Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch

Chương 41




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng Tả An Tuấn vẫn không thể đi xem một chút có phải anh trai nhà cậu hay không, bởi vì cậu quay chụp album mới rồi, cậu chỉ có thể ai ai đi đẩy nhanh tốc độ.

“Vina*, anh có vài lời muốn nói cùng em …” Tả An Tuấn đứng ở bên trong vườn phong cách Châu Âu, nhìn người phụ nữ trước mặt có dáng dấp lớn gấp ba lần trọng lượng của cậu vô cùng buồn cười, một bộ hình dáng nghiêm túc thâm tình. Cậu ở trong cảnh này bị vây giữa mắt mù, mà Vina trong miệng cậu cũng không phải người trước mặt, cảnh hài hước buồn cười này hoàn toàn chính là hiểu lầm, nhưng ánh mắt của cậu dù sao không mù thật, cho nên khi lúc cậu nói những lời này cũng với lời tiếp theo là hoàn toàn có thể thấy người trước mặt.

[Tên phiên âm từ Trung sang Việt là Duy Na, thấy ko hay bằng nên để tên Anh:v, với lại Na trong Duy Na í chỉ mềm mại, đẹp đẽ (chỉ tư thái của con người):v]

Doãn Mạch đứng ở một bên nhìn, người nọ cho dù cũng là một bộ dáng vẻ nghiêm túc như vậy, nhập vai mười phần, giống như người đứng ở trước mặt cậu thật là người cậu thương. Cũng mặc kệ nói như thế nào, những người bọn họ đây ở một bên nhìn thấy hình ảnh chính là người này hướng về phía một người trải qua hoá trang cùng với xử lý đặc biệt mà trở nên cực kỳ xấu xí, dùng lời Mạnh Tuyên nói, ngay cả Như Hoa [1] lớn lên đều đẹp hơn cô ta.

Nhưng người nọ vẫn phải dáng vẻ thâm tình chân thành, Mạnh Tuyên ngồi ở trên ghế được quản lý sân khấu dọn tới, xoa dạ dày không khoẻ, không phúc hậu dời đi đường nhìn, y giương mắt nhìn lại, liền thấy Doãn Mạch cũng là vẻ mặt biểu cảm cứng đờ, bỗng nhiên nở nụ cười, “Ừm, anh nói nếu là tương lai có một ngày cậu ấy cũng như vậy đối với anh nói những lời này, phản ứng anh sẽ là gì?”

Doãn Mạch không đáp, ánh sáng trong con ngươi lại sâu chút, hiển nhiên cũng rất không thích.

“Cut ——” đạo diễn hô một tiếng, ông quay lại nhìn màn hình, vô ý thức xoa bóp dạ dày một cái, khen, “Vô cùng tốt.”

Tả An Tuấn chớp mắt mấy cái, trong nháy mắt khôi phục dáng vẻ trước, chuẩn bị đi tìm Mạnh Tuyên. Doãn Mạch mắt liếc sân bên ngoài, ngày hôm nay có thật nhiều người hâm mộ đến thăm đoàn phim, anh cúi đầu nhìn Mạnh Tuyên vẫn bất động như cũ, kinh ngạc hỏi, “Cậu không đi?” Theo lý thuyết fan thăm đoàn phim, người đại diện cũng sẽ đi ngăn ngăn cản cản.

“Không đi,” Mạnh Tuyên hướng trong cái ghế làm ổ, tìm một người quen bên trong đi qua, lúc này mới nói tiếp, “Tôi đi rồi cũng chết, bọn họ thăm đoàn phim thường là cùng tìm tôi và Tiểu Tuấn.”

Doãn Mạch hiểu rõ gật đầu, lúc này mới nhớ tới người này cũng là con cưng của rất nhiều truyền thông, anh xoay chuyển ánh mắt, Tả An Tuấn chạy tới trước mặt rồi, toàn bộ quá trình vẫn rất thận trọng, người này hình tượng ở trong lòng truyền thông và fan vẫn là thong dong ưu nhã như vậy, chỉ có đối mặt người quen mới có thể biểu hiện ra khác biệt, ví dụ như Mạnh Tuyên.

“Tuyên.” Tả An Tuấn đi tới, cười hì hì chào hỏi.

Mạnh Tuyên ừ một tiếng đi chụp cánh tay của cậu, trong mắt phượng đều là ý cười, “Quay không tệ, ngay cả tôi đều sắp buồn nôn rồi.”

“A?”

“Chính là nói cậu quay rất khá.”

“Oh.” Tả An Tuấn gật đầu, đối với y cười cười. Doãn Mạch vừa muốn mở miệng cũng cảm giác đường nhìn bên cạnh nóng lên, anh nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy đám fan kia đều đồng loạt nhìn hai người kia, nhiệt độ trong mắt nóng rực khiến anh cực kỳ vô cùng kinh ngạc, âm thanh những người đó tuy rằng không phải rất lớn, lại có thể truyền tới rõ ràng ——

“A —— nhìn thấy chưa, Tả An Tuấn nở nụ cười!”

“Không đúng, không đúng, là bởi vì nữ vương cổ vũ cậu ấy! Tuy rằng tôi nghe không được, nhưng không thể sai, các người lẽ nào không phát hiện nữ vương chụp cánh tay cậu ấy sao?”

“Cho nên nói Tả An Tuấn vẫn là trung khuyển hơ, tôi đúng thật rất manh* [moe] loại CP này!”

“Ai nói nữ vương chỉ có thể phối trung khuyển? Tôi nghĩ thâm tình công cũng không sai, cậu xem Tả An Tuấn rõ ràng rất phù hợp.”

“Đúng đúng! Wow, cậu xem cậu ấy vừa cười, rất manh a a a!”

“Đúng vậy, cậu ấy đúng thật chỉ có lúc đối Tuyên nữ vương của tôi cười rực rỡ nhất a a a!”

“Ơ, các cậu người nhìn người đàn ông bên cạnh kia cũng cực kỳ có loại hình a, cậu nói anh ta phối Tả An Tuấn hay Mạnh Tuyên thì hợp?”

“Đều không hợp! Hai người kia nhưng là chính thức, người huỷ CP giết không tha!”

“Được rồi …”



Doãn Mạch yên lặng quay đầu, Mạnh Tuyên lười biếng hướng trong chỗ ngồi dựa vào một chút, chậm rãi nói, “Cho nên nói anh vĩnh viễn cũng không thể hiểu rõ lòng của phụ nữ rốt cuộc nghĩ gì …”

“…”

Tả An Tuấn chớp mắt, “Tuyên, anh nói gì?”

“Không có gì,” Mạnh Tuyên nói, “Chính là fan của cậu đối với cậu rất yêu thích, ngoan ngoãn đi quay phim đi.”

“Oh, được.” Bọn họ đem toàn bộ cảnh thành phố S quay xong, sau đó ngồi máy bay rời đi, một đường xuôi Nam, sau cùng đến Vân Nam [2] rồi.

“Tuyên, nghe nói Lệ Giang rất đẹp, chúng ta đi chơi không?” Bên trong khách sạn, kết thúc một ngày quay phim siêu sao nào đó vội vàng chạy vào phòng người đại diện của cậu, hỏi như thế. Mà khi cậu chạy vào đã bị người hung hăng trừng mắt một cái, cậu nhất thời ơ một tiếng, “Anh tại sao lại tới?”

Người trước mắt mặt mũi anh tuấn, trên người đậm hơi thở cuồng dã, chính là Hiên Viên Ngạo.

“Đến du lịch không được sao?” Hiên Viên Ngạo cắn răng nghiến lợi nói, hắn không thể cùng theo đoàn phim, chỉ có thể đơn độc mua vé chạy đuổi theo vợ, mà hôm nay hắn thật vất vả chạy tới âm thầm vào gian phòng vợ chuẩn bị hành hung thì người này chạy vào, Trình Giảo Kim! Hứ!

Mạnh Tuyên nhân cơ hội chạy trốn nanh vuốt ma quỷ của hắn, chỉnh chỉnh đồ lộn xộn, bất đắc dĩ nhìn cậu, “Cậu có biết Lệ Giang [3] cách nơi này xa lắm hay không a? Cậu ngày mai còn phải quay phim, tuyệt đối không về được.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả An Tuấn nhất thời suy sụp xuống, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Ngày hôm nay khẳng định không có biện pháp,” Hiên Viên Ngạo ở một bên từ đáy lòng đề nghị, “Cho nên cậu bây giờ hẳn là quay về ngủ một giấc, ngày mai mới có tinh thần và thể lực làm việc, hiểu không?”

Mạnh Tuyên tức giận lườm hắn một cái, suy nghĩ một chút đối Tả An Tuấn nói, “Như vậy đi, tôi đi trao đổi cùng đạo diễn một chút, nếu như thời gian cho phép chúng ta liền qua bên kia đi dạo lại rời đi, nếu như thời gian không kịp cũng chỉ có thể sau này trở lại.”

Tả An Tuấn bĩu bĩu môi, chán ngắt gật đầu, “Vậy được rồi.”

Hiên Viên Ngạo lập tức phất tay, “Tạm biệt không tiễn.”

Tả An Tuấn liền ngoan ngoãn đi ra ngoài quay trở về, quả thật nghe lời ngủ một giấc. Doãn Mạch đem cậu ôm vào trong lòng, từ chuyện Dạ Mị lần trước sau đó anh liền phân phó thủ hạ nhìn chăm chú Lâm Triết Tịch, anh vừa nhận một cuộc điện thoại, Lâm Triết Tịch hiên giờ đang ở Tam Giác Vàng, cách nơi này rất gần, mà người nọ cũng rất khả năng biết được Tả An Tuấn tới đây, cũng không biết gã sẽ làm phản ứng gì, cũng không biết gã có thể thông báo Hắc Yến hay không, mà Hắc Yến lúc này lại ở chỗ nào?

Anh suy tư một chút đủ loại khả năng sau này, đem sự tình đại khái suy nghĩ một lần, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại.

Mà giờ phút này Shan [4] của Tam Giác Vàng trong một quán rượu cao cấp, Lâm Triết Tịch vừa cúp điện thoại, đứng ở trước cửa sổ sát đất rơi vào trầm tư, thủ hạ của gã thì đứng ở phía sau gã, cung kính nói, “Ông chủ, bên kia Philipines vừa gọi điện thoại tới, nói giá lần trước bọn họ nhận.”

Lâm Triết Tịch “Ừ” một tiếng, phân phó, “Cậu lấy hoá đơn nhận hàng.”

“Vâng,” thủ hạ lên tiếng, dừng một chút nói, “Ông chủ, người ngài vẫn để người ta nhìn chăm chú ngày hôm nay vừa đến Vân Nam, cậu ta phải ở chỗ này quay phim.”

“Oh?” Rốt cuộc Lâm Triết Tịch có một chút phản ứng, mắt của gã híp một cái, phất tay để hắn xuống phía dưới, sau đó lấy điện thoại ra một lần nữa gọi điện thoại cho một dãy số, “Alo, Hắc Yến, ừ, tôi biết ông hiện giờ muốn thu tay lại tạm thời nghiên cứu thuốc thử trì hoãn gì đó, chẳng qua thú cưng của ông hiện giờ đang quay phim ở Vân Nam, dưới mắt của chúng tôi, có muốn ra tay hay không?”

Bên kia không biết nói gì đó, gã “Hay” một tiếng, “Tôi biết người của Tống gia rất có thể đang theo dõi cậu ta, chẳng qua không thử một chút biết kết quả như thế nào? Hơn nữa, Tống Triết cũng không biết sự tồn tại của tôi, nếu là tôi tuỳ tiện mượn cớ đem thú cưng của ông trói lại người của Tống gia cũng không cớ gì nói ông làm, như vậy người ông để ý kia cũng sẽ không xảy ra vấn đề, thế nào?”

Bên kia cũng không biết nói gì đó, gã nở nụ cười, “Yên tâm tôi sẽ cẩn thận, chẳng qua có chuyện tôi vẫn thật tò mò, nếu ông có thể nhẫn tâm ở trên người Tả Xuyên Trạch lắp một viên thuốc nổ, vậy cậu ta thế nào, ông không có lắp vào? Ừm … Ha ha, được rồi, gặp lại sau.” Gã nói cúp điện thoại, ý cười nơi khoé miệng nghiền ngẫm gần như nguy hiểm.

Tả An Tuấn lại quay phim một ngày, cậu trong khoảng thời gian này một mặt ăn cơm hộp của đoàn phim, hiện giờ thật vất vả thay đổi nơi đương nhiên không kịp chờ đợi muốn đi nếm thử một chút thức ăn vặt đặc biệt của nơi này, lúc kết thúc công việc sau đó hưng phấn đề nghị, cậu vốn là muốn kéo Mạnh Tuyên cùng đi, nhưng Doãn Mạch và Hiên Viên Ngạo đồng thời phản đối, mà Mạnh Tuyên cũng bởi vì có chút mỏi eo đau lưng hơi mệt chút, phải đi về ngủ bù. Cậu lúc này mới thôi, cùng Doãn Mạch rời đi.

Doãn Mạch nhìn người này quen việc dễ làm quẹo trái quẹo phải đến một phố ăn vặt liền biết người nọ là sớm có dự tính trước, anh không khỏi bất đắc dĩ thở dài một hơi, nghĩ thầm nếu người này có thể dùng thông minh ở mặt này chia chút tới mặt khác, anh sẽ rất vui mừng.

Tả An Tuấn đương nhiên không biết vệ sĩ của cậu suy nghĩ gì, mà là tự mình đi về phía trước, nhìn xung quanh một chút, sau đó vào một cửa hàng nhỏ, ngồi ở trên ghế làm bằng gỗ bắt đầu chọn món ăn, “Mạch, anh muốn ăn gì?”

“Tuỳ.” Doãn Mạch nhàn nhạt nói, Tả An Tuấn liền đáp lại một câu bắt đầu chọn món ăn, hai người rất nhanh thì ăn, Doãn Mạch nếm nếm, nhịn không được ngẩng đầu nhìn cậu, nghĩ thầm người này mỗi lần chọn nơi ăn cơm đều ăn rất ngon, mũi cậu rốt cuộc khéo léo bao nhiêu?

Tả An Tuấn thoả mãn ăn một ngụm lớn, một khuôn mặt nhỏ nhắn đều là ánh sáng hạnh phúc, ánh sáng đáy mắt Doãn Mạch hơi tan ra, vừa muốn mở miệng liền thấy phía sau cậu đi tới một người, con ngươi trong nháy mắt trằm xuống. Tả An Tuấn vẫn như cũ ăn cũng không ngẩng đầu lên, vừa thoả mãn thở ra một hơi, một âm thanh quen thuộc liền lập tức vang lên, “Đã lâu không gặp, cậu có khoẻ không?” Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy theo tiếng nói rơi xuống tiếp theo người đó ngồi ở bên cạnh bàn bọn họ, chọn một phần đồ ăn giống như bọn họ vậy, lúc này mới cười nhìn về phía Tả An Tuấn, “Còn nhớ tôi không?”

Con ngươi Tả An Tuấn đen như mực sâu chút, gật đầu.

Người nọ nở nụ cười, “Lần trước tương đối vội vội vàng vàng, tôi chưa kịp làm tự giới thiệu, xin chào, tôi là Lâm Triết Tịch.” Nói rồi vươn tay. Tả An Tuấn vừa muốn đưa tay đã bị Doãn Mạch chặn đè lại, còn chưa kịp nói gì chợt nghe Lâm Triết Tịch nhẹ thở dài một hơi, “Không cần đề phòng tôi như thế đi?”

Doãn Mạch mắt điếc tai ngơ, giọng nói rất lạnh, “Ai biết trong móng tay của mày có lắp thứ gì đó không nên hay không.”

Tả An Tuấn vốn cũng hiểu được anh như vậy không cần thiết, nhưng nghe đến đó liền vội vàng thu tay về, cậu biết người này cùng phụ thân cậu rất quen thuộc, cậu đối với thuốc cũng không sợ, nhưng phụ thân cậu chế tạo và thuốc thường mang đến cho cậu hiểu quả rõ ràng không phải một đẳng cấp, cậu còn không có can đảm nếm thử, chỉ có thể yên lặng rụt trở lại. Lâm Triết Tịch thấy thế cũng không miên cưỡng, không thèm để ý thu tay về, nhìn Tả An Tuấn, “Việc lần trước suy tính thế nào?”

Doãn Mạch không khỏi nhíu mi, Tả An Tuấn lại biết gã chỉ gì, hơn nữa cậu cũng biết anh trai nhà cậu không có việc gì, liền lắc đầu.

Lâm Triết Tịch có chút kinh ngạc vô cùng, theo bản năng nhìn về phía Doãn Mạch, lần trước người này gọi điện thoại cho gã hình như đã từng nói “Bảo vệ cả đời”, gã đại khái có thể đoán được quan hệ của bọn họ, không nghĩ tới loại quan hệ này khiến Tả An Tuấn chống lại mệnh lệnh của Hắc Yến, gã nở nụ cười, “Không sao, tôi sẽ không ép buộc, hôm nay tới đây chính là nghe nói cậu ở nơi này quay phim cho nên tới xem một chút.” Một lúc cơm của gã cũng đã bưng lên, gã liền cúi đầu bắt đầu ăn, một bộ tuỳ ý, đúng thật vô hại ôn tồn.

Tả An Tuấn chớp mắt mấy cái, nhìn gã lại nhìn cơm của mình, do dự một cái như vậy, cúi đầu tiếp tục ăn. Doãn Mạch bất đắc dĩ bắt đầu xoa trán, anh thật sự rất khó tưởng tượng đầu óc đơn giản cùng vẻ mặt ngu ngốc của người này, người chỉ biết ăn và chơi có thể cùng hai người quậy đến hắc đạo không ai được yên có liên hệ máu mủ.

Bữa cơm này lại coi như hoà thuận, Lâm Triết Tịch nhìn bọn họ đi xa, lúc này mới cúi đầu nhìn một chút thuốc trong móng tay của mình, lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng Doãn Mạch, một đôi mắt âm tình bất định, sau cùng “Hầy” một tiếng, nghiền ngẫm mươi phần, rất là nguy hiểm. Thủ hạ của gã lúc này đã đi tới, cúi đầu nhắc nhở, “Ông chủ, người của Lâm gia gọi điện thoại tới, sinh nhật người kia phải đến rồi.” Người nọ chỉ chính là cha của Lâm Triết Tịch, chẳng qua ông chủ bọn hắn có lệnh tuyệt đối không thể ở trước mặt gã nói các loại xưng hô “phụ thân ngài” hoặc “Lão gia” gì đó, bởi vậy chỉ có thể như vậy.

Lâm Triết Tịch thu hồi suy nghĩ, nghĩ thầm vẫn là chuyện Lâm gia tương đối quan trọng, liền gật đầu nhấc chân đi, nghĩ thầm còn nhiều thời gian, dù sao gã có cơ hội.

Mấy ngày tiếp theo Tả An Tuấn quay phim như thường, Doãn Mạch nhận được tin tức thủ hạ chính là Lâm Triết Tịch trở về Malaysia, phân phó bọn họ tiếp tục theo dõi liền chuyên tâm cùng ở bên cạnh người này, tạm thời không có nhiều sắp xếp. Nhưng mà chờ Tả An Tuấn quay xong kết thúc công việc thì trên đường lại truyền đến hai việc lớn, một là Lâm Triết Tịch ở trong ngày thọ yến phụ thân gã chôn vài bó thuốc nổ xung quanh Lâm gia, đem toàn bộ đại trạch Lâm gia nổ lên trời, người Lâm gia và khách mời chết vô số, cảnh sát hiện giờ đang lùng bắt gã ở phạm vị toàn thế giới; mà người còn lại là Phùng Ma Tả Xuyên Trạc cùng người khác ở vịnh Bangladesh [5] chiến đấu kịch liệt trên trời, trực thăng song phương đều rơi xuống, sống chết không rõ, hiện giờ người của Phùng Ma đang cực lực tìm kiếm.

Anh cúp điện thoại ngẩng đầu nhìn Tả An Tuấn, người nọ lúc này đang loay hoay thứ gì đó mua từ Lệ Giang, vô cùng hài lòng. Anh suy nghĩ một chút, người này ngay cả cha mình cũng không biết tên là gì, danh tiếng Tả Xuyên Trạch thì càng thêm không biết. Đúng rồi, anh vừa mới nhớ tới trước đây anh và Mạnh Tuyên từng đề cập qua Phùng Ma, người này ngay cả danh tiếng Phùng Ma đều chưa từng nghe qua huống chi đương gia Phùng Ma?

Anh suy tư một chút, nghĩ thầm chính là trước yên lặng theo dõi kỳ biến đi.

“Mạch,” Tả An Tuấn vẫy vật trong tay, “Tuyên nói chúng ta phải đi về lập tức, những thứ này phải đặt ở đâu?”

“Tôi đến đặt.” Doãn Mạch lên tiếng, đứng dậy đi tới.

Mấy người họ thu dọn một chút liền rời đi đuổi cảnh kế tiếp, thẳng đến cuối năm mới quay lại. Thành phố S hạ xuống vài trận tuyết lớn, đứng ở biệt thự nhìn xuống dưới, cảnh vật trên sườn núi một mảnh tuyết trắng, rất là đẹp, mà giao thừa cũng gần ngay trước mắt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chuyển tiếp một đoạn … Nói về bản thảo “khối băng” xong cơ bản, tôi nhìn lại một lần chữ sai là có thể mở quy định, bản thảo từ đầu sửa đến đuôi, bỏ thêm rất nhiều tiểu kịch trường và ngoại truyện, mặt khác bộ phận cua đồng cũng tăng thêm … Khụ … Chất lượng tuyệt đối có bảo đảm ~~~

Dự tính không phải đêm nay mở chính là ngày mai mở, các vị cảm thấy hứng thú chú ý văn án là được rồi ~~ mở quy định thì trên bài văn án này cũng sẽ biểu hiện tích ~~

——

[1] Như Hoa đây, còn nhân vật này trong phim gì thì mình ko biết, nhưng nhân vật này thì biết:v

chapter content



[2] Vân Nam: (chữ Hán phồn thể: 雲南; chữ Hán giản thể: 云南; pinyin: Yúnnán) là một tỉnh ở phía tây nam của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, giáp biên giới với Việt Nam. Vân Nam có dân số 44.150.000 người, diện tích 394.100 km². Thủ phủ của tỉnh này là thành phố Côn Minh. Vân Nam là nơi bắt nguồn của sông Hồng và sông Đà, sông Mê Kông cũng chảy qua Vân Nam. [theo wiki]

[3] Lệ Giang: (tiếng Trung Quốc: 丽江 Lìjiāng) là một đơn vị hành chính cấp địa khu của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc, bao gồm cả khu vực thành thị lẫn nông thôn, với tên đầy đủ là Lệ Giang thị tức thành phố trực thuộc tỉnh Lệ Giang (chữ Hán: 丽江市; bính âm: Lìjiāngshì). [theo wiki]

[4] Shan là một bang của Myanma, lấy tên từ người Shan, một trong những dân tộc sống ở khu vực này. Đây là bang rộng nhất trong 14 bang và các phân chia hành chính khác của Myanma. [theo wiki]

[5] Vịnh Bengal (Bangla: বঙ্গোপসাগর, (tiếng Oriya: ବଂେଗାପ ସାଗର) là một trong những vịnh lớn nhất thế giới, nằm ở Nam Á, phía đông bắc Ấn Độ Dương. Vịnh Bengal trông tương tự như một tam giác, có ranh giới là Ấn Độ và Sri Lanka ở phía tây, Bangladesh và bang Tây Bengal của Ấn Độ ở phía bắc (từ đây mà có tên gọi vịnh Bengal),Myanma cùng phần phía nam của Thái Lan và quần đảo Andaman và Nicobar ở phía đông. Ranh giới phía nam của nó được coi là đường tưởng tượng nối từ mũi Dondra ở điểm cực nam Sri Lanka với điểm cực bắc của đảo Sumatra. Với tổng diện tích 2,172 triệu km², độ sâu trung bình 2.586-2.600 m, nhiệt độ nước 25-27 °C. Sông Hằng và sông Brahmaputra là hai con sông lớn đổ vào phía bắc vịnh tạo thành những cửa sông rộng. Trong vịnh có quần đảo Andaman và Nicobar. Hải cảng quan trọng là Chennai của Ấn Độ và Chittagong của Bangladesh.

Sứ thần Việt Nam Phạm Phú Thứ vào thế kỷ 19 khi đi ngang qua vùng biển Ấn Độ ghi lại địa danh Vịnh Bengal là Vịnh Minh Ca Lê. [theo wiki]