Kinh Hàn Chương nhướng mày: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Thật sự muốn mời ta đi lễ hội hoa đăng sao?"
Yến Hành Dục nghẹn ứ một ngụm khí, thở không ra nuốt không vào, chỉ có thể buông góc tay áo của hắn đang nắm trong tay kia, trầm giọng nói: "Đúng vậy."
Vẻ mặt của Kinh Hàn Chương lúc này chính là "Quả nhiên là vậy", khuôn mặt hắn bất giác tươi cười, tuy nhiên vẫn còn giữ sự rụt rè: "Qua Tết ta phải thương nghị với phụ hoàng việc xuất cung xây phủ đệ, nếu như chưa có sự đồng ý của phụ hoàng, nhất định không đi được."
Yến Hành Dục ngồi xổm xuống, cả người tràn ngập cảm giác buồn bực.
Kinh Hàn Chương bỗng dưng có chút luống cuống, hắn ho khụ một tiếng, giọng nói khô cằn bổ sung thêm một câu: "Nếu như có thể xây phủ đệ, ta sẽ đi."
Yến Hành Dục gật đầu nhưng vẫn im lặng không nói câu nào.
Trách không được Yến Hành Dục liều mạng ám chỉ nhiều lần như vậy, Kinh Hàn Chương vẫn không nhận ra y, thì ra đem y xem thành một tiểu cô nương.
Yến Hành Dục rầu rĩ nghĩ thầm: "Ngươi mới là tiểu cô nương."
Từ khi y còn nhỏ thân thể đã hư nhược, rất ít khi ra khỏi Tướng phủ, lần duy nhất ra ngoài là vào lễ hội hoa đăng năm y lên sáu.
Mẫu thân dẫn Yến Hành Dục ra ngoài ngắm hoa đăng, nhưng người đến rất đông nên y vô tình lạc mất mẫu thân, sau đó bị bọn buôn người bắt đem bán đến hoa lâu, đúng lúc Kinh Hàn Chương đi ngang qua thuận tay cứu được.
Yến Hành Dục lúc nhỏ phấn điêu mày ngọc, phảng phất như là được chạm khắc từ khối ngọc, tướng mạo rất giống tiểu cô nương, Kinh Hàn Chương nhận nhầm giới tính cũng không có gì đáng trách.
Nhưng Yến Hành Dục vẫn tức giận.
Kinh Hàn Chương thấy y không muốn nói chuyện, tựa như đang khổ sở chuyện gì đó, hắn thật cẩn thận vươn tay khều nhẹ Yến Hành Dục, thấp giọng nói: "Yến Hành Lộc? Ngươi tức giận sao?"
Sau khi Kinh Hàn Chương nói xong, giống như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình.
Hắn đường đường là Thất hoàng tử, từ khi nào lại cẩn thận dỗ người khác như vậy?
Kinh Hàn Chương âm thầm ảo não trong lòng, bây giờ Yến Hành Dục mới ngẩng đầu lên, lộ ra hốc mắt đỏ hoe sắp khóc.
Kinh Hàn Chương lập tức chịu thua: "Ngươi đừng khóc, có nghe không? Chỉ là đi lễ hội hoa đăng thôi mà, bổn Điện hạ đồng ý với ngươi! Đến lúc đó cho dù phụ hoàng có ngăn cản, bằng mọi cách ta cũng sẽ xuất cung, được chưa?"
Yến Hành Dục gật đầu đồng ý: "Được, đa ta Điện hạ."
Thấy y cuối cùng cũng không khóc nữa, Kinh Hàn Chương thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ là hồi tưởng lại lời bản thân vừa nói lại có chút hối hận muốn đánh chính mình.
Hắn vừa đồng ý cái gì vậy?
Kinh Hàn Chương thở hồng hộc xuất cung, trở về phủ Thừa tướng lại tiếp tục uống chén thuốc đắng ngắt kia.
Nói đến cũng thật kỳ quái, Yến Hành Dục rõ ràng sợ Ngư Tức muốn chết nên Kinh Hàn Chương còn tưởng hắn ta đáng sợ thế nào, sau khi ở chung hai ngày mới biết, tên thần y kia tính tình hình như không cổ quái giống lời đồn.
Ngư Tức là con cú đêm, cứ đến ban ngày là ngủ, buổi tối mới là thời điểm tỉnh táo.
Mỗi ngày đều bốc cho hắn một đống thuốc, đến buổi tối thấy hai chân của Yến Hành Dục có những lỗ kim châm chít còn chưa lành, con ngươi bỗng chốc u ám, giống như đang tính toán điều gì.
Biểu hiện đó của Ngư Tức khiến A Mãn ở bên cạnh sợ tới mức thở không ra hơi, giống như sợ hắn ta bạo nộ tính tình đánh người.
Kinh Hàn Chương vốn không sợ chút nào nhưng trông thấy khuôn mặt của A Mãn sợ đến mức trắng bệch không còn giọt máu, mới bắt đầu quan sát hắn ta, còn miên man suy nghĩ Ngư Tức rốt cuộc sẽ phạt "Yến Hành Dục" như thế nào.
Không ngờ tới hắn ta chỉ nhìn thoáng qua một lượt rồi đắp chăn lại cho Kinh Hàn Chương, tiếp đó ngáp một cái, hàm hồ nói: "Thêm một vị thuốc nữa, mấy ngày nay đừng đi lại."
Kinh Hàn Chương nhướng mày, nói "Được" một tiếng.
Ngư Tức dường như có ngủ thế nào cũng không đủ giấc, dặn dò xong thì liền cất bước rời đi, hình như còn vội vã vì chuyện giải độc cho Lâm Thái phó.
Ngư Tức vừa rời đi, A Mãn lập tức tiến lên, mồ hôi lạnh ướt đẫm người: "Ngài.. Ngài không sao chứ? Vẫn còn sống hả? Tên ma quỷ kia có làm chuyện gì kỳ quái với thân thể ngài không?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Vẻ mặt Kinh Hàn Chương nhìn cậu ta có chút kỳ lạ, ma quỷ? Lại có người hình dung đại phu như thế sao?
Thế nhưng sự sợ hãi trên khuôn mặt A Mãn không thể là giả được, Kinh Hàn Chương đành phải di chuyển thân thể một chút, nói: "Không có chuyện gì."
Lúc này A Mãn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, khuôn mặt nước mắt lưng tròng nói: "Trời xanh có mắt, vừa rồi A Mãn còn tưởng rằng hắn ta muốn rút dao chém đứt chân ngài!"
Kinh Hàn Chương: "..."
Nghiêm trọng như vậy sao?
Độc dược trên người Lâm Thái phó quả nhiên rất khó trị, nhưng đối với Ngư Tức mà nói chuyện này không quá khó khăn. Hắn ta viết một đơn thuốc đưa cho Lâm Thái phó đi tìm, chờ sau khi tất cả những dược liệu cổ quái ghi trên đơn thuốc có đủ, liền có thể trị liệu ngay cho ông ta.
Tên những dược liệu đó quá mức cổ quái, một số dược liệu trong quốc khố cũng không có. Hoàng đế đành phái người đi tìm, đoán chừng tám phần là nửa tháng sau mới tìm đủ.
Tâm trạng của Lâm Thái phó rất tốt, giờ vào học mỗi ngày kéo dài càng lâu, khiến Kinh Hàn Chương phiền phức đến suýt nữa đá cái bàn, thật vất vả mới nhịn xuống được.
Cứ tiếp tục ba ngày công khóa bắt đầu từ sáng sớm, đến ngày thứ tư hai người cuối cùng mới hoán đổi trở về được.
Yến Hành Dục đọc bản thảo cả một đêm, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lần nữa mở mắt ra thì bản thân đã quay về Tướng phủ.
Y ngồi dậy, duỗi tay nhìn lòng bàn tay tái nhợt của mình, đột nhiên mỉm cười.
A Mãn tiến vào hầu hạ, lướt thấy khuôn mặt tươi cười của y, vui vẻ nói: "Công tử, người đã trở lại."
Yến Hành Dục gật đầu: "Bây giờ là giờ nào, ta đã uống thuốc chưa?"
A Mãn nói: "Vẫn chưa, Ngư thần y còn đang sắc thuốc."
Vừa nghe đến tên Ngư thần y, Yến Hành Dục đã không nhịn được mà rùng mình, ngoắc A Mãn đến trước mặt, hỏi nhỏ: "Mấy ngày nay hắn ta không muốn giết người chứ?"
"Không có." A Mãn lắc đầu: "Hắn ta mỗi ngày đều tới bắt mạch, sắc thuốc, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa nói."
Yến Hành Dục thở phào một hơi không phát ra tiếng, Ngư Tức tính cách giống y, chỉ cần tức giận là sẽ bộc phát, không áp chế tính tình lâu như vậy.
Rất nhanh sau đó, Ngư Tức đã bưng chén thuốc đi đến.
Yến Hành Dục nhìn thấy hắn ta, ánh mắt đảo liên tục.
Bàn tay bưng chén thuốc của Ngư Tức bỗng nhiên gằng chút lực, chén sứ nhanh chóng nghe tiếng răng rắc trực tiếp vỡ nát thành từng mảnh trong lòng bàn tay, nước thuốc nóng bỏng xối lên toàn bộ bàn tay của hắn ta.
Yến Hành Dục hoảng sợ, vội vàng xốc chăn muốn bước xuống giường xem vết thương của hắn ta, nhưng Ngư Tức lại không kiên nhẫn "Ha" một tiếng, vươn tay ném mảnh vỡ sang một bên, cầm lấy vạt áo lau khô nước thuốc trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay hắn bị bỏng đến mức đỏ bừng một mảng lớn, nhưng Ngư Tức không hề để ý, phân phó A Mãn dựa theo phương thuốc sắc thêm một chén thuốc nữa.
Yến Hành Dục có chút chột dạ nhìn hắn ta.
Ngư Tức ung dung thong thả bước đến, ngồi ở sát mép giường, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, lười biếng nói: "Đưa tay cho ta."
Yến Hành Dục cúi đầu, hơi sợ hãi đưa tay cho hắn ta bắt mạch.
Ngư Tức một bên không để ý mà bắt mạch, một bên khác thuận miệng hỏi: "Ngân châm chơi vui lắm à?"
Cả người Yến Hành Dục cứng đờ, theo bản năng lùi thân thể vào sâu trong chăn, ngón tay để sẵn ở cổ tay của hắn ta đột nhiên dùng sức, y đột nhiên đau nhói, trong nháy mắt không dám động đậy.
Giọng nói của Ngư Tức chầm chậm: "Trả lời ta."
Yến Hành Dục biết hắn ta đang nói chuyện ngân châm ở huyệt vị bàn chân, không dám che dấu, lí nhí nói nhỏ: "Chơi không vui, rất đau."
"Ồ." Ngư Tức nói: "Biết bị thương mà ngươi còn dám làm?"
Yến Hành Dục không muốn nói đến chuyện này, đành phải lảng sang chuyện khác nói: "Người có thể nhìn ra người vài ngày trước không phải ta?"
Ngư Tức cười lạnh: "Nếu như thật sự là ngươi, chỉ cần nhìn thấy ta thì đã sớm sợ tới mức run bần bật rồi."
Yến Hành Dục: "..."
Thật ra.. y cũng không có sợ hãi đến vậy.
Ngư Tức xốc chăn lên, cách một tầng áo lót mỏng chậm rãi vỗ về đầu gối của Yến Hành Dục, còn thường xuyên nhéo vài cái.
Yến Hành Dục bị nhéo nhiều sớm đã thành thói quen, bị nhéo đau còn chủ động nói: "Có hơi đau."
Ngư Tức tùy ý gật đầu: "Ừ, tự mình gây ra, tự mình chịu."
Yến Hành Dục: "..."
Ngư Tức dùng sức ấn vào đầu gối của Yến Hành Dục, thấp giọng nói: "Nếu như ngươi không muốn xương cốt ở đầu gối bị bẻ gãy một lần nữa, tốt nhất là đừng đụng vào ngân châm."
Yến Hành Dục đau đến chau hai đầu lông mày, nhưng vẫn nghe rõ lời hắn ta nói, gật đầu trả lời: "Được."
"Ngoan." Ngư Tức đáp một câu có lệ, nói: "Ngươi cố ý gọi ta từ Nam Cương trở về, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng? Nếu như không có, hai chân này của ngươi cũng đừng mong tốt lên."
Yến Hành Dục ho khan, nói: "Chính là muốn người giúp ta bắt mạch cho một người."
Ngư Tức: "Kinh Hàn Chương?"
Yến Hành Dục có chút kinh ngạc hỏi: "Làm sao người biết?"
Ngư Tức nói tiếp: "Ta đoán bừa thôi, người có thể làm ngươi để tâm không nhiều, tên Kinh Hàn Chương kia rốt cuộc có cái gì.."
Hắn ta còn chưa nói hết câu thì bỗng nhiên nghiêng đầu suy ngẫm, sau đó nhìn y với ánh mắt kỳ lạ: "Đừng nói với ta hắn chính là đứa trẻ lúc nhỏ đưa kim quả tử cho ngươi?"
Yến Hành Dục thực sự khâm phục: "Rốt cuộc làm sao mà người biết được?"
Ngư Tức trả lời: "Ta đoán, theo như lời ngươi nói, có thể tùy tiện cho người khác một miếng kim quả tử, không phú cũng quý."
Yến Hành Dục hoàn toàn khâm phục: "Đúng vậy, là hắn."
Ngư Tức hỏi: "Hắn nhận ra ngươi không?"
Nhắc đến chuyện này, Yến Hành Dục liền có chút buồn bực: "Không có, hắn nhầm lẫn ta thành một tiểu cô nương."
"Ồ." Ngư Tức suy nghĩ, đột nhiên thấy hứng thú: "Vậy vừa hay, ngươi nhân cơ hội này thay xiêm y váy lụa đi, có khi chứng bệnh kỳ quái khi tiếp xúc với nữ nhân kia sẽ được trị hết đó."
Đôi mắt của Yến Hành Dục lập tức trợn to, liều mạng lắc đầu: "Ta không mặc cái đó."
"Chậc, với tư thế bài xích này của ngươi, đến khi nào mới có thể chữa khỏi?"
Yến Hành Dục có phần sợ hãi rụt vào trong chăn: "Người, chỉ cần không rút xương cốt biến thành nữ nhân, bò lên giường của ta thì đã tốt lắm rồi."
Yến Hành Dục sở dĩ sợ Ngư Tức như thế, nguyên nhân chủ yếu là do Ngư Tức sử dụng phương pháp trị liệu quá mức nghịch thiên.
Chân tàn phế, Ngư Tức liền đánh gãy chân y một lần nữa để chữa trị.
Yến Hành Dục sợ nữ nhân, Ngư Tức lại thường hay biến thành nữ nhân bám lên người y, khiến Yến Hành Dục đột nhiên không phòng ngừa được mà sợ tới mức nhảy cao ba thước, có đôi khi vì sợ hãi quá mà bệnh tim bộc phát.
Mượn lời Ngư Tức nói, chính là phá rồi mới xây.
Mỗi lần Yến Hành Dục nghe bốn chữ này, đều muốn phun nước miếng lên mặt hắn ta.
Ngư Tức "Ừm" một tiếng, coi như đồng ý, nhưng đến buổi tối hắn ta vẫn dùng thuật rút xương cốt biến thành nữ tử mỹ lệ khiến người khác nhìn không chớp mắt, vừa tiến đến thì đã lập tức bổ nhào lên người Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục suýt nữa lên cơn đau tim, ôm ngực thở dốc kịch liệt: "Ngư Tức!"
Bởi vì phải chữa bệnh cho Yến Hành Dục, mấy năm gần đây Ngư Tức giả nữ nhân đến mức cực kỳ quen thuộc, giọng nói uốn éo, ôn nhu nói: "Nô gia ở đây, công tử có chuyện gì căn dặn."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục xém chút nữa nổi một tầng da gà.
"Ta đã giả trang thành nữ nhân luôn rồi." Ngư Tức không muốn lãng phí, nói: "Nào, chữa bệnh trước đã."
Yến Hành Dục giống như đem hai chữ kháng cự viết đầy toàn thân.
Ngư Tức mặc kệ y, trực tiếp dùng khinh công tiến lên, một tay chế trụ y.
Sau đó Yến Hành Dục liền nôn trước mặt hắn ta.
Ngư Tức: "..."
Ngư Tức buồn bã nói: "Ta nhớ trước đây bệnh của ngươi không nghiêm trọng như vậy, hóa trang thành dạng này đã khiến ngươi ghê tởm đến mức này hả?"
Cả người Yến Hành Dục đều sắp hư thoát*, hơi thở thoi thóp nói: "Trong cung Điện hạ, khắp nơi đều là thị nữ, ta không có nơi để trốn."
*hư thoát: Gục ngã.
Y cố kìm nén nhiều ngày như vậy, bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Có thể thấy biện pháp phá rồi mới xây của Ngư Tức hoàn toàn vô dụng.
Ngư Tức có chút sửng sốt mới ý thức được hai chữ "Điện hạ" này là chỉ Kinh Hàn Chương.
"Mẫu thân của ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào, ta thật sự muốn gặp mặt. Chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn có thể khiến ngươi có phản ứng dữ dội như vậy?" Ngư Tức giận dữ nói: "Nếu biện pháp này đã không được thì ta đổi biện pháp khác."
Yến Hành Dục trốn tránh không muốn nhắc đến chuyện của mẫu thân, không còn sức lực nói: "Người nên đổi từ lâu rồi."
Ngư Tức liếc mắt nhìn y một cái, biến trở về bộ dáng ban đầu, sau đó đút một viên thuốc vào miệng Yến Hành Dục, đến khi sắc mặt của y tốt hơn một chút mới yên tâm.
Yến Hành Dục mệt mỏi dựa vào đầu giường, khuôn mặt lộ ra dáng vẻ suy yếu bệnh tật.
Buổi tối Ngư Tức muốn đi ra ngoài một chuyến nên không ở đây lâu, trước lúc đi còn lấy ra một chiếc váy lụa đỏ tươi, chín chắn sắc sảo nói: "Tiểu cô nương, đây là bộ y phục ta thích nhất, ngươi mặc cho tốt đó."
"Tiểu cô nương" họ Yến: "..."
Yến Hành Dục xém chút nữa đã duỗi chân đá hắn ta.