Chuyện xưa của Lương Thần có rất nhiều phiên bản, nhưng tất cả đều chỉ với một người.
Năm mười lăm tuổi, Lương Thần cầm micro đứng trên bục kéo cờ giữa sân trường: “Bạn Ngôn Tể Thời lớp 10/4 ơi, em thích anh lắm đấy. Phải làm sao bây giờ?”
Ngôn Tể Thời: …
Lương Thần của năm mười tám tuổi lang thang trên phố bao người đến người đi: “Anh biết hút thuốc hả? Anh đã có bạn gái chưa? Vẫn chưa yêu ai chứ?”
Ngôn Tể Thời: …
Hai mươi tuổi, Lương Thần lao vào một trường đại học hoàn toàn xa lạ: “Hay là em theo đuổi anh nhé? Em sợ chờ nữa anh bị người ta cướp mất thì làm sao bây giờ”.
Ngôn Tể Thời: …
Ngôn Tể Thời của năm hai mươi chín, anh nói: “Lương Thần, anh nghĩ anh sắp kết hôn rồi”.
Hai mươi sáu tuổi, cuối cùng Lương Thần cũng đã trưởng thành hơn, cô mỉm cười đáp lại: “Chúc mừng anh. Dù em không đến được nhưng chắc chắn em sẽ gửi tiền mừng”.
Ngôn Tể Thời lại nói: “Không mang tiền cũng được, chỉ cần em đến là được rồi. Cô dâu không tới thì hôn lễ biết tổ chức sao đây?”
Nhưng mà, sao lại là em? Sao lại là lúc này?
Ngôn Tể Thời đáp lại, bởi vì ngày tốt [1] giờ lành, thích hợp cưới gả.
[1] Ngày tốt: đồng âm với tên của nữ chính, Lương Thần