Mấy người Tả An Tuấn đến nơi lấy cảnh vừa lúc nửa đêm, nhưng mà lại xảy ra một ít vấn đề, đoàn phim không biết sẽ nhiều hơn một người, chỉ mua hai gian phòng, hơn nữa khách sạn nơi này tương đối nhỏ, lại là danh lam thắng cảnh, trên cơ bản mọi người ở đầy, nếu như đổi nơi phải chờ tới ngày mai đi lấy cảnh sau đó đi khách sạn khác tương đối lớn hơn, cho nên vấn đề đã tới rồi.
Mạnh Tuyên nhìn hai gian phòng trước mặt, không chút khách sáo cầm một trong những thẻ mở cửa phòng đã thuê liền đi vào, trước khi đóng cửa còn không quên quay đầu lại lười biếng đối hai người đứng tại chỗ nói một câu ngủ ngon, sau đó ầm một tiếng đóng cửa lại.
Hai người còn lại trầm mặc nhìn cửa phòng đóng chặc nửa ngày liếc mắt nhìn nhau, Tả An Tuấn cam chịu cầm thẻ mở cửa phòng đi vào, còn quay đầu lại nhìn Doãn Mạch, Doãn Mạch đương nhiên cũng không có lựa chọn nào khác rồi, thản nhiên đi vào theo.
Tả An Tuấn nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, quay đầu lại không ôm hy vọng hỏi, “Anh phải ngủ sô pha sao?”
Doãn Mạch lên tiếng vẫn là không có chút phập phồng gì, “Cậu cảm thấy thế nào?” Anh không khỏi có chút kinh ngạc, anh vốn cho là dựa theo tính cách của Tả An Tuấn cũng sẽ không chú ý rốt cuộc ngủ chung cùng ai, ai biết được vậy mà không phải.
Tả An Tuấn nhìn anh một lát, chớp mắt mấy cái, không nói hai lời muốn đi phòng tắm tắm, sau đó rất nhanh mặc áo ngủ trở về, lập tức ngã lên chiếc giường lớn, trùm đầu liền ngủ, rất có ý tứ chiếm giữ.
Doãn Mạch thờ ơ nhìn cậu, nghĩ thầm suy nghĩ người này có phần quá ngây thơ rồi, anh xoay người đi phòng tắm, không bao lâu cũng đi ra, người trên giường nhắm chặt hai mắt, đem người cuộn tròn, hình như đã ngủ, anh cúi đầu quan sát một hồi, ngủ tư thế đó đại biểu cho người này cực kỳ thiếu khuyết cảm giác an toàn, chẳng qua là không biết người luôn luôn rộng rãi lại cũng có một mặt này. Anh trầm mặc quan sát một trận, lại cũng nắm xuống giường, sau đó rõ ràng cảm nhận được thân thể của người kia run lên một cái, anh quét mắt nhìn cậu một cái, thấy người này vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt thì không hề xen vào cậu nữa, lật cả người nhắm mắt ngủ, anh trước sau như một ngủ rất nông, cho nên vị siêu sao nào đó bên cạnh lập lại động tác xoay vòng tự nhiên cảm nhận được, anh kinh ngạc một chút, người này hình như rất sốt ruộc, anh nghĩ thầm cậu đại khái không có thói quen cùng người ngủ chung giường, suy tư một chút, đứng dậy đi sô pha.
Tả An Tuấn biết động tác của anh, cơ thể căng thẳng lại không có bớt đi, không được … Cho dù người này đi sô pha cậu cũng vẫn như cũ có thể cảm nhận được hơi thở của anh, tình trạng này giống như là xâm nhập lãnh địa của mình, khiến cậu ở trong bóng tối không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Xung quanh chỉ có hơi thở của bản thân mình mới đại biểu cho an toàn, bằng không không thể đi vào giấc ngủ, ý thức này đã đi sâu vào xương tuỷ, khiến cậu thay đổi không được, cũng không chống lại được.
Cậu rốt cục bất đắc dĩ đứng dậy, “Này, đồng chí vệ sĩ,” cậu đi xuống giường đi gọi người trên ghế sa lon, “Anh hẳn là còn chưa ngủ nhỉ, ừm, nhường giường cho anh đó.”
Doãn Mạch ngước mắt nhìn hình dáng người này trong bóng tối, giọng nói của anh rõ ràng cùng lúc trước không có gì khác nhau, nhưng hơi thở trên người phát ra lại rất không giống nhau, lại mang theo ý tứ lạnh nhạt, anh trầm mặc một chút, lần đầu tiên hỏi một câu, “Cậu làm sao vậy?”
“Không có gì,” Tả An Tuấn thấy anh đứng dậy liền ngồi xuống trên ghế sa lon, u sầu nói, “Tôi ngủ không được, cho nên vận may anh tốt, giường nhường lại cho anh.”
Giọng nói này mang theo một chút đáng thương cùng buồn bã, Doãn Mạch không khỏi xoa xoa trán, anh không chút nghi ngờ, nếu anh thật sự đi ngủ, đoán chừng người này sẽ chớp đôi mắt đáng thương vô vị nhìn anh một đêm, anh bất đắc dĩ đứng dậy đi mở đèn đi trở lại ngồi xuống nhìn cậu, “Tôi cũng không ngủ, nói chuyện phiếm đi.”
Tả An Tuấn mạnh gật đầu, vẻ mặt khôi phục một đôi mắt sáng lấp lánh, Doãn Mạch thậm chí ở trong nháy mắt xuất hiện ảo giác, anh nghĩ phía sau vị siêu sao nào đó mọc ra một cái đuôi lắc tới lắc lui, vẻ mặt siêu sao nào đó vui vẻ hỏi, “Được được, chúng ta nói chuyện phiếm, đồng chí vệ sĩ, anh nghĩ trò chuyện gì?”
Doãn Mạch thản nhiên liếc cậu một cái, cũng không thèm để ý xưng hô của người này đối với mình mấy ngày qua, hỏi ngược lại, “Cậu nghĩ trò chuyện gì?”
“Tôi cũng không biết,” Tả An Tuấn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên trước mắt sáng rực, “Anh sẽ kể chuyện xưa chứ?”
Doãn Mạch ngẩn ra đôi chút, nhìn biểu tình của người này, con ngươi màu lam đậm híp lại, “Cậu muốn để tôi kể chuyện xưa cho cậu?”
“Đúng a đúng a.”
Anh nhìn ánh mắt người này càng ngày càng sáng, thưởng hai chữ lạnh tanh, “Sẽ không.”
“Ai …” Gương mặt Tả An Tuấn nhất thời sụp đổ xuống, bất đắc dĩ nắm tóc, “Vậy được, tôi kể cho anh.”
Doãn Mạch hoài nghi nhướng mi một chút, “Kể chuyện con sói và cô bé quàng khăn đỏ sao?”
“Ai nói?” Tả An Tuấn nhất thời trừng mắt, “Tôi mới lại không kể chuyển xưa đẳng cấp thấp như vậy.”
Thì ra cậu còn biết thứ gì gọi là đẳng cấp thấp? Doãn Mạch nhìn dáng vẻ tức giận của cậu, miễn cưỡng gật đầu, “Vậy được, cậu kể đi.”
Lúc này Tả An Tuấn mới một lần nữa phủ lên khuôn mặt tươi cười, tinh thần tràn đầy bắt đầu kể, biểu cảm và giọng điệu theo nội dung câu chuyện phát triển mà thay đổi, sinh động như thật, kể đến chỗ thú vị thì sẽ lại cười ha ha, đôi mắt đẹp híp lại một cái, nụ cười rực rỡ có loại hương vị như ánh mắt trời. Doãn Mạch trầm mặc nhìn cậu, tia sáng sắc màu ấm làm cho đường cong gương mặt người này phủ lên một tầng màu sắc nhu hoà, nhìn qua thêm mê người, con ngươi lạnh lùng của anh không khỏi có chút trì trệ, người này trong lòng nghĩ việc gì sẽ thể hiện trên nét mặt, không cần cố sức đi đoán, cùng nhau ở chung cũng rất nhẹ nhàng, một mặt đơn thuần đến thiếu hụt rất nhiều nhân tính xấu xí, cậu không hiểu âm mưu quỷ kế, không hiểu cậu lừa tôi gạt, cùng thế giới của bọn họ … Là khác nhau.
Nhưng hết lần này tới lần khác mấy lần trước người này lộ ra nhạy bén lại hoặc như là trải qua vô số thử thách máu tanh tàn khốc của thế giới đen tối mà luyện ra, việc này cùng cậu khiến người ta cảm nhận được đúng thật chính là hoàn toàn trái ngược, thật sự vô cùng không hài hoà.
Rất kỳ lạ, Doãn Mạch nghĩ, làm người ta nhịn không được đi tìm tòi nghiên cứu, nhịn không được đi hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
Hai người bất tri bất giác* (không thể nhận thấy) trò chuyện một đêm, sắc trời sáng choang, Tả An Tuấn phải bắt đầu một ngày làm việc, Doãn Mạch từ một bên nhìn cậu một chút, vẻ mặt người này chính là hồng hào, dường như người trắng đêm không ngủ không phải là cậu. Mạnh Tuyên cũng đứng ở một bên, nghiêng đầu nhìn ánh mắt của lão đại nào đó, chỉ cười không nói.
Bất kể là nguyên nhân gì, một người đem ánh mắt dừng lại ở trên người một người quá lâu, muốn hiểu người nọ càng nhiều thì, thường thường sẽ phát sinh tình cảm vượt ra ngoài dự đoán.
Mà tình cảm mới sinh ra đến tột cùng là gì đây … Mắt phượng hẹp dài của y mang theo một chút ý cười, ánh mắt nhìn người tập trung tinh thần vào công việc, tuy rằng Tả An Tuấn nhìn qua có chút thiếu gốc rễ, nhưng nụ cười của cậu rất dễ lây người ta, cùng cậu ở chung một chỗ là rất vui vẻ, khiến người khác không nhịn được muốn gần gũi, cũng không nhịn được đi bảo vệ, dù sao một người có tâm hồn sạch sẽ trong suốt như vậy không nhiều lắm.
Mà loại trong suốt này, đối với người sống ở thế giới đen tối mà nói … Là một loại hấp dẫn.
Bên kia Quý Tử Hàn tạm thời không có động tĩnh gì, Tả An Tuấn không có lực tác động bên ngoài quấy rối công việc rất thuận lợi, rất nhanh thì đem công tác nơi này kết thúc, mấy người họ lại trở về thành phố S, nghỉ ngơi một đêm chuẩn bị sáng mai bay đi Châu Âu, Tả An Tuấn và Mạnh Tuyên sau khi trở về đầu tiên đi xem con chim bồ câu, kỳ tích là nó không có no chết, đồng thời còn mập thêm một vòng.
Tả An Tuấn đối với lần này thật vui mừng, vội vàng đi lên cùng nó chào hỏi, “Món Ngon, tao đã trở về.”
Chắc hẳn phải vậy, con chim bồ câu chắc là sẽ không để ý đến cậu, trên thực tế nó trừ ăn ra ngoài ra gì cũng không quan tâm, Mạnh Tuyên nhìn hộp thức ăn gần thấy đáy chép miệng lấy làm kỳ, nghĩ thầm đây chẳng lẽ là biến dị sao? Như thế nào có thể ăn như vậy?
“Tả An Tuấn, cậu thử nhìn nó còn có thể bay hay không a.”
Tả An Tuấn ngược lại gật đầu, từ trong lồng sắt đem bồ câu lấy ra, đứng lên làm một động tác ném, con chim bồ câu rõ ràng đối với việc không được tiếp tục ăn mà không vừa lòng, cũng đương nhiên bị cử động của cậu doạ sợ, vội vàng vẫy cánh, giãy dụa một lát vẫn là bịch một tiếng rơi xuống đất, nó ngẩng đầu đối với bọn họ không vừa lòng cục cục hai tiếng, quay đầu vào lồng sắt, tiếp tục ăn.
Tả An Tuấn và Mạnh Tuyên trầm mặc một lát, Doãn Mạch từ phía sau nói một câu lạnh tanh, “Nghe nói ở nước ngoài đem thú cưng mình nuôi rất béo cũng là phạm pháp, bởi vì ở trên ý nghĩa nhất định là tước đoạt sức khoẻ của nó, cho nên các cậu đây thật ra là ngược đãi động vật.”
Tả An Tuấn quay đầu lại, “Không phải thú cưng, tôi vốn chính là muốn ăn nó.”
Mạnh Tuyên suy tư một chút, “Được, quyết định rồi, lần này đi ngoại trừ nước, thức ăn gì tôi cũng không để,” y đối với bọn họ xua tay, “Trở về đi, sáng sớm ngày mai tranh thủ đi máy bay.”
Hai người còn lại tự nhiên không ý kiến gì, nghỉ ngơi một đêm như vậy, ngày thứ hai liền lên đường đi sân bay trước, cách giờ cất cách còn một đoạn, đợi thời gian hiển nhiên có chút nhàm chán, đại siêu sao nào đó nhìn xung quanh một chút, thấy một gốc có một quán cà phê, liền kéo kéo tay áo Mạnh Tuyên, “Tuyên, chúng ta đi uống cà phê đi.”
“Được rồi.” Mạnh Tuyên không ý kiến, mà việc ấy Doãn Mạch luôn luôn là trầm mặc, lúc này tự nhiên cũng theo bọn họ đi về phía trước, Tả An Tuấn tương đối hưng phấn, một nảy một nảy vui vẻ chạy về phía trước, còn không quên quay đầu lại ngoắc để cho bọn họ nhanh lên một chút, mà lúc cậu quay đầu lại bởi vì không có chú ý đoàn người mà không lo lắng chút nào cùng người khác đụng vào nhau, nhất thời ouch một tiếng, quay đầu lại nhìn người nọ, “A, xin lỗi, cậu không sao chứ?”
“Ừ … Không sao …” Người nọ bị Tả An Tuấn đụng phải có chút choáng váng, cúi đầu lên tiếng muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai hấp tấp như thế, ai biết ngẩng đầu một cái phát hiện người này lại có chút quen mắt, nhất thời thốt ra, “Tôi biết cậu!”
Trái tim nhỏ bé của Tả An Tuấn nhất thời run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn soạt một cái trắng bệch, “Cậu … Cậu nhận lầm … Tôi không phải Tả An Tuấn … Thật không phải là …” [=.=’]
“Tả An Tuấn?” Người nọ kinh ngạc một chút, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn, giọng nói cũng nâng lên quãng tám, “Cậu là Tả An Tuấn?! Tả An Tuấn ấy!”
Động tác của đám người xung quanh trong chớp mắt dừng một chút, sau đó động tác nhất trí đem mắt ném qua dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả An Tuấn lại trắng thêm một phần, run run rẩy rẩy quay đầu lao như điên đến Mạnh Tuyên phía sau, đáng thương, “Tuyên …”
Mạnh Tuyên vừa thấy cậu cùng người khác đụng vào chỉ biệt không tốt, bởi vì mỗi lần Tả An Tuấn đi ra ngoài sẽ lại chẳng biết tại sao bị fan truy đuổi, mà bây giờ cuối cùng y cũng đã biết nguyên nhân … Y nhìn một vùng ánh mắt phát sáng, lôi kéo tay cậu xoay người chạy, còn không quên rống to hơn, “Tả An Tuấn, tôi dặn cậu cái gì?!”
Tả An Tuấn sợ muốn chết, lắp ba lắp bắp nói, “Anh nói … Để lúc tôi ra, ra ngoài thì nghìn vạn lần đừng nói mình là Tả An Tuấn … Cho nên tôi mỗi lần đều nói tôi không phải Tả An Tuấn …” Cậu nức nở một tiếng oan ức, “Thế nhưng mỗi lần bọn họ cũng không tin tôi … Hu hu hu … Tôi cũng không có biện pháp …”
“…” Mạnh Tuyên càng thêm tức giận, âm cuối rít gào theo tiếng gió thành gào thét mà qua, “Tả An Tuấn, ông đây sớm muộn có một ngày cũng bị cậu tức chết!”
Quân đoàn fan sau lưng càng ngày càng lớn mạnh, mấy người họ đem hết toàn lực nhưng không thể may mắn tránh khỏi, cuối cùng vẫn là nhân viên phi trường giúp một tay, bọn họ mới trèo lên được máy bay thuận lợi.
“Tả An Tuấn!” Mạnh Tuyên tức giận bóp cổ siêu sao nào đó, nhỏ giọng, cắn răng nghiến lợi ghé vào lỗ tai cậu gào nhẹ, bộ đồ của y trong lúc dây dưa bị kéo rối loạn, lộ ra một chút xương quai xanh tinh xảo, nhìn qua vô cùng mê người, chẳng qua hiển nhiên y cũng đã bất chấp những thứ khác, từ lúc y lăn lộn trong giới giải trí đến bây giờ chưa từng có thảm như vậy, mà tất cả việc kia đều là tên ngốc này ban tặng!
Y kích động rống to hơn, “Cậu lần sau không cản được miệng mình như thế thì tôi sớm muộn sẽ chết trên tay của cậu, thay vì cho cậu hại chết tôi, không bằng tôi hiện giờ cùng chết với cậu! Tôi muốn cùng cậu đồng quy vu tận* (cùng đến chỗ chết) a a a!”
“Muốn chết rồi … Thực sự muốn chết rồi … Buông, buông tay …” Tả An Tuấn bị y bóp đến đầu óc thiếu dưỡng khí, mắt thấy sẽ xuất hiện dấu hiện mắt trợn trắng.
Mà ngồi ở bên cạnh họ cũng gặp phải một trận fan quấy rối Doãn Mạch vẻ mặt không thay đổi ở một bên nhìn, anh cũng chưa từng thảm như vậy, cho nên hiện giờ tuyệt đối sẽ không ra tay cứu đối tượng nhiệm vụ của anh, anh thậm chí hoài nghi, những thủ hạ của anh kia lúc trước chính là bị bỏ rơi như thế.
“Mau … Mau buông tay …” Tả An Tuấn lắp ba lắp bắp, cực kỳ đáng thương.
“Không buông, ông đây hôm nay nhất định phải bóp chết cậu!”
“…”
Máy bay màu bạc chở ba người tâm tình khác nhau hoa lệ xông lên bầu trời, kéo ra màn che hành trình đến Châu Âu.