Tả An Tuấn có trong nháy mắt không biết mình ở nơi nào, cậu chỉ cảm thấy cả người đau dữ dội, hô hấp rất khó khăn, ý thức mơ mơ hồ hồ, trước mắt giống như phủ một tầng sương mù thật mỏng, cũng không thấy rõ gì, cậu không khỏi nhắm hai mắt lại.
Tiêu Minh Hiên không đổi sắc mặt nhìn tình huống trước mắt, lấy năng lực của hắn vốn có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, hoặc làm bộ đáp ứng yêu cầu Lâm Triết Tịch thả gã rời đi, như vậy bề ngoài giống như đang tập kích có thể hoàn thành nhiệm vụ hoàn mỹ, chẳng qua hắn trước là bởi vì đợi chỉ lệnh mà tận lực kéo chút thời gian, hiện giờ cũng thật sự không vội, bởi vì hắn thật sự là đối tính toán của Tống Triết khó chịu, dù sao những người này đều tương đối lợi hại, hắn liền học một chút Hiên Viên Ngạo vui vẻ ở một bên xem cuộc vui.
Tả An Tuấn lần thứ hai mở mắt ra, rốt cuộc thấy rõ ràng hình ảnh trước mắt rất nhiều, toàn thân của cậu bởi vì đau đớn lấy một loại trạng thái chết lặng, trong lúc nhất thời cũng không chú ý tới tay đang giam giữ trên lưng của cậu, cậu xoay xoay con ngươi, đầu tiên thấy là một gương mặt xa lạ, tiếp đó lại chuyển, liền thấy vệ sĩ nhà cậu.
Doãn Mạch đang nhìn cậu, Lâm Triết Tịch tuyệt đối không ngờ người này tỉnh, cho nên hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất, chỉ cần Tả An Tuấn có thể cựa ra hoặc chỉ đem cổ rời khỏi thuốc chích một khoảng, anh liền có thể nổ súng không hề cố kỵ chút nào, chẳng qua phải có điều kiện đưa trước, chính là người này đừng lên tiếng.
Cho nên khi người nào đó còn không biết rõ tình huống hướng anh nhìn sang, miệng mở ra chuẩn bị oan ức đối với anh kêu đau thì, anh liền híp mắt, cảnh cáo trừng qua.
Tả An Tuấn nhất thời bĩu môi, ánh mắt vô cùng ai oán, nhìn cũng không nhìn tình huống trước mắt, thân thể theo bản năng tách ra nơi đau đớn ở cổ, cùng lúc đó tuỳ tiện đẩy ra kiềm chế bên hông, yên lặng quay đầu ngồi chồm hổm ở trong góc bắt đầu vẽ vòng tròn, trong miệng còn lẩm bẩm, “Anh ấy không thương mình …” [=.=’]
Tay của Lâm Triết Tịch mới vừa rồi bị Doãn Mạch bắn một súng, bây giờ còn đang chảy máu, nhưng tay trái phải cầm thuốc chích, chỉ có thể dùng tay bị thương giam cầm Tả An Tuấn, mà khi đó người này đang rơi vào hôn mê, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đặt ở trên tay của gã, hơn nữa giằng co trong khoảng thời gian này, tay gã chết lặng cứng ngắc từ lâu, hoàn toàn không thể chi phối, cho nên bất thình lình cậu giãy giụa thật sự khiến gã tách ra.
Trong lòng gã nhất thời không còn, tay phải còn cứng ngắc để ngang trước người, mà tay trái còn nắm thuốc chích trên không trung cùng người trước mắt đối diện, gã chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm một tiếng trống rỗng, biểu tình càng thêm vặn vẹo, thậm chí còn co giật.
Tiêu Minh Hiên vốn đang cùng Lâm Triết Tịch giằng co, hắn trước đây trải qua rất nhiều nhiệm vụ đều chưa từng gặp loại tình huống này, không khỏi ngẩn ra, mà Tả Xuyên Trạch và Doãn Mạch đã nhất thời chú ý bọn họ, động tác đột nhiên của Tả An Tuấn khiến bọn họ cũng ngẩn ra.
Tràng cảnh ở một giây đồng hồ đó đúng thật ngưng lại.
Đứa ngốc nào đó không rõ tình huống ở trong một giây yên lặng di chuyện cơ thể rúc vào cạnh ghế sa lon, yên lặng dựa vào một chút, nhếch miệng hít ngược không khí, “Ôi trời ơi, đau chết mất …”
Tràng cảnh trong nháy mắt một lần nữa sống lại, Lâm Triết Tịch lảo đảo một cái liền muốn cướp qua, vai Doãn Mạch khẽ động giơ Desert Eagle lên, bàn tay hướng Lâm Triết Tịch giữ lại cò súng, đây là lần thứ hai người này ở trước mặt mình tổn thương Tả An Tuấn, nếu để cho anh chọn, anh thật muốn một súng tiễn người điên này lên Tây Thiên, nhưng còn có lý trí nhắc nhở anh không thể làm như vậy, dù sao ở đây còn có một đội đặc chủng.
Binh sĩ trước mặt thấy anh giơ súng theo bản năng chuẩn bị giữ lại cò súng, chẳng qua thời khắc mấu chốt vẫn là Tiêu Minh Hiên hô một tiếng “Đừng nổ súng” lúc này mới để anh tránh thoát một kiếp, mà ở mệnh lệnh của Tiêu Minh Hiên đồng thời cũng lấn người tiến tới, nắm cánh tay Lâm Triết Tịch, vặn ngược qua, một tay lấy gã đè xuống đất, đầu gối cũng để ở trên ngang lưng của gã, sau đó mới ý bảo thủ hạ sang, đem người này mang về.
Tả An Tuấn trải qua một trận ồn ào rốt cuộc nhìn đến tình huống hiện giờ, cậu cắn môi một bên khóc thúc thít vừa quan sát bỗng nhiên rất nhiều người ở đây đi ra ngoài, rốt cuộc đáng thương hề hề đã mở miệng, “Đây là có chuyện gì …”
Tiêu Minh Hiên liếc cậu một cái, không khỏi có chút buồn cười, thủ hạ của hắn đã đem Lâm Triết Tịch áp giải ra ngoài, đang trở về thấp giọng nhắc nhở hắn súng trên tay của Doãn Mạch, tầm mắt của hắn ở trên người Doãn Mạch và Hiên Viên Ngạo vòng vo chuyển, sau cùng rơi xuống trên người Tống Triết, hừ một tiếng quay đầu đi ra phía ngoài, thủ hạ đối tính cách thủ lĩnh nhà mình rõ như lòng bàn tay, biết đây là ý “Không ở trong phạm vi nhiệm vụ mặc kệ”, liền tò mò nhìn đám người kia một chút, cũng đi theo.
“Ai ai, các người là ai? Vì sao phá cửa sổ nhà tôi, anh trai tôi nói đập cửa sổ người khác là không đúng, còn máu trên cổ tôi!” Tả An Tuấn gặp người phải đi vội vàng nói một chuỗi dài, nói xong lời cuối cùng còn lau cổ một cái, hướng mọi người đi xa lắc lắc bàn tay, thấy bọn họ đầu cũng không quay lại một chút liền ai oán liếc mắt nhìn Doãn Mạch, bĩu môi làm ổ ở đằng kia, được gọi là oan ức!
Doãn Mạch lập tức đi tới ở trước mặt cậu ngồi xổm xuống, đem cậu kéo vào trong lòng ôm chặt lấy, vỗ lưng cậu, lo lắng hỏi, “Trên người còn đau hay không? Hô hấp sao? Em cảm thấy thế nào?”
Tả An Tuấn bĩu môi, tức giận không nói lời nào.
Doãn Mạch cũng không truy hỏi, buông cậu ra bắt đầu chậm rãi quan sát, sắc mặt người này đã khôi phục như thường, hơi thở cũng ổn định lại, anh biết phản ứng của dị ứng tới nhanh đi cũng nhanh, liền yên tâm thở ra một hơi, đưa tay đem cằm cậu nâng lên nhìn vết thương trên cổ, phía trên kia chỉ có một lỗ kim hơn nữa đã cầm máu rồi, chẳng qua ngày mai vẫn là phải đi bệnh viện xem, làm kiểm tra máu.
Doãn Mạch sờ đầu của cậu, “Không sao, một lát nữa liền hết đau, ngày mai cùng anh đi bệnh viện.”
“Ừ,” Tả An Tuấn ngược lại lên tiếng, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh từ từ nói cho em biết.”
“Oh, kính …”
“Ngày mai đổi.”
“Được rồi …”
Hiên Viên Ngạo phì một tiếng bật cười, tay vẫn vòng thắt lưng vợ nhà mình, cúi đầu cắn lỗ tai của y cười nói, “Thật ra này chỉ là một trận trò cười đúng không?”
Mạnh Tuyên cũng bị tình huống trước mắt khiến cho có chút dở khóc dở cười, y vẫn biết Tả An Tuấn không trêu ghẹo, có thể mỗi lần xảy ra chuyện vẫn là khiến y không cách nào bình tĩnh.
“Đi, nhìn bộ dáng của bọn họ liền biết không sao, chúng ta quay về đi ngủ,” Hiên Viên Ngạo ngáp một cái, tuỳ ý đối hai người đứng bên cạnh quơ quơ móng vuốt, lôi kéo vợ liền đi ra phía ngoài, không có thành ý gì ném một câu, “Các vị ngủ ngon.”
Mạnh Tuyên không ý kiến, liếc mắt nhìn Tả An Tuấn, quay đầu đi ra. Người ở chỗ này ngoại trừ chủ nhà cũng chỉ còn lại Tống Triết và Tả Xuyên Trạch, Tống Triết vẫn ôm Tả Xuyên Trạch không buông tay, lúc này liền cúi đầu để sát vào bên tai của y, mỉm cười mở miệng, “Em trai của em đây, thật sự là … Làm người ta kinh ngạc a.”
Giọng điệu của hắn rất nghiền ngẫm, nghe không ra là khen ngợi hay là châm chọc, Tả Xuyên Trạch cũng không ngại, y bị hơi thở bên tai khiến cho có chút ngứa, nghiêng sang một bên chút, liếc mắt nhìn hắn, “Hắc Yến đi tìm người phía trên rồi?” Y không ngốc, Tiêu Minh Hiên là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của hắn, kiên quyết sẽ không bởi vì có chút lợi ích mà vứt bỏ nhiệm vụ không để ý, cho nên tất nhiên việc này lại chính là vấn đề phía trên, mà có thể chi phối thái độ phía trên đối với chuyện này chỉ có Hắc Yến.
“Tiêu Minh Hiên chưa nói, chẳng qua anh đoán tám chín phần.” Tống Triết cúi đầu nhìn y, tà khí trên người Tả An Tuấn còn đậm, nếu người thường thấy tuyệt đối sẽ sợ đến tránh lui ba bước, nhưng hắn cũng rất thích loại hơi thở này, liền nâng cằm y lên cúi đầu hôn lên.
Hương trà quen thuộc ở trong miệng tản ra, vẻ mặt của Tả Xuyên Trạch hơi dừng lại, hai mắt nhắm nghiền, chờ hắn hôn đủ rồi mới mở ra, còn chưa mở miệng liền thấy được một đường nhìn, y quay đầu, chỉ thấy em trai nhà y còn làm ổ ở đó, chớp một đôi mắt sáng trong suốt nhìn bọn họ, thấy y nhìn sang biểu tình lập tức trở nên vô cùng vô tội, cực kỳ thuần khiết, còn thiếu dán mấy chữ thật to ở trên đầu —— em cũng không thấy được gì, thật đó.
“…” Tả Xuyên Trạch nói, “Doãn Mạch đâu?”
Tả An Tuấn vô cùng nhu thuận, “Đi nấu mì cho em rồi.”
Tả Xuyên Trạch nói, “Anh đi đây, ngày mai cùng anh ta đi bệnh viện, sau đó đem kết quả kiểm tra nói cho anh biết.”
“Oh.”
Tả Xuyên Trạch liền gỡ tay Tống Triết ra từ giữa mảnh vỡ thuỷ tinh đi ra ngoài, Tống Triết thấy thế đuổi theo, đi kéo tay của y, mỉm cười mở miệng, “Thế nào, ở trước mặt em trai của em ngượng ngùng?”
Tả Xuyên Trạch nghiêng đầu liếc nhìn hắn, không đáp lại hỏi, “Anh và Tiêu Minh Hiên nói chuyện gì?”
Tống Triết cũng không thèm để ý y tránh né trọng tâm câu chuyện, dịu dàng nói, “Không có gì, tặng hắn ta ít đồ.”
Tả Xuyên Trạch nhất thời nhướng mi, Tống Triết buông tay y ra đi ôm hông của y, cười bỏ thêm một câu, “Anh một hồi cho em thấy tận mắt, tuy rằng nói từ bản chất vẫn là khác biệt, nhưng ngoại hình đều giống nhau.” Nói xong lôi kéo y liền theo đường núi đi lên, cũng không lên xe, Tả Xuyên Trạch bừng tỉnh, “Tôi thiếu chút nữa đã quên anh ở nơi này có một toà nhà, lúc trước nơi tôi bị ông nội của anh giam lỏng chính là nơi đó, tuy rằng đó cũng là ý của anh.”
“Đã nói là ông nội chúng ta,” Tống Triết cười nói, “Ừ, lúc trước em ngủ là phòng nào?”
“Thế nào?”
“Chúng ta đêm nay liền ngủ ở đó,” ý cười nên khoé miệng của Tống Triết vô cùng thoải mái, “Lúc trước không thể cùng em, lần này vừa vặn bù đắp tiếc nuối trước.”
Tả Xuyên Trạch mắt lạnh nhìn hắn, “Đó cũng là tôi làm anh.”
Tống Triết không thèm để ý chút nào, “Oh, được.”
“Quỷ tin anh, anh mỗi lần đều nói như vậy.”
“Có sao?”
“Kẻ đạo đức giả!”
“Ngoan, đừng ồn.”
Doãn Mạch đi ra thì người trong phòng khách đều đi hết sạch, Tả An Tuấn vẫn như cũ làm ổ ở nơi đó, dựa lưng vào sô pha, hai chân trải thẳng ở trên sàn nhà, không sinh động ngẩng đầu nhìn anh, “Trên ghế sa lon đều kính, không thể ngồi rồi.”
Doãn Mạch gật đầu, đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, cùng cậu tựa ở trên ghế sa lon, đem vật cầm trong tay đưa tới trước mặt. Con ngươi của Tả An Tuấn sáng ngời, vẻ mặt rực rỡ nhận lất bắt đầu ăn, lông mi đẹp mắt giãn ra, vô cùng thoải mái, “Hô, ăn ngon a.
Doãn Mạch không khỏi đưa tay xoa xoa đầu của cậu, nhìn cậu hưởng thụ nheo mắt lại, ánh sáng trong con ngươi chậm rãi tan ra, nếu không phải xung quanh hỗn loạn một mảnh, anh thật sự cho rằng mảo hiểm mới vừa rồi tất cả đều là ảo giác.
“Mạch, em nhớ em bị Lâm Triết Tịch bắt được, sau đó thì sao?” Tả An Tuấn đang ăn mì lúc rảnh hàm hồ hỏi một câu.
“Bị người vừa rồi mang đi.”
“Oh, người đó là ai a?”
“Một thiếu tướng họ Tiêu.”
“Thiếu tướng?”
“Anh sau này chậm rãi giải thích cho em.”
Tả An Tuấn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Lâm Triết Tịch kia bị bắt, sau đó có phải sẽ không có người bắt em nữa hay không.”
“Ừ.”
“Hì hì, thật tốt.” Tả An Tuấn nhất thời quay đầu cho Doãn Mạch một nụ cười thật to, ánh trăng từ cửa sổ mở rộng đánh thẳng tắp chiếu vào trên mặt cậu, khiến đáy mắt của cậu nhìn qua vô cùng trong suốt.
Doãn Mạch đưa tay sờ lên mặt cậu, sau đó từ sợi tóc phía sau tai xuyên đi vào, giữ đầu của cậu liền hôn lên, tay kia còn không quên đem đồ ăn được một nửa lấy đặt ở trên sàn nhà, tiếp tục làm sâu sắc.
“Ah …” Tả An Tuấn đưa tay nắm áo trong lòng của anh, chủ động dựa sát vào hướng bên kia.
Tay của Doãn Mạch trợt đến hông của cậu, từ trong quần áo của cậu dò xét đi vào, theo lưng hướng về phía trước xoa, tiếp tục hôn, chờ anh cảm thấy cơ thể đều có chút nóng mới lưu luyến rút khỏi, dán bờ môi của cậu khàn khàn nói, “Đi thôi, đi tắm, anh cùng em.”
Gương mặt Tả An Tuấn nhuộm một tầng đỏ ửng, thở dồn dập, “Ừ, được.”
Doãn Mạch liền không nói hai lời ôm cậu liền đi, tuy rằng đêm nay đi qua hơn phân nửa, nhưng bọn họ còn có một nửa thời gian.
Tả An Tuấn ngày thứ hai sắp tới trưa mới tỉnh, tiếp đó đã bị Doãn Mạch kéo đi bệnh viện, kết quả rất làm người ta thoả mãn, cậu chưa bị nhiễm, các hạng mục cơ thể vẫn như cũ đều ưu, mọi người liền triệt để thở dài một hơi, mà Tả An Tuấn lại trở về sinh hoạt trước, cuộc sống gia đình tạm ổn được gọi là nhàn nhã thoải mái đi chơi đã qua, chẳng qua cậu cũng không có hả dạ bao lâu, bởi vì ngày nghĩ của cậu kết thúc, cho nên cậu lần thứ hai bị người đại diện nhà cậu kéo đi làm việc.
So sánh cuộc sống của anh trai nhà cậu thì thảm, bởi vì y bị Tống Triết tha đến một nơi bên trong biệt thự của khu dân cư phía trên đỉnh núi, mà theo tin tức đáng tin y đến nay cũng không từ phía trên đi xuống.
Mà hôm nay lúc y ăn xong cơm tối, đang nỗ lực tự hỏi rốt cuộc thế nào mới có thể đem con rắn độc kia đặt ở dưới thân thì, điện thoại của y liền vang lên, y nhìn thoáng qua biểu hiện trên thông báo tên Trác Viêm, có chút kinh ngạc nhận, “Thế nào, có việc?”
“Có việc,” giọng nói của Trác Viêm rất trầm, “Tôi hỏi cậu, thuốc trong cơ thể em trai cậu lúc nào phát tác?”
Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch hơi híp lại, “Sinh nhật hai mươi tuổi, còn không đến hai tháng, làm sao vậy?”
“Xong đời!” Trác Viêm đem chuyện thuốc Lâm Triết Tịch tiêm vào nói đơn giản một lần, cuối cùng nói, “Tôi vừa điều tra ra, Lâm Triết Tịch tiêm là chất xúc tác, nói cách khác thứ trong cơ thể cậu ta sẽ sớm bọc phát, hơn nữa trình độ bọc phát so với bình thường còn nghiêm trọng hơn, nếu như tôi tính không sai tối nay là trăng tròn đi …”
Sắc mặt Tả Xuyên Trạch trầm xuống, “Đêm nay?”
“Rất có thể, ngay lúc nửa đêm.”
Tả Xuyên Trạch chợt cúp điện thoại, lập tức đứng dậy, vừa chạy ra ngoài một bên gọi điện thoại cho Doãn Mạch, Tống Triết vừa ở bên cạnh, cũng nghe được nội dung đại khái, liền dặn dò thủ hạ chuẩn bị xe, lại quay đầu bên kia Tả Xuyên Trạch đã cúp điện thoại.
Tống Triết nhìn sắc mặt y không tốt, dịu dàng hỏi, “Thế nào?”
“Đêm nay Tiểu Tuấn có fanmeting.”
Fanmeting, là bao nhiêu người, vậy muốn so với y lúc trước giết người còn nhiều hơn! Yêu mị trong con ngươi của Tả Xuyên Trạch vô cùng đậm, hai tay đều có chút phát run, y còn chưa từng sợ qua như thế.
Tống Triết cũng hiểu tính nghiêm trọng của việc này, lập tức kéo y lên xe, hướng về mục đích mà đi tới.