường như lúc nào cũng có thể thiếp đi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, y xoay phật châu được mấy vòng, kinh phật trong miệng cũng niệm xong một lần, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Đây đều là những thói quen của y lúc còn ở Hàn Nhược Tự.
Lúc còn nhỏ y đã có bệnh tim, điều khiên kỵ nhất chính là tâm tình kích động. Mà kinh phật lại có thể tĩnh tâm.
Tuyết đã rơi bên hiên cửa sổ.
Yến Hành Dục ốm yếu không tiện mở cửa sổ, chỉ có thể từ khe hở mà nhìn ra ngắm từng cánh hoa tuyết bay lả tả bên ngoài.
Y nhẹ khoát tay, không biết từ khi nào trong góc phòng phía bên kia có một con mèo đen xuất hiện, lười biếng duỗi lưng, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên giường, khó chịu mà cọ cọ vào hai ngón tay mảnh khảnh của y.
Yến Hành Dục mang theo nét trẻ con trên mặt mà nở một nụ cười, ngón tay nhè nhẹ xoa đầu mèo đen, nốt lệ chí dưới mắt như sống dậy, kiều diễm mà ướt át.
Trong viện truyền đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Yến Hành Dục run nhẹ, mày khẽ nhíu lại.
Chẳng bao lâu A Mãn liền đẩy cửa vào, trong tay còn cầm một chén thuốc đắng đen tuyền.
Yến Hành Dục quen thuộc mà nhận chén thuốc, nhẹ ngửi một chút: "Đổi thuốc à?"
"Vâng."