Tả An Tuấn được Doãn Mạch dẫn về nhà, trước tiên cậu đem ôm đao thân yêu nhìn một lúc lâu, lúc sau dường như nhớ tới gì đó bắt đầu lục tung, Doãn Mạch trải qua trận ồn ào của cậu cũng lười quay về công ty, liền gác chéo chân ngồi ở trên ghế sa lon, mặc cậu càn quấy, dư quang thoáng nhìn tới đao được cậu ném ở trên ghế sa lon, không khỏi cầm sang xem.
Thân cây đao này thẳng tấp, không đương đao [1], nhìn từ bên ngoài giống như một cây côn đen như mực, ngay cả hoa văn đều là khắc trực tiếp ở trên vỏ đao, ở phía xa căn bản là nhìn không ra. Anh theo thân đao chậm rãi xoa, đang sờ đến cán đao thì hơi dừng một chút, màu sắc cán đao kia so với xung quanh sâu hơn chút, mặt trên còn có thể mơ hồ thấy dấu tay, anh biết đây là quanh năm dùng lực cầm đao mà tạo thành, màu sắc cũng không phải màu ban đầu, mà là dùng lực quá mức lưu lại máu, nhiều năm tích luỹ là được như vậy, cọ rửa thế nào cũng không sạch, giống như một ấn ký.
Anh không khỏi ngẩng đầu nhìn lướt qua Tả An Tuấn, người sau đem phòng khách càng quét sạch sẽ sau đó liền muốn vọt tới phòng ngủ, anh nhìn tình trạng bi thảm xung quanh như gió bão thổi qua, gân xanh trên trán bắt đầu giật, “Tả An Tuấn, em không thể đem đồ đã lục bỏ lại chỗ cũ sao?” Đứa ngốc này cho rằng rốt cuộc là ai mỗi ngày dọn dẹp nhà này?
“A?” Động tác Tả An Tuấn hướng lên lầu chạy dừng lại, cậu dường như rất gấp, thế cho nên căn bản không nghe được vệ sĩ của cậu kiêm bảo mẫu nói gì, từ lúc cậu quay đầu lại nghi hoặc chớp mắt là có thể nhìn ra.
Doãn Mạch không nhịn được muốn xoa trán, Tả An Tuấn tiếp tục nghi hoặc chớp mắt, “Mạch, anh làm sao vậy?”
Doãn Mạch nhìn một đống thảm trạng xung quanh, nhận mệnh thở ra một hơi, “Không có việc gì,” anh nói, giọng nói đúng là gợn sóng không sợ hãi đặc biệt bình tĩnh, rõ ràng nghiêm chỉnh huấn luyện, “Em rốt cuộc muốn tìm cái gì?”
“Tìm tập tài liệu,” ánh sáng trong mắt Tả An Tuấn mang theo sốt ruột ít có, đưa tay ra dấu, “Chính là trước đây anh cho tôi, tư liệu anh trai tôi và Hướng Triết Dạ.”
Doãn Mạch hơi suy tư một chút, “Hình như ở phòng ngủ.”
Tả An Tuấn liền “Oh” một tiếng quay đầu hướng trên lầu chạy, Doãn Mạch nhìn vô cùng kinh ngạc cũng đi theo, ôm cánh tay tựa ở khung cửa nhìn cậu, nhìn người này tìm được đồ mong muốn dáng tươi cười rực rỡ thoả mãn, rốt cuộc hỏi, “Em tìm cái này làm gì?”
“Cho Tống Thanh,” Tả An Tuấn ngoan ngoãn trả lời, “Tôi sợ anh ấy bị Hướng Triết Dạ lừa.” Nói rồi đem tài liệu cất xong, giống như bảo bối bỏ vào trong balo trên lưng thường ngày của cậu, chuẩn bị tuỳ thời giao cho y.
Doãn Mạch hiểu rõ, Tống Thanh là người mới năm nay mới vừa từ nước Anh chuyển tới, diễn viên MV trong album mới của Tả An Tuấn, có người nói giọng nói của y cùng Tang Minh Triệt đã chết rất giống, mà điểm này vừa vặn phù hợp tiểu chuận săn người đẹp của Hướng Triết Dạ, chẳng qua … Anh nhìn gương mặt hưng phấn của Tả An Tuấn, hơi có chút vô cùng kinh ngạc, người này tuy nói cùng ai đều có thể ở chung hoà hợp, nhưng trên bản chất vẫn tồn tại một chút xa cách, cũng ví dụ như Trương Lăng Trúc, người nọ trải qua bao nhiêu nỗ lực đến bây giờ vẫn như cũ chỉ để Tả An Tuấn coi như bạn bè bình thường, nhưng Tống Thanh không giống, hai người này trước đây chỉ gặp qua một lần, không nghĩ tới có thể đẻ cho Tả An Tuấn nhớ thương như vậy, mà nhìn loại nét mặt hưng phấn này trên mặt của cậu, đây là bạn bè bình thường nên có?
Doãn Mạch đột nhiên cảm giác được rất không thoải mái, cũng mơ hồ có chút không yên lòng, thầm nghĩ người này chẳng lẽ cũng có thể đối người kia nhất kiến chung tình*? [vừa thấy đã yêu] Nếu đúng thật là như vậy người này sẽ làm như thế nào? Đem anh đá dũng cảm tiến tới theo đuổi tình yêu đích thực? Con ngươi màu lam đậm của anh không khỏi híp một cái, chuyện này nghĩ cũng không muốn nghĩ!
“Em rất quan tâm cậu ta?”
“A?” Tả An Tuấn tự cho rằng hoàn thành một việc lớn, chính là lúc thoả mãn, nghe anh bỗng nhiên đặt câu hỏi có chút không phản ứng kịp, ngẩn ra mới chớp mắt, “Quan tâm ai a?”
“Tống Thanh.” Doãn Mạch không cùng cậu lời vô ích, con ngươi màu lam đậm nhìn vào cậu chằm chằm.
Tả An Tuấn vô cùng thành thật, trái lại gật đầu, “Ừ, rất quan tâm.”
“Nguyên nhân.” Doãn Mạch nói càng thêm ngắn gọn, đáy lòng khó chịu cũng càng sâu, anh vừa rồi tuyệt đối không nhìn lầm, Tả An Tuấn ngay cả chỉ nghe được cái tên đó đáy mắt liền bắt đầu mang theo ý cười, đây đúng thật là anh gặp gỡ nguy cơ lớn nhất đến tận bây giờ!
“Nguyên nhân?” Tả An Tuấn nghi hoặc gãi đầu, mày xinh đẹp cũng nhăn lại cùng nhau, suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Không biết a, chính là cảm thấy đặc biệt thích anh ấy, muốn cùng anh ấy ở chung một chỗ chơi.”
Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch trực tiếp trầm xuống, không nói lời nào. Tả An Tuấn đương nhiên cảm giác được khí lạnh trên người của anh, liền nghiêng đầu nghi hoặc nhìn anh, “Mạch, anh làm sao vậy?”
Doãn Mạch không nói, tay run run lấy điện thoại di động bắt đầu lên mạng, Tả An Tuấn càng thêm vô cùng kinh ngạc, đi tới tò mò nhìn thoáng qua, liền thấy trong cột tìm kiếm kia viết “Ấn tượng tốt tuyệt đối không phải bước đầu tiên nam nam yêu nhau, tuyệt đối không phải,” cậu nhất thời ơ một tiếng, “Đây là cái gì?”
Doãn Mạch căn bản không quản cậu, đưa vào một hàng chữ sau đó liền nhấn phím tìm kiếm.
Tả An Tuấn gãi gãi đầu, “Ai, mặt trên đều nói là ừ.”
“…” Trầm mặc thay đổi một trang.
“Ai, cái này nói gặp ở hộp đêm, có thiện cảm ấn tượng tốt là có thể trực tiếp đi thuê phòng a,” Tả An Tuấn tiếp tục hoang mang, “Mạch, anh xem thứ này làm gì?”
“…” Lại lật.
Tả An Tuấn nhàm chán ngáp một cái, mắt liếc nhìn trên bài post, lười biếng nói, “Ah, mặt trên nói có ấn tượng tốt còn không đi thuê phòng sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận.”
Doãn Mạch trầm mặc rút khỏi trang mạng, trầm mặc thu điện thoại, trầm mặc cùng đối diện Tả An Tuấn. Tả An Tuấn chớp mắt mấy cái, chợt nhớ tới tai hoạ lớn mình ngày hôm nay xông vào, yên lặng nhẹ nhàng bước dài về phía sau, run run rẩy rẩy nhìn anh, “Khụ, Mạch, tôi tôi tôi chợt nhớ tới tìm Mạnh Tuyên có việc, tôi tôi tôi đi trước …”
“Thích đối với Tống Thanh cùng thích đối với Mạnh Tuyên giống nhau chứ?” Doãn Mạch trầm mặc một chút, rốt cuộc không từ bỏ ý định lại hỏi một vấn đề.
“Hả?” Tả An Tuấn kinh ngạc, nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu, “Có thể … như nhau đi.”
Doãn Mạch hận không thể trực tiếp đi tới đánh cậu một trận, buộc câu đem hai chữ “có thể” bỏ đi, nhưng anh vẫn là nhịn được, phất phất tay, “Đi đi, tôi thu dọn nhà cửa.” Dứt lời liền không hề quản cậu, cúi đầu bắt đầu thu dọn hỗn loạn người này quăng xuống.
Tả An Tuấn sờ mũi một cái, một chút áy náy khó có được, liền chậm rãi cọ qua ngồi xổm xuống nhìn anh lấy lòng, “Mạch, tôi giúp anh nha.”
Doãn Mạch nhìn ánh sáng đáy mắt sáng rực trong suốt của cậu khiến người khác quen thuộc, xoa xoa đầu của cậu, ném một câu “Tuỳ” liền cúi đầu hết sức nghiêm túc bắt đầu thu dọn.
Tả An Tuấn nghiêng đầu nhìn anh, cậu đối kích thích bên ngoài luôn luôn rất mẫn cảm, bởi vậy có thể cảm giác được tâm tình người này không tốt, cậu nhíu mày một cái, lần thứ hai cọ qua, “Mạch, anh có phải không vui hay không a?”
“Không có chuyện gì.” Doãn Mạch lạnh nhạt nói, cũng không ngẩng đầu lên một chút.
Tả An Tuấn nghi hoặc gãi đầu, cậu có thể cảm giác tâm tình đồng chí vệ sĩ hoàn toàn không tốt, nhưng rốt cuộc là tại sao như vậy? Cậu suy nghĩ một chút, lại liên hệ người này vừa tra gì đó, vốn đầu óc không dễ sử dụng bỗng nhiên loé lên, suy nghĩ nhất thời hiểu rõ, “Mạch,” cậu tủi thân mở miệng, ngồi chồm hổm dưới đất vẽ vòng tròn, vô cùng đáng thương, “Anh có phải đối với người nào đó có cảm tình hay không, sau đó muốn đem tôi quăng đi cùng cậu ta đi mướn phòng? Có đúng hay không? Có đúng hay không?”
Doãn Mạch nhất thời ngây ngẩn cả người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu, khoé miệng còn nhẹ giật một cái, nghĩ thầm này em nói ngược rồi đó!
Tả An Tuấn nhìn ngạc nhiên trên mặt anh xuất hiện khi sự thật bị vạch trần, nhất thời khóc thúc thít một tiếng, càng thêm tủi thân, run run rẩy rẩy đưa ngón tay ra, nghẹn ngào lên án, từng chữ như khóc ra máu, “Anh như thế nào có thể bội tình bạc nghĩa!”
Doãn Mạch càng thêm ngạc nhiên, khoe miệng rốt cuộc rõ ràng giật một cái, ừ … Việc này có phải vừa ăn cướp vừa la làng hay không? Anh nhìn oan ức rõ ràng dưới đáy mắt người này, đột nhiên cảm giác được sáng tỏ thông suốt, dường như tất cả vẻ lo lắng trong nháy mắt đều tản đi, anh tiến tới nắm tay cậu kéo qua ném lên giường, cúi người đè lên.
Tả An Tuấn bị anh ném một cái nhém ngất, mắt vừa ổn đỉnh nhìn phía trên đã thừa ra một người, cậu bĩu môi, nhìn anh buồn bã, “Anh làm gì?”
Doãn Mạch nắm cằm cậu, con ngươi xanh đậm tan ra một chút, tâm tình rất tốt hỏi, “Là em nói thích Tống Thanh, mà trang mạng vừa rồi em cũng nhìn, em nghĩ chúng ta ai càng giống người bị hại?”
Tả An Tuấn bỗng nhiên kinh ngạc há to miệng, Doãn Mạch nắm cằm cậu đem cằm của cậu kéo về vị trí cũ, tiếp tục hỏi, “Cho nên em cảm thấy hiện giờ em có lập trường nói tôi sao?”
Tả An Tuấn chớp mắt, qua một lát mới hoàn hồn, càng thêm oan ức, “Cho nên tôi mới là nhân vật phản diện?”
Doãn Mạch gật đầu.
Tả An Tuấn khóc thút thít một tiếng, “Cho nên người bội tình bạc nghĩa kia là tôi?”
Doãn Mạch gật đầu lần thứ hai.
“Không đúng không đúng,” Tả An Tuấn vội vàng mở miệng, tìm được mấu chốt của sự việc, “Tôi sẽ không cùng Tống Thanh đi thuê phòng a, cho nên tôi cũng không phải nhân vật phản diện.”
Doãn Mạch cố ý thở dài một tiếng, “Ai biết sau này có thể hay không.”
Tả An Tuấn nhất thời trừng mắt, “Tuyệt đối sẽ không!”
“Oh, phải không,” Doãn Mạch gật đầu, tay cũng không có từ cằm cậu dời đi, lúc này liền đến gần thêm một phần, “Chúng ta đây nói điều khác.”
Tả An Tuấn hàm oan được giải, tâm tình khôi phục như thường, vô cùng vui vẻ vô cùng thẳng thắn, “Ừ, được, nói gì?”
Đáy mắt Doãn Mạch mang theo một chút nghiền ngẫm, trầm thấp nói, “Hãy nói một chút tai hoạ em hôm nay xông vào, tôi nên tính sổ em như thế nào.”
Biểu tình Tả An Tuấn cứng đờ, lại bắt đầu thút thít, Doãn Mạch không hề quản cậu cúi đầu liền hôn, tay cũng từ quần áo của cậu trượt đi vào trong, từng chút đem ham muốn của cậu khơi dậy.
Đáy mắt Tả An Tuấn đen kịt dần dần phủ một tầng hơi nước, nhìn qua vô cùng mê người, chỉ cảm thấy nhiệt lượng từ trong cơ thể bắt đầu lan tràn từng chút, liền ôm lấy cổ của anh, thả lỏng cơ thể cúi đầu thở dốc.
Doãn Mạch rất nhanh đem đồ hai bên cởi, theo lưng cậu từng tất vuốt ve xuống phía dưới, lồng ngực nóng bỏng dính cùng một chỗ, lửa nóng có thể khiến người ta quên hết mọi thứ.
“Ah …” Trong nháy mắt tiến vào Tả An Tuấn hừ một tiếng, ngẩng đầu lên. Doãn Mạch tiến tới ở trên cổ cậu hôn tỉ mỉ, khàn khàn hỏi, “Khó chịu?”
Tả An Tuấn lắc đầu, đáy mắt đậm hơi nước, một bên thích ứng động tác của anh còn vừa không quên canh cách trong lòng ở trong rên rỉ vỡ vụn vì mình biện hộ, “Mạch … Ừm, tôi sẽ không … Ừm … Bội tình bạc nghĩa …”
“Tôi biết,” Doãn Mạch cúi đầu ở trán đẫm mồ hôi hôn một cái, thấp giọng nói, “Tôi cũng sẽ không cho em có cơ hội này …”
“Ah …” Tả An Tuấn mở to mắt sương mù nhìn gương mặt gợi cảm của người này, rốt cuộc chậm rãi nhắm mắt, chìm đắm vào.
“Chẹp chẹp …” Mạnh Tuyên ngồi ở bên giường phòng ngủ Tả An Tuấn, nghiền ngẫm nhìn mặt đỏ lên của người này, lắc đầu, “Tôi nói cậu thế nào cậu không sửa được? Bề ngoài đối với cậu mà nói có lực hấp dẫn lớn như vậy sao? Hoặc là nói,” y nói tiến tới bóp mặt của cậu, âm thanh càng thêm nghiền ngẫm, “Hoặc là nói cậu cố ý?”
Tả An Tuấn chỉ cảm thấy mất mặt đến cực điểm, dùng chăn đem bản thân gói kỹ, hít hít mũi, đáng thương nhìn y.
“Ừm …” Mạnh Tuyên suy tư như vậy một lát, tiếp tục chà đạp gương mặt của cậu, “Hoặc nói ngay cả phần trừng phạt này đều nằm trong kế hoạch hưởng thụ của cậu?”
Tả An Tuấn đáng thương hề hề nhìn người đại diện của cậu, liều mạng cứu vớt mặt mình, bụm mặt bắt đầu xoa, cậu nghĩ người đại diện của cậu nói qua kinh khủng.
“A, tôi biết rồi,” Mạnh Tuyên tiếp tục cười tủm tỉm, “Nếu không phải là cậu muốn tìm bất mãn, thật sự nghĩ không ra cách khác, chỉ có thể như vậy.”
Tả An Tuấn bụm mặt, run run rẩy rẩy, “… Anh không nên nói nữa.”
Mắt phượng đẹp mắt của Mạnh Tuyên đều là ý cười, y ở đây trước khi người này xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào và một người đàn ông ở bên cạnh khí lạnh trên người thay đổi đến mức cực điểm, rốt cuộc lòng từ bi thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Được rồi, tôi tới chính là để cho cậu biết loạt cảnh mới phải đẩy nhanh tốc độ, nghe nói là bên đầu tư yêu cầu, cho nên album mới của cậu phải trì hoãn, mà gần đây Tống Thanh muốn đi xác nhận tuyển chọn Haggeri Dayton*, thời gian vừa đúng khai mở.” [nguyên văn là 3 chữ này 伯哈顿, nhưng mà nó méo có nghĩa, nên mình nghĩ có khi nào là tiếng Anh của tên công ty hay gì đó nên mình đi tra thì ra được hàng chữ tiếng Anh trên, ko biết đúng ko =.=]
Tả An Tuấn ngẩn ra, vội vàng hỏi, “Anh ấy muốn đi công ty Hướng Triết Dạ thử sức?”
“Đúng vậy,” Mạnh Tuyên đối phản ứng của cậu hơi có chút vô cùng kinh ngạc, “Làm sao vậy?”
“Có cái này đưa cho anh ấy,” Tả An Tuấn vươn cánh tay cầm bao cặp bên cạnh giường, “Ừm, đi công ty thì cho anh ấy!”
Mạnh Tuyên càng thêm vô cùng kinh ngạc, hỏi kỹ mới biết được nguyên nhân, “Giọng nói rất giống a, tôi ngược lại không chú ý tới, chẳng qua Hướng Triết Dạ …” Y dừng một chút không tiếp tục nói hết, giơ giơ móng vuốn liền đi. Cách làm của Hướng Triết Dạ y hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng theo thời gian trôi qua chung quy người nọ sẽ nhận rõ sự thật, chậm rãi yên lặng, quen cô độc quen hoài niệm, giống như y và Hiên Viên Ngạo. Chẳng qua bọn y còn có ngày gặp lại, không biết Hướng Triết Dạ có phải hay không cũng … Bước chân y xuống phía dưới dừng lại, nghĩ thầm lúc trước bọn họ cũng không có phát hiện xác Tang Minh Triết, nếu có khả năng … Nếu đúng thật có kỳ tích … Y hi vọng xảy ra một lần nữa, dù sao hai người yêu nhau nếu không thể có thể ở cùng một chỗ là chuyện đau buồn đến cỡ nào.
Doãn Mạch nhìn theo Mạnh Tuyên xuống lầu, sau đó đưa mắt quay lại nhìn người này vẫn như cũ cố chấp cầm lấy cái túi yêu dấu của cậu, trầm mặc một chút, cũng không nói gì nữa, hỏi người này cơm tối muốn ăn gì liền xoay người xuống lầu.
Anh lấy nguyên liệu nấu ăn sắp dùng từ tủ lạnh ra, suy tư một chút, vẫn là quyết định trước gọi điện thoại cho Trác Viêm, bên kia rất nhanh tiếp nhận, anh cũng không lời vô ích, “Chuyện của em ấy cậu còn biết bao nhiêu?”
Trác Viêm ngẩn ra, “Thì những thứ đó, thế nào?”
Doãn Mạch nhẹ nhíu mày một cái, “Hắc Yến và Tả Xuyên Trạch hình như cũng muốn đem em ấy xách trở lại.”
“Oh?” Trác Viêm kinh ngạc một chút, ăn ngay nói thật, “Nguyên nhân tôi cũng không rõ lắm.”
Doãn Mạch lên tiếng, cũng không hỏi nữa, thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Giúp tôi tra một người.”
“Được,” Trác Viêm cười híp mắt nói, “Ai a? Tình địch?”
“Coi như tiềm ẩn,” Doãn Mạch cũng không ngại nói cho hắn biết lời thật, “Tống Thanh, từ nước Anh chuyển tới, cậu vừa lúc hiện giờ ở nước Anh.”
“Tống Thanh,” Trác Viêm tiếp tục cười tủm tỉm, “Được, tôi mấy ngày nữa liền cho anh.”
Doãn Mạch ừ một tiếng, cúp điện thoại, hết sức chuyên tâm bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Mà giờ phút này London vị nào đó ngồi ở bên trong nhà lớn, người đàn ông tóc đỏ gõ điện thoại di động, con ngươi híp lại, nghiền ngẫm nở nụ cười, “Xem ra tôi cũng phải mau chóng đi Trung Quốc a,” hắn nói xong nhìn cửa lớn trước mặt, tiếc hận thở dài, “Tống Thanh, Tống Thanh … Mới vừa về thì chọc phải nhân vật phiền phức, thật sự là …”
Hắn một mình tiếc hận một trận, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện, “Này giúp tôi chuẩn bị một phần tư liệu giả, chính là hoàn mỹ một chút … Không có việc gì, đây không phải là làm ăn, cho một ông chồng ghen xem, ừ đúng, tên sao, gọi là Tống Thanh.”