Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 17




Có một chuyện Cẩn Mai thấy lạ mấy lần mà nàng đi ra ngoài mua sắm. Lần nào cũng nhìn thấy Thi Hàm đi chung với một cô gái, cả hai có vẻ rất thân thiết

Ngặc cái là nàng không nhìn rõ cô gái kia là người nào, nàng nhớ là nàng đã giao ước với công ty của Thi Hàm là không cho cô kí bất kì hợp đồng nào rồi mà

Tại sao lại đi chung với người khác, chẳng lẽ bên đó họ chơi xấu sao? Được lắm, dám thất hứa với Lục Cẩn Mai nàng đây, bên đó tới số rồi

   "Cẩn Mai, mình có một chuyện động trời kể cho cậu nghe nè, bảo đảm sẽ khiến cậu bất ngờ"

   "Ừ nói đi, mình không có thời gian tám với cậu"

   "Hôm qua mình vô tình nhìn thấy Thi Hàm đi chung với một cô gái xinh đẹp"

Nghe Tuệ Lâm kể vậy, Cẩn Mai cũng không mấy bất ngờ vì nàng đã đoán trước được, nhàn nhã đáp: "Điều này mình đã biết từ mấy ngày nay rồi, không còn gì thì về chỗ ngồi đi"

Tuệ Lâm tức cái lồng ngực với Cẩn Mai, cô chưa nói hết mà nàng đã chen vào rồi thì lấy gì mà bất ngờ. Cô nhăn mặt vỗ tay một cái rồi tiếp tục

Tuệ Lâm hơi lớn giọng, mặt có vẻ rất khẩn trương trước thái độ thờ ơ của nàng: "Mình chưa nói hết mà, cậu có biết cô gái đó là ai không mà bình tĩnh dữ vậy hả?"

   "Là ai?"- Cẩn Mai vẫn không mấy quan tâm

   "Triệu Chân Ni, chính cô ta là người đi chung với Thi Hàm của cậu đó Lục Cẩn Mai. Bây giờ còn bình tĩnh được nữa không!"

Cẩn Mai tức giận đập mạnh tay xuống bàn quát lớn: "CÁI GÌ!? Cậu nói thật không vậy Tuệ Lâm, đừng đùa"

Bây giờ Tuệ Lâm mới thấy vẻ mặt hấp tấp của Cẩn Mai, muộn rồi.

   "Hoàn toàn là sự thật, lúc đó mình còn tưởng là bị hoa mắt nữa kìa. Cô ta đúng là nhanh thật, mới chớp mắt mà đã lấy lòng của Thi Hàm rồi. Không biết về sau cô ta còn định làm gì nữa đây"

Cẩn Mai càng nghe càng thêm tức giận, nàng nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm. Ánh mắt rực lửa như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ.

Triệu Chân Ni quả là cao tay, không biết cô ta đã nói những lời mật ngọt gì khiến Thi Hàm vui vẻ bên cạnh. Lần này nàng không thể để yên cho cô ta thành toàn được.

Lần đó Chân Ni có nói là có nhã hứng với Thi Hàm, nàng cứ nghĩ là chỉ vui miệng mà nói bừa, ai ngờ lại là sự thật. Cô ta thật sự muốn đối đầu với nàng thật rồi, vậy thì nàng sẽ chẳng chịu thua

Trên đời này không có cái gì mà Cẩn Mai nàng muốn mà không có được. Những gì là của nàng thì sẽ là của nàng, đừng ai có ý đồ muốn có được

.

.

.

.

*Tíng Tong*

Thi Hàm đang ở phía trong làm đồ ăn cùng với Vương Huân, nghe có tiếng chuông liền bỏ miếng bánh đang làm dở dang chạy đi

Cánh cửa vua hé mở, trước mặt Thi Hàm hiện lên hình ảnh phóng đại của Cẩn Mai. Cô giật mình lùi về sau, thật bất ngờ khi nàng xuất hiện ở chỗ này

Miệng Cẩn Mai có nét cười khi thấy Thi Hàm như thế, nhưng mà hình như cô có chút thay đổi. Nàng nhíu mày nhìn khi thấy màu tóc của cô lại đổi màu, lần này chuyển sang màu bạch kim rồi

   "Không mời tôi vào nhà sao?"

Nhờ giọng nói ngọt ngào ấy cất lên mới đem Thi Hàm trở lại hiện tại, cô mở cửa rộng ra mời nàng vào trong. Cẩn Mai nhìn xung quanh rồi đánh giá, đây là lần đầu tiên nàng đến chỗ Thi Hàm ở

   "Ai vậy Thi Hàm?"- Vương Huân vừa lúc này cũng chạy ra cửa

Cẩn Mai nhíu mày nhìn người con trai phía trước, thắc mắc tại sao lại ở trong nhà của Thi Hàm. Trên người Vương Huân còn đeo tạp dề, hai tay còn dính bột trắng

Anh gật đầu nhìn Cẩn Mai như chào hỏi, sau đó liền nhìn sang Thi Hàm

   "Bạn của em hả? Em mời cô ấy vào trong rồi nói chuyện đi, để anh làm cho"

   "Vậy nhờ anh làm vậy"- Nói xong Thi Hàm nhìn sang Cẩn Mai tiếp lời: "Chị vào trong ngồi đi, để tôi đi lấy nước"

Cẩn Mai đặt túi xách xuống ghế, mắt quan sát người con trai kia đứng dưới bếp chăm chú làm đồ ăn. Nàng không thích Thi Hàm ở cùng một chỗ với người này, nhìn kĩ lại thấy anh ta quen mắt

Hình như là người lần đó đi ăn chung với Thi Hàm thì phải. Sau mà nàng thấy rối não quá, chưa giải quyết xong Triệu Chân Ni thì bây giờ xuất hiện thêm anh ta

Trời trời, kểu này chắc chết quá, sao nhiều tình địch thế này. Càng nghĩ càng trách móc Thi Hàm vì quá nhiều người thích, trong đó có nàng

    "Sau chị biết tôi ở đây mà tìm tới?"- Thi Hàm đặt nhẹ ly nước xuống trước mặt Cẩn Mai

   "Em quan tâm làm gì, tôi muốn là biết thôi"

Thi Hàm không để ý, nghĩ gì đó lại hỏi: "Chị đến đây tìm tôi là có chuyện gì?"

Bị hỏi thẳng nên Cẩn Mai có chút bối rối, nàng đảo mắt tìm lí do chính đáng một chút. Chẳng lẽ nói vì nhớ và muốn biết cô đang làm gì hay sao?

   "Tôi. . ."

   "Đồ ăn chín rồi này, em mau mời bạn vào ăn chung luôn cho nóng"

   "Vâng!"

Lúc này Cẩn Mai mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng vì pha cứu người có một không hai của Vương Huân. Nếu anh ta mà không lên tiếng chắc nàng chết chắc vì câu hỏi của Thi Hàm

Sau một màn ngồi ăn đầy căng thẳng của ba người thì cuối cùng cũng đã kết thúc. Vương Huân có hơi không tự nhiên khi có người lạ, anh không thể nói chuyện thoải mái với Thi Hàm được

Còn Cẩn Mai thì một mặt nhăn nhó, nàng để từng hành động ánh mắt mà Vương Huân dành cho Thi Hàm. Nào là gắp món ăn, cười nói, rồi còn liếc mắt đưa tình ngay trước mặt nàng

Thi Hàm cũng chẳng khác là bao, cô tuy không nói gì nhiều với Cẩn Mai nhưng cô cảm nhận được là nàng nhìn cô không rời. Điều này làm cô có chút hoài nghi không đoán ra được ý tứ của nàng

Ba người ba cảm xúc ba suy nghĩ khác nhau, trừ Thi Hàm ra thì hai người còn lại điều cảm thấy người kia thật dư thừa và cản trở

Thi Hàm đi cùng Vương Huân ra đến cửa, anh xoay người lại nhìn cô rồi mỉm cười

   "Lần khác anh lại qua đây làm món khác cho em ăn!"

   "Như vậy thì phiền anh quá"- Thi Hàm gãi đầu cười ngại ngùng

   "Có gì đâu, chúng ta là hàng xóm của nhau mà. À mà này, hôm nào rảnh thì qua nhà anh lấy bánh nha, mẹ anh gửi từ dưới quê lên, muốn đem cho em một ít ăn cho vui"

   "Được! Ngày mai em qua lấy"

Người đi cũng đã đi, Thi Hàm vẫn còn đứng ngoài cửa nhìn anh về. Chỉ mỗi Cẩn Mai là thấy ghen tị, nãy giờ đứng một bộ phim tình cảm đúng là chướng mắt

Cái gì mà anh anh em em, làm nàng nổi hết cả da gà rồi đây này. Tại sao Thi Hàm lại nói chuyện với Vương Huân như vậy mà với nàng thì không?

Rốt cuộc là cô né tránh nàng là vì cái gì, hay vẫn còn giữ chuyện lúc trước ở trong lòng.

   "Còn chị chừng nào mới về, cũng không còn sớm nữa mau về đi"

Chưa kịp suy nghĩ nữa thì phát hiện Thi Hàm đang ở ngay trước mặt. Cẩn Mai hồi phục lại tinh thần, mặt mày lúng túng trước câu hỏi của cô

   "Thật ra thì. . .mật khẩu nhà tôi mới đổi ngày hôm qua nhưng mà tôi quên mất rồi nên không thể vào nhà được"

   "Vì vậy chị mới tìm đến đây, rồi bây giờ muốn ở lại nhà tôi hay sao?"- Thi Hàm vẫn một mặt không vui không buồn nhìn nàng

   "Gần như là vậy đó, cho tôi ở tạm một đêm được đi, ngày mai tôi sẽ về"

Thi Hàm không nói gì mà chỉ né tránh mặt Cẩn Mai mà nhìn sang hướng khác. Cô vẫn cảm thấy có gì đó lạ ở đây, từ khi nàng đến đây cho đến khi muốn ở lại

Kểu như đã tính toán trước chứ không phải ngẫu nhiên. Nhưng chẳng lẽ hẹp hòi mà không cho nàng ở, như vậy thật không đúng

   "Tùy chị muốn đi hay ở"

Yeah! Đó là từ đầu tiên Cẩn Mai nói thầm trong bụng, vẻ mặt hớn hở lên như trúng số. Nàng còn định múa thêm vài đường quyền nữa kìa mà thôi tém tém lại

Thi Hàm đang dọn cơm tối ra bàn nhỏ, còn Cẩn Mai thì đi tắm rồi, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng.

Cơm nước đã chuẩn bị sẵn sàng, giờ chỉ còn đợi ăn nữa là xong. Cẩn Mai vì phải gọi đầu nên hơi lâu, nàng bước ra rồi đứng nhìn đồ ăn.

Nhìn thật hấp dẫn, nhưng mà món kia hình như lúc sáng có ăn rồi thì phải. Thi Hàm vẫn im lặng, đặt đôi đũa xuống rồi ngồi xuống

   "Há cảo này em làm đúng không?"

  "Này là do Vương Huân làm, tay nghề của tôi chưa bằng anh ấy nên mấy cái xấu kia là do tôi làm"

Trên dĩa có những cái há cảo đẹp bên cạnh những cái ú nu và hơi xấu. Nhìn vậy là biết của ai làm rồi ha

Cẩn Mai không quan tâm đẹp xấu mà chỉ quan tâm ai làm cái đó thôi, nàng lập tức gắp cái xấu rồi đưa vào miệng ăn. Ngon quá! Một phần do gia vị vừa miệng, phần còn lại là do chính tay Thi Hàm làm a~

   "Tôi chỉ ăn những cái xấu, em ăn cái khác đi!"- Cẩn Mai mỉm cười vô tư nói

Thi Hàm hơi ngạc nhiên, không nghĩ là Cẩn Mai sẽ ăn cái xấu xí kia. Lời nói vẫn có gì đó ẩn ý nhỉ, cô không nghĩ ngợi lung tung mà tập trung ăn cơm

Bây giờ chính là không gian mà Cẩn Mai muốn nhất, khoảnh khắc chỉ có hai người ngồi ăn cùng nhau chung một bữa cơm thật là hạnh phúc. Nhìn giống như một gia đình nhỏ

Khác hẳn so với hồi sáng, Cẩn Mai lúc đó chỉ toàn ăn giấm chua của hai người kia. Thấy ghét gì đâu, bây giờ phải tận hưởng lại

Ăn không nói chuyện nhưng Cẩn Mai lâu lâu lén nhìn Thi Hàm một cái rồi mỉm cười thích thú. Thi Hàm nhận ra điều đó chứ, chỉ tại cô im không muốn nói

Thấy nàng càng ngày càng kì quái, cười nhiều hơn khi ở gần mình, chẳng những vậy mà còn nói lời đầy hàm ý trong đó

Nhưng cô không hề để tâm đến, mặc cho Cẩn Mai nói gì và làm gì, tất cả điều không liên quan đến cô.