Một bên Lưu Thắng Nghiệp cũng thầm vuốt mồ hôi lạnh, còn tốt còn tốt, Vương thị này vẫn có người biết lý lẽ, tốt hơn hết là khuyên nhủ tên tộc trưởng trẻ tuổi Vương thị này.
Tại sao không giống như lẽ thường, chủ soái hai quân vừa ra trận liền quyết đấu sinh tử, đây không phải có chút lộn xộn?Huống chi từng đấy năm Lưu Thắng Nghiệp đều sống trong nhung lụa, lâu không động thủ cùng người ta, chuyện quyết chiến sinh tử cũng không phải chuyện đùa giỡn.
“Đại nương, lục thúc.
” Vương Thủ Triết liền trực tiếp ngắt lời hai người: “Tộc trưởng thì sao chứ, cũng chỉ là một thành viên trong gia tộc mà thôi, mà đã là thành viên trong gia tộc, ai cũng có quyền lợi đi đôi với nghĩa vụ, phải chấp nhận đổ máu vì gia tộc, không những vậy còn phải chuẩn bị sẵn tâm lý hi sinh cho gia tộc.
Huống chi Lung Yên lão……”Nói đến đây, Vương Thủ Triết cảm thấy hơi kích động xen lẫn bi phẫn, phảng phất như muốn bộc phát áp lực trong người ra, ba chữ cuối cùng vừa đến cổ, bỗng nhiên nuốt trở lại.
“Thủ Triết!” Vương Định Hải lập tức luống cuống, vội vàng thấp giọng hỏi: “Lung Yên lão tổ sẽ không……”“Yên tâm, người sẽ không việc gì.
” Sắc mặt Vương Thủ Triết hơi có chút tái nhợt: “Chỉ là đau lòng cả đời lão tổ nỗ lực quá nhiều cho gia tộc, lúc này là thời điểm hậu bối chúng ta đứng ra đổ một ít máu.
”Nhưng mà lời hắn nói, cảm giác như có điều gì che giấu.
Dứt lời, Vương Thủ Triết xoay người nhìn qua Lưu Thắng Nghiệp: “Lưu gia chủ, nếu như hai nhà chúng ta đã có mâu thuẫn quá lớn, không bằng nhân cơ hội này kết thúc cho xong.
Ngươi và ta ký kết khế ước quyết chiến sinh tử, thua phải rút khỏi địa bàn ngư trường An Giang, có chuyện gì xảy ra gia tộc cũng không được phép truy cứu.
” Bên trong lời nói, cảm giác như có một cỗ sắc thái quyết tuyệt.
“Tốt, anh hùng xuất thiếu niên, quả nhiên tuổi trẻ có huyết tính.
”“Nếu hai nhà đã mâu thuẫn như vậy, không bằng vương đấu vương, kết thúc mâu thuẫn này thôi.
”Nhóm quần chúng tất nhiên xem náo nhiệt thì không chê chuyện lớn, có cơ hội hiếm thấy được nhìn thấy hai vị tộc trưởng lên đài quyết đấu sinh tử, đây là chuyện lý thú đến bực nào, nhất thời, tất cả đều bàn luận sôi nổi, không ngừng nói đến việc này.
“Mẹ nó! Sao ta cảm giác tiểu tử này như một con chó sói đói vậy? Nhưng nghe lời hắn nói lập lờ, chẳng lẽ…… lời đồn kia là sự thật…… nếu như vậy, tình thế liền thay đổi nha!” Lưu Thắng Nghiệp giật mình, lông mày nhíu lại, cảm giác như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó liền chuyển đề tài nói một câu chuyện khác ra vẻ hoà hoãn lại tình thế: “Hiền chất, dù sao mà nói ta và phụ thân ngươi cũng coi như bạn cũ lâu năm, gọi ngươi một tiếng hiền chất không quá phận chứ? Tam đại Bình An thế gia chúng ta dừng chân tại Bình An trấn đã rất nhiều năm, đều là hàng xóm láng giềng, đáng lý ra phải hỗ trợ giúp đỡ nhau.
Tại sao lại vì một chút mâu thuẫn nhỏ nhỏ như thế, lại đi đến nông nỗi này cơ chứ.
”“Vậy theo ý tứ của Lưu gia chủ là chuẩn bị bồi thường cho lục thúc của ta tiền thuốc men hay sao?” Vương Thủ Triết nheo mắt lại, khóe miệng toát lên một nụ cười lạnh.
Bồi thường tiền thuốc men sao?Mặt Lưu Thắng Nghiệp đen lại, tuy nhiên việc hắn am hiểu nhất chính là ẩn nhẫn, tiểu lý tàng đao, lúc này nụ cười liền trở nên càng thêm hoà ái: “Hàng xóm láng giềng mâu thuẫn xung đột là điều không thể tránh khỏi, tuy vậy nếu như lần này là Vĩnh Châu sai, tất nhiên chúng ta phải gánh vác.
Đây là 30 càn kim, xem như bồi thường cho Hải huynh đệ đi.
”Dứt lời, Lưu Thắng Nghiệp móc ra ba tấm kim phiếu 10 càn kim, cười tủm tỉm nhét vào trong tay Vương Thủ Triết: “Người ta đều nói hiền chất là rồng phượng trong loài người, tiềm lực không thua Lung Yên lão tổ năm đó, tương lai hẳn là một trụ cột vững chắc của Bình An trấn chúng ta.
”30 càn kim?Sau khi dung hợp ký ức Vương Thủ Triết biết, đây cũng là một số tiền rất lớn, lúc này hắn thấy tốt thì lấy, cũng cười nói: “Lưu gia chủ mới là định hải thần châm của Bình An trấn, Thủ Triết chỉ vừa mới đảm nhận vị trí tộc trưởng, sau này còn cần Lưu gia chủ quan tâm nhiều hơn.
”Nhất định nhất định!Lưu Thắng Nghiệp cười hai tiếng ha ha, sau đó mang theo gia tướng và Lưu Vĩnh Châu rời khỏi khu bến tàu.
Nhóm quần chúng vây xem thấy không đánh nhau thật, mặt đầy vẻ thất vọng, không ngừng thở dài, giống như là đã bỏ qua một vở kịch hay, cũng nhanh chóng tốp năm tốp ba tản ra.
“Vẫn là chất nhi có thủ đoạn.
” Vương Định Hải phảng phất trút đi được gánh nặng, vui mừng ra mặt liền nói: “Dăm ba câu liền hoà hoãn lại tình thế, còn khiến lão hồ ly Lưu Thắng Nghiệp kia cam tâm tình nguyện chịu nhận lỗi.
”Mà Công Tôn Huệ lại không có chút cảm giác vui mừng, giữa lông mày nàng tựa như càng nhiều hơn là sự lo lắng.
“Lục thúc, đại nương, chúng ta đã tới nơi rồi, không bằng lên trên thuyền lục thúc xem sao.
” Vương Thủ Triết cười cười: “Từ nhỏ đến lớn ta cũng chưa từng đi theo Lục Thúc ra thuyền.
”.