Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tô Nịnh Nịnh thấy anh không nhúc nhích, khóe môi cong cong, bước về phía trước hai bước, duỗi tay với anh.
“Em không chê anh, cho anh nụ hôn chào buổi sáng.” Không chê anh vừa dậy chưa đánh răng, người đẹp, rời giường cũng có cái đẹp riêng.
Bùi Cận giật mình không nhúc nhích.
Tô Nịnh Nịnh mím môi, lại tiến lên hai bước, nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Đôi môi Bùi Cận nóng bỏng, Tô Nịnh Nịnh thấy thì sửng sốt, đưa tay chạm vào trán anh, đột nhiên ngớ ra, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Anh sốt à?” Trán anh rất nóng.
Tô Nịnh Nịnh nghĩ lại đêm qua trước khi cô về, cửa sổ trong phòng vẫn luôn mở ra, mà anh nằm trên giường ngủ rất say, ngay cả cô tiến vào cũng không biết.
Bình thường Bùi Cận ngủ không sâu…
Tô Nịnh Nịnh ảo não, đêm qua sao cô lại quên mất điều này cơ chứ…
“Vậy anh đừng đứng đây nữa, mau về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Tô Nịnh Nịnh vội vàng lấy điện thoại trong túi, quýnh lên: “Em lập tức gọi điện thoại kêu bác sĩ đến đây.”
Bùi Cận không nhúc nhích, cứ đứng yên một chỗ.
“Sinh bệnh phát sốt, ăn chút cháo trắng là tốt nhất, anh lên trước, đợi chút nữa nấu cháo xong em mang lên cho anh.”
Tô Nịnh Nịnh nói tiếp, Bùi Cận vẫn không cử động, vì thế cô sốt ruột, dậm chân, thúc giục: “Bùi Cận, anh mau về phòng nghỉ ngơi cho em! Anh có nghe em nói không đó?” Cô hung hãn trừng mắt với anh.
Đúng lúc này, đột nhiên Bùi Cận đưa tay ôm lấy cô.
Tô Nịnh Nịnh không kịp phản ứng, mấy lời định nói lập tức bị chặn lại trong cổ.
Trên người Bùi Cận nóng như lửa, mỗi một tấc da đều như có ngọn đuốc bốc cháy, khiến người ta muốn lùi bước về sau.
“Từ khi nào, Nịnh Nịnh của anh biến thành vợ hiền dâu đảm rồi…” Bởi vì sinh bệnh, giọng anh hơi khác thường, chất giọng luôn lành lạnh, nay lại mang theo chút ý cười.
“Có thể vừa rời giường là nhìn thấy em, anh rất vui vẻ.” Cánh môi Bùi Cận dán sát tai cô, trong chớp mắt, vành tai cô cũng nóng đỏ lên.
“Trước nay anh vẫn luôn muốn có một mái nhà hạnh phúc.” Giọng Bùi Cận nặng trĩu: “Rất đơn giản, một ngày ba bữa cơm, hạnh phúc mỹ mãn.”
Thứ gì mà bản thân mãi không có được, thì sẽ vô cùng khát vọng, thậm chí là cố chấp.
Cho nên…
Tô Nịnh Nịnh đột nhiên nghĩ đến, lúc vừa chuyển vào nhà Bùi Cận, anh muốn cô quét tước vệ sinh, muốn cô nấu cơm. Rõ ràng những chỗ mà cô giúp việc đã quét tước, cô dọn lại thì càng dơ hơn, làm cơm cũng không thể nuốt trôi, rất khó ăn, nhưng anh vẫn kêu cô quét tước, vẫn muốn ăn cơm cô làm.
Khi đó Tô Nịnh Nịnh còn rất khó hiểu, cảm thấy đầu óc Bùi Cận có vấn đề. Nếu không sao lại có đam mê như vậy?
Nhưng bây giờ, đột nhiên cô hiểu ra. Khi đó, anh chỉ dùng một phương thức của riêng mình, dốc hết sức lực để đạt được thứ mình muốn.
Là một chút hy vọng xa vời.
Anh không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng chỉ cần là Tô Nịnh Nịnh vì anh chuẩn bị, dù là cái gì, anh cũng cảm thấy là quỳnh tương ngọc lộ [2].
[2] Quỳnh tương ngọc lộ: chỉ rượu ngon, những thức uống có giá trị, trong trường hợp này là chỉ rượu ngon mỹ thực
“Cho nên anh xem vị hôn thê của anh hiểu chuyện chưa này.” Giọng Tô Nịnh Nịnh mềm đi, mang theo ý cười, không hề khiêm tốn: “Quả thực chính là hiền thê lương mẫu điển hình.”
“Sau này em sẽ chuẩn bị một ngày ba bữa cơm cho anh, còn có thể quét tước vệ sinh, cho anh một mái nhà hạnh phúc nhất, được không?”
“Khó mà làm được.” Bùi Cận buông tay ra, cúi đầu nhìn Tô Nịnh Nịnh, nói: “Cứ để cô giúp việc làm.”
Anh hôn lên từng ngón tay cô, giọng hơi khàn, thong thả nói: “Anh cưới vợ, chứ không phải bảo mẫu, Nịnh Nịnh gả cho anh, vẫn mãi mãi là công chúa của anh. Anh thích em nấu cơm cho anh, nhưng anh sẽ đau lòng, cho nên thi thoảng làm cũng được. Nịnh Nịnh cũng không cần mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn, lâu lâu lại trở nên ngoan ngoãn một lần, anh sẽ rất vui vẻ.”
Đầu Bùi Cận hơi choáng, nói chuyện đã bắt đầu mơ hồ, mặt mày xây xẩm, đầu nặng chân nhẹ.
“Được, anh mau về nghỉ ngơi đi.” Tô Nịnh Nịnh dắt tay anh, đi lên trên lầu.
. . .
Gần giữa trưa, bác sĩ tới.
Bác sĩ thường xem bệnh cho Bùi Cận là một bác sĩ nữ, lần trước Tô Nịnh Nịnh gặp mưa sinh bệnh, cũng là cô ta đến xem.
“Không đến mấy tháng, tôi đã tới đây hai lần.” Trước đây một hai năm cũng không tới được một lần.
Nữ bác sĩ cầm nhiệt kế nhìn thoáng qua, cười nói: “Còn ổn, chưa sốt cháy đầu.”
“Chị bác sĩ, chị quen Bùi Cận lâu rồi à?” Tô Nịnh Nịnh đứng ở phía sau hỏi.
Nữ bác sĩ này có bề ngoài rất tao nhã, đánh giá tuổi, chắc khoảng hai bảy hai tám, Tô Nịnh Nịnh tò mò, không nhịn được liền hỏi.
“Hai, ba năm rồi.” Bác sĩ đứng lên, quay đầu nhìn Tô Nịnh Nịnh, đánh giá từ trên xuống dưới, nói: “Bạn gái nhỏ của giám đốc Bùi à?”
“Không phải.” Tô Nịnh Nịnh lắc đầu, nhấn mạnh: “Là hôn thê.”
“Lần đầu tiên tôi gặp Bùi Cận, là lúc anh ấy vì công việc, té xỉu ở nhà.”
Khi vừa tới Hoằng Pháp, công ty đang đứng bên bờ vực sụp đổ, tình trạng rất nghiêm trọng, Bùi Cận gần như là làm việc không biết ngày đêm. Lúc đó thật sự khiến người ta không thể hiểu được, vì sao lại có người đặt cược cả tính mạng mình cho công việc. Hơn nữa, nghe nói anh là người nhà họ Bùi, Hoằng Pháp lại của nhà họ Bùi, vốn là của mình, anh không cần phải bỏ công bỏ sức như vậy.
“Sau này cơ thể mắc bệnh, mấy năm qua đã điều trị ổn.”
Lúc nữ bác sĩ đang lấy thuốc thì nhỏ giọng nói chuyện với Tô Nịnh Nịnh, đến khi đi, còn khen Tô Nịnh Nịnh, nói cô rất xinh đẹp, cùng Bùi Cận là trai tài gái sắc.
Tô Nịnh Nịnh rất thích được khen như vậy, nghe xong, trên mặt không kìm được nụ cười.
“Lúc em và anh ấy kết hôn, chị nhất định phải tới đấy.” Tô Nịnh Nịnh lập tức đưa ra lời mời.
“Chỉ cần có thiệp, nhất định sẽ tới.”
Tô Nịnh Nịnh vui vẻ về phòng.
Bùi Cận nửa nằm trên giường, vừa uống một ly nước, đã thấy Tô Nịnh Nịnh tươi cười bước vào.
“Khi nào mới đến đám cưới của chúng ta đây?” Bùi Cận cười nói: “Vị hôn thê.”
Tô Nịnh Nịnh nhấn mạnh điều này trước mặt người ngoài, Bùi Cận rất vui.
“Muốn nhanh cũng không được, còn một năm nữa.” Tô Nịnh Nịnh rót ly nước ấm, pha thuốc cho anh, nghiêm trang nói: “Giờ anh muốn làm gì, Cục Dân Chính còn chưa cho đâu.”
“Anh của anh nói, anh ấy có thể dọn Cục Dân Chính đến đây.”
Tô Nịnh Nịnh còn chưa phản ứng lại, “anh” mà anh nói là ai.
Sau một lúc mới đột nhiên hiểu ra, anh đang nói đến Tô Tranh, sao mở miệng đã gọi anh tự nhiên thế này rồi?
Nghĩ đến Tô Tranh còn giúp anh gạt cô, sắp đặt màn cầu hôn, Tô Nịnh Nịnh đột nhiên không mấy vui vẻ.
Cô cụp mắt, mắng: “Cái đồ cẩu [2] ăn cây táo rào cây sung!”
[2] Cẩu ở đây mang nghĩa là độc thân, FA
Cẩu Tô Tranh, xứng đáng không tìm thấy bạn gái.
Cô phát hiện, từ khi Bùi Cận làm lao động miễn phí cho anh ấy, anh ấy bắt đầu có khuynh hướng phản chiến, hiện tại chỉ nghe lời Bùi Cận nói.
Trước khi đưa thuốc cho Bùi Cận uống, Tô Nịnh Nịnh nếm thử một miếng nhỏ, lưỡi vừa đụng tới, mày của cô lập tức nhíu lại, thế này thì quá đắng rồi.
Tô Nịnh Nịnh đưa thuốc cho anh, sau đó đứng dậy, tìm thứ gì đó trong túi xách. Cô thấy Bùi Cận mặt không đổi sắc uống xong.
“Có đắng không?” Tô Nịnh Nịnh hỏi.
Bùi Cận gật đầu: “Hơi hơi.”
“Cái này ngọt lắm.” Tô Nịnh Nịnh bóc giấy gói kẹo, nhìn thoáng qua, sau đó bỏ vào miệng mình.
Vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, đôi mắt Tô Nịnh Nịnh sáng rực lên, đứng dậy muốn hôn Bùi Cận.
“Anh cũng nếm thử xem có ngọt không.” Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng nói, vừa mới tới gần anh, đã bị Bùi Cận đè lại.
Tô Nịnh Nịnh dẩu môi, không vui nhìn anh: “Bùi Cận…”
“Cảm mạo, sẽ lây bệnh cho em.” Bùi Cận bất đắc dĩ trả lời.
Tô Nịnh Nịnh khựng lại, ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng, cô rất dễ bị lây cảm. Vì thế Tô Nịnh Nịnh đành ôm cổ anh, ngọt ngào nói: “Bùi Cận, em nói cho anh một bí mật nhé.”
Cô tiến sát tai anh, giọng đè thật thấp, âm cuối nhỏ xíu, gần như không nghe được.
“Em yêu anh.”
Nói xong Tô Nịnh Nịnh buông lỏng tay, đứng thẳng dậy.
Sắc mặt Bùi Cận tối sầm, nhìn cô, cổ họng giật giật, hỏi: “Em vừa nói cái gì?”
“Lời hay không nói lần thứ hai!” Tô Nịnh Nịnh nhăn mũi với anh, sau đó nhảy ra sau một bước, xoay người chạy ra ngoài.
“Em đi bưng cháo lên cho anh.”
Cô bước chân xuống cầu thang, ngay cả tiếng bước chân cũng thấy được sự vui sướng.
Hai buổi tối, sau khi kề cận da thịt, anh nói “anh yêu em” bên tai cô, Tô Nịnh Nịnh đều nghe thấy được. Cho nên cô nghĩ, không thể chỉ để anh nói cho cô, trong lòng cô nghĩ gì, cũng nên nói cho anh mới đúng.
Có thể gặp được một người tốt với mình như vậy, lại còn thật lòng yêu thương mình, là một chuyện không hề dễ dàng.
Bùi Cận phản ứng lại, trước mặt tuy đã không còn bóng người, nhưng dường như bên tai vẫn còn vương vấn âm thanh ngọt ngào của thiếu nữ.
Rất không chân thật, hư ảo mơ màng.
Cổ họng anh nghẹn lại, trái tim cũng thắt chặt đau đớn.
Chỉ cần nghĩ đến Nịnh Nịnh của anh, trong lòng anh luôn thỏa mãn, vừa ngọt vừa đau.
Ăn chút cháo, thuốc cũng uống rồi, Bùi Cận nằm trên giường, lim dim sắp ngủ.
“Lại đây.” Bùi Cận dịch sang bên cạnh, nhường ra một vị trí cho Tô Nịnh Nịnh: “Ngủ chung.”
“Anh đang cảm mà.” Tô Nịnh Nịnh nhìn anh chằm chằm, giọng nho nhỏ.
Đã cảm mạo phát sốt còn không đứng đắn.
“Để anh ôm một cái.”
“Vậy… được rồi…” Tô Nịnh Nịnh ngoan ngoãn chui vào ổ chăn.
“Bùi Cận, có phải anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên không?” Tô Nịnh Nịnh đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu, tò mò hỏi anh.
“Vậy vì sao anh lại thích em? Thích đến mức nào?”
Lần đầu tiên thấy anh, lúc đó cô đang học năm hai cao trung.
Tô Nịnh Nịnh của khi ấy còn rất đơn thuần ngây thơ, cô thấy Bùi Cận, liền thuần túy xem anh như khách trong nhà.
“Ngày anh thấy em, trời cao nói cho anh, đây nhất định là cô gái của anh, cho nên… Dù là thế nào, em cũng trốn không thoát.”
Gặp được cô, rồi lại trải qua hai năm không gặp được, Bùi Cận vừa khổ sở vừa vui vẻ.
Vốn anh còn cảm thấy cuộc sống của mình đã không còn hy vọng, không thể nào có được hạnh phúc, nhưng chỉ cần có thể thấy Tô Nịnh Nịnh… Dù chỉ là một cái nhìn lướt qua, anh vẫn có thể cảm nhận được trái tim mình đang nảy lên mãnh liệt.
Thời gian đó, chính anh cũng nghĩ, có phải mình biến thái thật không.
Tất cả kế hoạch, những thủ đoạn của anh, để Tô Nịnh Nịnh từng bước một rơi vào tay mình, cuối cùng chỉ cần cô có thể là của anh, trong quá trình đó, anh không để bụng đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó anh cũng thật sự làm như vậy.
Bởi vì ngoại trừ ở bên cô, anh không cần gì cả.
Nếu đã như thế, anh còn gì mà không thể làm.
Trước anh sẽ sợ hãi, sợ Tô Nịnh Nịnh biết những chuyện mình từng làm, nhưng dần dần, anh không còn suy nghĩ như vậy. Anh sẽ để Tô Nịnh Nịnh nhìn thấy tất cả của anh, bao gồm cả mặt tốt và không tốt.
Tô Nịnh Nịnh nhắm mắt lại, còn buồn ngủ trước cả Bùi Cận.
“Ngủ trước đã.” Miệng cô còn ngậm kẹo, nhai nhai nhai, cả khoang miệng ngập tràn mùi vị ngọt ngào, ú ớ nói.
“Chờ dậy rồi, em lại làm đồ ăn ngon cho anh.”