(Văn án)
Ta là Bảo Gia Tiên của nhà họ Tống.
Khi nhà họ Tống lâm vào cảnh nghèo khó nhất, ta hóa thành hình người, trở thành con dâu nuôi từ bé của họ.
Sau khi Tống Thanh Thư đỗ cử nhân, nhà họ Tống muốn cưới tiểu thư nhà phú hộ, liền bán ta cho một tú tài què trong làng làm vợ.
Ta nắm chặt cửa, nước mắt rơi như mưa.
"Thật sự các người muốn đuổi ta đi sao?"
Ánh mắt Tống Thanh Thư lộ vẻ không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn kiên định đẩy ta ra khỏi cửa.
"Tiên nhi, sau này khi ta làm quan, tự khắc sẽ chăm sóc nàng."
Ta nhìn cánh cửa đóng chặt, toàn thân run rẩy.
Lão nương bị kẹt lại nhà họ Tống ba trăm năm, cuối cùng cũng được tự do rồi!
01
Tống Thanh Thư đã đỗ cử nhân rồi!!!
Thôn Thanh Sơn đã mấy chục năm nay không có ai đỗ cử nhân.
Khi tin tức truyền đến, Tống mẫu dựa vào khung cửa, nước mắt già nua chảy ròng ròng.
"Tốt, tốt lắm, cuối cùng con ta cũng thành tài rồi!"
Tống phụ gần như đứng không vững, phải nhờ ta đỡ mới lảo đảo đến được gian chính, dập đầu trước bài vị tổ tiên.
Ta đứng bên cạnh, buồn chán đến mức muốn ngáp.
Nhà họ Tống này, đúng là đời sau không bằng đời trước.
Trăm năm trước, từng có người làm quan nhất phẩm.
Chỉ là sau đó, triều đình thay đổi, chiến loạn liên miên.
Thiên tai liên tục xảy ra, ôn dịch hoành hành.
Ta dốc hết sức mình mới bảo vệ được tính mạng của họ, đương nhiên không thể lo liệu được chuyện công danh sự nghiệp.
Nhớ lại những năm tháng ăn cám nuốt rau, ta cũng không khỏi có chút cảm khái.
Đỗ cử nhân là tốt, nếu đỗ tiếp tiến sĩ thì có thể làm quan rồi.
Tính ra thì đã trăm năm rồi ta chưa đặt chân đến Kinh thành.
Phố Đông Tứ náo nhiệt, tám con hẻm rực rỡ ánh đèn.
Sự phồn hoa của Kinh thành, ta thật sự rất nhớ.
"Ai da, Tiên nhi, chúc mừng ngươi, sắp làm phu nhân của cử nhân rồi!"
Phu nhân của thôn trưởng nắm lấy tay ta, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười như đóa cúc đang nở rộ.
Ta cúi đầu giả vờ thẹn thùng, lại càng thu hút thêm những lời trêu chọc đầy thiện ý.
"Tiên nhi những năm qua, cuối cùng cũng không uổng công chịu khổ!"
"Đúng vậy, Tiên nhi vào nhà họ Tống khi mới tám tuổi phải không?"
"Ta nói rồi mà, Tiên nhi chính là phúc tinh của nhà họ Tống. Lúc đó, hai vợ chồng Tống gia bệnh đến mức nằm liệt giường, may nhờ có Tiên nhi chăm sóc."
"Phải, phải, chi phí học hành của Thanh Thư cũng là do Tiên nhi từng đồng từng đồng góp nhặt mà có."
Những người phụ nữ trong thôn bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ của chúng ta, nói chuyện không ngớt.
Đúng vậy, mười năm qua, thật không dễ dàng gì.
Gia đình họ Tống đời này, đúng là đời bất hạnh nhất mà ta từng giúp đỡ.
02
Phần đất chia được là đất kém cỏi nhất, cúi đầu làm việc suốt năm, nhưng thu hoạch chỉ bằng một nửa người khác.
Tống mẫu thì như bị bệnh lao quỷ ám, quanh năm suốt tháng không lúc nào ngớt bệnh.
Để chữa bệnh cho bà ta, ngày nào ta cũng phải lên núi hái thuốc từ sáng sớm đến tối muộn.
Một gia đình như vậy, làm sao có thể nuôi nổi một người đọc sách?
Chi phí học hành, bút mực giấy nghiên, quà tặng bốn mùa.
Tất cả cộng lại, một năm ít nhất cũng phải hai mươi lạng bạc.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Lúc đó để tránh ôn dịch lan tràn khắp nơi, ta đưa gia đình họ Tống đến định cư tại ngôi làng hẻo lánh này.
Ôn dịch thì tránh được rồi, nhưng không tránh khỏi căn bệnh đáng sợ khác: Nghèo khó.
Thôn Thanh Sơn này, thật sự quá nghèo...
"Sao Tống đại nương, khi nào chúng ta có thể uống rượu mừng của Tiên nhi và Thanh Sơn đây?"
"Ai da, đúng là nhà họ Tống song hỷ lâm môn!"
Những người phụ nữ trong thôn bận rộn cả năm, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi.
Họ không có nhiều trò giải trí, nên ai cũng thích buôn chuyện.
Khi trêu chọc người khác, họ có thể nói liên tục hàng giờ không ngừng.
Chuyện hôn sự của ta và Tống Thanh Sơn?
Ta là Bảo Gia Tiên của nhà họ Tống, đã chứng kiến bao thế hệ nhà họ Tống trưởng thành, dĩ nhiên sẽ không thực sự kết hôn với hắn.
Để giúp đỡ nhà họ Tống, trong mấy trăm năm qua, ta đã từng làm quân sư, quản gia, ân nhân, và cả chủ nợ của họ.
Nhưng làm dâu, thì không bao giờ.