Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 12




Một tuần rồi lại đến hai tuần cứ thế trôi qua một cách tẻ nhạt. Giờ là đây hai người có cuộc sống riêng biệt không ai chen vào

Vẫn như ngày nào, Cẩn Mai cứ đi lại từ nhà đến văn phòng và ngược lại. Nàng cảm thấy rất nhàm chán, nàng cũng không có tâm trạng đi ra ngoài

Còn về phần Thi Hàm có chút ổn hơn nhưng chưa phải là tốt. Cô vẫn đến phòng trà đàn piano như thường lệ vào cuối tuần.

Và gần đây nhất là Thi Hàm vừa nhận được một người thuê cô làm người yêu của họ trong vòng một tuần. Lần này không phải nam mà lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp và là một tiểu thư đài cát

Còn vài ngày nữa là bước qua tháng mới và bắt đầu một mối quan hệ với một người xa lạ.

Điều này cũng bình thường với Thi Hàm thôi, đó là công việc của cô mà. Nhưng hẹn hò cùng với một cô gái khiến cô lại nhớ tới Cẩn Mai

Cũng đã lâu rồi không gặp không biết nàng có sống tốt và nhớ đến cô không?

.

.

.

.

Trên bàn làm việc cùng chiếc máy laptop, Cẩn Mai cố tập trung vào công việc nhưng không thể. Nàng cứ nghĩ và nhớ đến Thi Hàm ngày một nhiều hơn

Kể từ ngày Thi Hàm rời khỏi đây, Cẩn Mai cũng chẳng muốn làm gì nữa. Nhìn đâu cũng là hình bóng của cô, đôi khi còn tưởng tượng ra cô rồi tự cười

Phan Thuân thì mỗi ngày đều gọi điện hoặc là nhắn tin nhưng tất cả chỉ khiến nàng thấy phiền hơn. Nàng đã từ chối anh hết ba bốn lần trong tuần khi anh có ý định rủ nàng ra ngoài

Tiếng chuông điện thoại làm Cẩn Mai giật mình, nàng dụi dụi mắt tìm kiếm nó. Trong lòng muốn người gọi đến là Thi Hàm nhưng màn hình điện thoại để tên «Tuệ Lâm ngu ngốc»

Một chút hụt hẫng nhỉ!?

   "Alo mình nghe"

   "Đã là giờ nào rồi mà cậu còn thức hả Lục Cẩn Mai? Hơn một giờ sáng rồi đó"

Tiếng nói ong ổng bên kia nghe thật chói tai, Cẩn Mai nhăn mặt đưa điện thoại ra xa tai một chút rồi lại tiếp tục cuộc trò chuyện

   "Cậu gọi giờ này chỉ để nói vậy thôi sao, coi có điên không. Nói đi, gọi mình trễ như vậy là có chuyện gì"

   "Nhắc cậu là ngày mai cậu phải đến toà án sớm để giúp thân chủ về việc quyền nuôi con của họ, nhớ chưa"

   "Biết rồi, biết rồi. Không còn gì thì mình cúp máy"

   "Ê ê khoan đã mình chưa n. . ."

Ngắt máy rồi còn gì nữa đâu mà khóc với sầu, Tuệ Lâm chịu đựng riết quen cái tính này rồi.

.

.

.

.

Trong văn phòng làm việc, Cẩn Mai và Tuệ Lâm đang rất chú tâm xem hồ sơ. Nhưng chưa được bao lâu thì Tuệ Lâm nhớ đến chuyện khó hiểu muốn tìm lời giải thích từ phía Cẩn Mai

Cô đi từ từ nhẹ nhàng đến trước bàn làm việc của Cẩn Mai rồi nở nụ cười thân thiện. Cẩn Mai ngước nhìn, bộ dạng này của Tuệ Lâm nàng dư sức hiểu

   "Có chuyện gì?"

Tuệ Lâm khép nép ngồi xuống ghế đối diện, vẻ mặt đầy cảm xúc nhìn nàng thêm lần nữa. Hai ngón tay chọt chọt vào nhau làm như mình dễ thương

   "Có chuyện này mình hơi thắc mắc muốn hỏi cậu, vì mình biết cậu sẽ có câu trả lời cho nó"

   "Ừ, nói đi"

Thật ra thì Cẩn Mai không có nhìn mặt Tuệ Lâm đâu mà chỉ dán mắt vào tờ giấy trên bàn mà cặm cụi viết. Đó giờ nàng viết Tuệ Lâm toàn hỏi chuyện đâu đâu không hà, ba xàm ba láp

   "Bộ cậu với Thi Hàm không còn là người yêu của nhau nữa hay sao vậy. . .ờ ừm ý là hết hợp đồng rồi à"

Tuệ Lâm khó khăn lắm mới nói ra được những lời đó, cô biết nếu hỏi đến chuyện đời tư của Cẩn Mai thì sẽ bị nàng quát một trận tả tơi, lên bờ xuống ruộng

Nghe nhắc đến hai chữ "Thi Hàm" khiến Cẩn Mai dừng bút lại không viết tiếp. Nàng chậm rãi ngước mặt lên nhìn đăm đăm vào Tuệ Lâm

   "Sao cậu hỏi chuyện này?"- Cẩn Mai nhíu mày hỏi

Thấy sắc mặt Cẩn Mai xem ra không ổn nên Tuệ Lâm có chút bất an trong lòng. Cô thấy hối hận khi lỡ miệng nhắc đến chuyện này

Nhưng thôi biết sao giờ, phóng lao thì phải theo lao thôi. Liều mình hỏi tiếp để giải đáp khuất mắt

   "Ờ thì. . .hôm qua mình đi mua sắm vô tình nhìn thấy Thi Hàm cặp kè với một cô gái trẻ đẹp khác. Nhìn họ giống như đang hẹn hò với nhau, còn cười nói vui vẻ nữa. . .cho nên mình nghĩ cậu và em ấy đã hết hợp đồng với nhau. Có đúng không Cẩn Mai?"

Cẩn Mai trầm mặt không phản ứng, Tuệ Lâm ngó nghiêng nhìn một chút thì mới phát hiện ra nàng như muốn khóc. Cô tự đánh vài cái vào miệng vì lỡ lời

Nội tâm của Cẩn Mai như đánh trận khi nghe tin Thi Hàm đã bắt đầu có mối quan hệ với người khác. Nàng chẳng biết tại sao lại thấy khó chịu đến vậy

Tức giận càng thêm tức giận, cố dồn nén cảm xúc lại bên trong không muốn để lộ ra cho ai thấy.

Bàn tay nắm chặt lấy cây bút và rồi một lực mạnh khiến nó gãy ra làm hai khúc nhỏ. Tuệ Lâm thấy điều đó như chết khiếp, cô trợn mắt ngạc nhiên đứng bất động

Hình như Cẩn Mai đang rất tức giận thì phải. Cô hoảng sợ đứng niệm thần chú trong miệng

   "Ừ, mình hết hợp đồng rồi"

   "À vậy thôi cậu tiếp tục đi. . . mình về chỗ"

Ba chân bốn cẳng dọt lẹ chứ nếu không lại bị vạ lây.

Còn Cẩn Mai chẳng nói gì, mặt bất biến làm người khác khó đoán. Nàng có chút bất ngờ khi nghe Thi Hàm và một chút buồn bã từ chính bản thân

Nàng nhớ cô, nhớ đến phát điên rồi nhưng có lẽ cô không hay biết gì. Càng lúc Cẩn Mai không thể nào tiếp tục phủ nhận tình cảm đặc biệt mà nàng dành cho Thi Hàm

Nó ngày một lớn dần trong tâm trí, lấn át cả bản thân. Nhưng có lẽ bây giờ nhận ra là đã quá muộn màng

Nhớ cũng không có ích gì khi Thi Hàm không có bên cạnh như lúc trước.

Về đến nhà trong tâm trạng mệt nhọc, không muốn làm gì cả. Nhìn đâu cũng thấy trống vắng, cũng thấy u ám

Cẩn Mai mở tủ lấy ra một chay rượu whisky rồi rót ra ly. Bàn tay nâng niu, lắc nhẹ vài vòng sau đó nốc cạn.

Ngồi uống rồi cùng nhớ lại những chuyện đã qua mà nàng trải qua với cô. Vui có, buồn cũng có. . .càng nghĩ càng tức cười

Trước giờ Cẩn Mai là một người có trách nhiệm, luôn luôn chăm chú trong công việc. Nhưng kể từ khi Thi Hàm xuất hiện thì nàng có thay đổi

Rồi đến lúc cô rời đi thì nàng như một người hoàn toàn khác. Nàng ân hận, nuối tiếc vì bỏ qua sự chân thành của cô chỉ vì một vài suy nghĩ tiêu cực để rồi mất đi người luôn thương yêu mình

Không biết bây giờ Thi Hàm đang làm gì, với ai, ở đâu? Nàng muốn thấy cô để vơi đi nỗi nhớ, một chút cũng đủ

Muốn được Thi Hàm nấu ăn, muốn cô quan tâm nhắc nhở khi nàng làm việc đến khuya. Muốn thấy cô cười rồi làm trò hề để mình vui

Cẩn Mai bây giờ rất muốn nhiều thứ từ Thi Hàm nhưng liệu cô có tha thứ cha nàng hay không? Nàng đã từng vô tâm với cô, từng khiến cô thất vọng

Cẩn Mai nhếch mép cười chua xót, chắc chắn Thi Hàm sẽ rất ghét khi thấy nàng.

.

.

.

.

.

Hôm nay Cẩn Mai không bận bịu với công việc, có được một chút thời gian rảnh rỗi. Nàng muốn đi đến một quán yên tĩnh để uống nước.

Ma xui quỷ khiến hay sao mà Cẩn Mai lái xe đến ngay phòng trà nơi mà Thi Hàm hay đến đàn piano.

Nàng chậm bấm bước vào rồi chọn cho mình một vị trí trong góc nhỏ, nơi ít ai để ý đến. Đang ngồi uống vừa suy nghĩ thì đâu đó cất lên âm thanh của phím đàn

Nàng ngẩng đầu lên nhìn theo quán tính, không biết sao lại muốn nhìn thấy người đàn. Thấy rồi, cuối cùng cũng đã tận mắt thấy rồi

Thi Hàm vẫn nét mặt điềm đạm, bận một bộ đồ đơn giản đang ngồi chơi một bản nhạc nhẹ nhàng trầm lắng.

Cẩn Mai nén lại xúc động, nàng nhìn cô không thể rời mắt khỏi. Thấy cô vẫn đến đây đàn nàng cũng yên tâm hơn, có lẽ cô đã quên đi những chuyện buồn kia

Nở nụ hôn mỉm trên môi, Cẩn Mai nhìn mãi không thấy chán. Đã lâu rồi không thấy cô nên hôm nay thấy lại có chút nhớ

Với góc nhìn này, Thi Hàm quả thật rất xinh đẹp. Góc nghiêng này không ai có thể sánh bằng, đến nàng mà còn ghanh tị

Thi Hàm còn ngồi đàn bao lâu thì Cẩn Mai ngồi ở đó bấy lâu, chừng nào cô rời khỏi thì nàng mới chịu đi

Cũng tại một nơi nào đó xuất hiện một ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn và để ý mỗi Thi Hàm. Người này cũng đến đây thường xuyên chỉ vì người đàn thôi, cô ta nhếch môi cười đắc chí

Hiện giờ cũng khá trễ, Thi Hàm đang chuẩn bị dọn dẹp rồi còn phải trở về nhà. Trong lúc loay hoay tìm đồ thì vô tình cô va trúng một người làm đồ trong túi rơi ra khắp mặt sàn

Cả hai lúi húi nhặt lại bỏ vào rồi không biết vô tình hay cố ý mà người kia nắm chặt lấy tay Thi Hàm. Cô hoảng hốt rút tay lại ngay lập tức, mặt ngước lên nhìn thì mới phát hiện ra là con gái

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng là mấy tên biếи ŧɦái muốn làm loạn.

  "Tôi. . .tôi vô ý quá, thật xin lỗi"

   "À không sao, cũng do tôi không thấy em đứng đây"- Cô gái đó đáp lại

Đến khi Thi Hàm muốn quay đầu bỏ đi thì một lần nữa bị cô gái đó giữ tay lại. Thi Hàm hoang mang mở tròn mắt nhìn rồi nhìn xuống tay mình đang bị nắm

Cô xoay nhẹ cổ tay muốn thoát ra

   "Em có rảnh không nếu tôi mời đi ra ngoài với tôi?"

   "Xin lỗi. . .tôi không biết cô là ai. . .có thể buông tay. . ."- Thi Hàm nhăn mặt từ chối khéo

   "Đồng ý có được không, tôi thật sự muốn tìm hiểu về em. Lần đầu tiên gặp, em cho tôi cảm giác rất ấm áp, nó khiến một người lạnh lùng như tôi phải động tâm"

Lời nói càng nói càng thêm mơ hồ, Thi Hàm không biết cô này là ai mà làm những hành động như thế này. Cô chưa từng gặp qua cũng chưa từng nói chuyện

Muốn rời khỏi nhưng cô ta cứ giữ lấy tay Thi Hàm khư khư không muốn buông.

   "Cô đang làm gì vậy hả? Buông tay em ấy ra ngay!"

Từ đâu Cẩn Mai bất thình lình xuất hiện, cả hai người nhìn nàng kểu ngạc nhiên. Thừa cơ hội, Thi Hàm lập tức gỡ bỏ tay cô gái kia ra ngay

Cô gái ấy khi thấy Cẩn Mai không những không bất ngờ mà còn nhếch môi cười. Còn Cẩn Mai có chút khẩn trương, nàng kéo tay Thi Hàm lôi ra phía sau

Giờ thì Cẩn Mai cũng nhận ra người con gái vô sỉ này là ai rồi, một đối thủ không đội trời chung với nàng.

Triệu Chân Ni cũng là một luật sư tài giỏi chẳng khác gì Cẩn Mai. Hai người trên toà án là đấu tranh giành quyền lợi cho thân chủ của mình.

Nàng và Chân Ni không thể nào thở chung bầu không khí, cô ta quả thật cũng tài giỏi nhưng vẫn thua nàng một bậc. Vì vậy, Chân Ni lúc nào cũng ghanh ghét Cẩn Mai hết

   "Tưởng ai thì ra là luật sư Lục đây mà, cô cũng đến những nơi như thế này sao"- Chân Ni nói giọng đầy mỉa mai

   "Tôi muốn đến đâu là quyền của tôi, không cần cô phải lên tiếng. Còn nữa, vừa rồi cô có biết mình đã làm hành động gì không hả. Cô là luật sư sao mà hành xử như người vô học vậy nhỉ"

   "Cô!"

Chân Ni tức đến nghẹn họng, cô ghét nàng ở trên toàn án kể cả ngoài đời. Bây giờ lại gặp nhau ngay hoàn cảnh này đúng là bực bội

Nén cơn giận dữ xuống, giữ lấy bình tĩnh còn phải nói những lời dễ nghe để không thôi bị xem thường

   "Chẳng qua là tôi muốn mời em ấy đi cùng ra ngoài, chỉ vậy thôi cô lại làm quá vấn đề lên. Nhưng thôi, gặp cô tôi mất hết hứng rồi"- Nói đoạn, Chân Ni liếc mắt ma mị sang Thi Hàm: "Lần khác tôi lại đến mời em đi ăn, tôi thấy hứng thú với em rồi đó nha"

Nói xong, Chân Ni hất mặt bỏ đi, lúc đi ngang qua Cẩn Mai cô không quên ném ánh mắt sắc đá nhìn nàng.

Người đi thì cũng đã đi, giờ chỉ còn hai người ở lại, không khí có hơi gượng gạo

   "Cảm ơn đã giải vây cho tôi. . .tôi xin phép đi trước"

Không đợi Cẩn Mai mở lời, Thi Hàm lập tức cúi đầu rồi bỏ đi ra ngoài để lại vẻ mặt bơ vơ của nàng ở lại

Thi Hàm đang tránh mặt nàng có phải không?

Nhưng lời nói khi nãy Chân Ni nói với Thi Hàm là sao? Cô ta để ý đến Thi Hàm à?

Sao điều này khiến Cẩn Mai bất an thế này, nếu thật thì biết phải làm sao

Trên toà án nàng và Chân Ni đã là đối thủ, giờ chẳng lẻ thêm tình địch nữa?

Nàng không muốn Thi Hàm bị người khác dòm ngó đâu, đặc biệt là ma nữ Triệu Chân Ni. Cô ta thật xảo quyệt và thủ đoạn vô biên