Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 96




Nhưng nếu suy đoán này chính xác, Hạ Nhạc Thiên không thể không bội phục độ âm hiểm của trò chơi này, cùng với cái bẫy hoàn hảo mà trò chơi cố ý dựng nên, thậm chí có thể dụ dỗ hai người chơi lâu năm.

Cổ Lăng cũng không ngốc, ngược lại còn rất thông minh.

Thậm chí có thể nói, nếu không phải nàng nghĩ ra biện pháp tự cắt ngón tay trì hoãn lệ quỷ tập kích, chỉ sợ vào ngày thứ hai khi quỷ đặt cơm, tất cả tân nhân đều bị quỷ giết chết.

Đến lúc đó, Hạ Nhạc Thiên có trốn giỏi đến mấy, cũng không thể chống đỡ qua ngày thứ ba.

Bởi vì nguy hiểm chân chính cũng không phải là những lệ quỷ sắp thoát khỏi quy tắc vào ngày mai, mà là đường sống biến mất hoàn toàn.

Hạ Nhạc Thiên tất nhiên không có cách nào tìm được vị trí của “Nó”.

(*) Để mình giải thích chỗ này: Ý của Hạ Hạ là nếu tất cả người chơi đều chết hết, chỉ còn lại một mình cậu. Sẽ không còn người chơi để "đầu bếp" lấy cơm hộp nữa, vậy quỷ shipper sẽ không xuất hiện → không tìm được nhà quỷ đặt đơn → đường sống biến mất.

Hoá ra đường sống vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức cậu nên sớm nghĩ đến ngày đầu tiên.

Khi trò chơi bắt đầu đã xác thực một chuyện rất quan trọng cho người chơi.

—— nó đặt xong cơm hộp thì sẽ ngủ say, chờ cơm hộp giao tới cửa.

Nói cách khác, lúc này “Nó” cũng không có tư cách giết người, bởi vì nó đã ngủ say, hơn nữa rất có thể chỉ khi quỷ shipper giao cơm hộp tới, nó mới tỉnh dậy.

Tuy rằng tất cả những chuyện này đều chỉ là suy đoán của Hạ Nhạc Thiên, nhưng cậu vô cùng khẳng định ngọn nguồn của đường sống nằm ở chỗ “Quỷ Đặt Đơn”.

Sau khi trò chơi bắt đầu, đem tất cả người chơi tụ tập trong chung cư, mục đích cũng rất đơn giản, là vì để người chơi phát hiện ba hộp cơm trong ba phòng khác nhau.

Bởi vì ba hộp cơm này chẳng những có thể bảo đảm cho người chơi an toàn tuyệt đối vào ngày đầu tiên, đồng thời cũng có tác dụng tương đương với tín hiệu dẫn đường.

Cả một ngày đầu, người chơi tổng cộng có ba cơ hội đi tìm đường sống.

Đây cũng vừa lúc nói lên độ khó của trò chơi này cũng không cao, thậm chí còn cho người chơi ba cơ hội tự cứu mình.

Bề ngoài thì có vẻ yêu cầu người chơi phải sống sót sau ba ngày, nên những người chơi lâu năm mới theo bản năng cho rằng đồ ăn tự đổi mới trong chung cư là do trò chơi cố tình chuẩn bị.

Mục đích là vì không để người chơi bị đói chết.

Hết thảy những chuyện này nhìn như nguy hiểm trùng trùng, đồ ăn sẽ trở thành bùa đòi mạng người chơi, cũng là nguyên nhân lệ quỷ có thể nhận ra vị trí của người chơi trong nháy mắt.

Cho nên, đường sống chính xác ở ngay ngày đầu tiên, khi shipper xuất hiện lấy đi phần cơm hộp thứ nhất, người chơi nên lập tức theo sau shipper.

Nhưng shipper di chuyển bằng xe máy, nếu người chơi muốn đuổi kịp shipper, nhất định phải nghĩ cách tìm phương tiện di chuyển, vào ngày đầu tiên thì tất cả lệ quỷ vẫn vô hại, chúng vẫn đội lốt con người sinh hoạt trong thành phố.

Cho nên lúc này người chơi hoàn toàn có thể mượn xe của lệ quỷ để di chuyển, ví dụ như xe máy, hoặc là gọi xe taxi để theo dõi.

Nếu không được thì cũng có thể nhét điện thoại vào túi cơm hộp, sau đó dùng điện thoại của người chơi khác để định vị địa điểm, đồng thời tìm được vị trí cụ thể của con [Quỷ Đặt Đơn] kia.

Tiếp theo, người chơi đến tận phòng của "Nó", âm thầm trộm điện thoại của [Quỷ Đặt Đơn] ra ngoài.

Con quỷ không còn điện thoại, dĩ nhiên không thể đặt cơm nữa, những con quỷ khác cũng không tiếp tục giết người, cùng lúc đó, người chơi có thể an toàn ăn đồ ăn trong chung cư, chống đỡ đến khi ngày thứ ba kết thúc.

Thế nhưng trò chơi cũng không cứng nhắc yêu cầu phải ở hết ba ngày, hẳn là vẫn còn phương pháp khác kết thúc trò chơi sớm hơn.

Có thể là phá hư di động, có thể là xoá bỏ đi cái app đặt cơm kia.

Giữa hai biện pháp này, tất nhiên có một cái chính xác.

Đây cũng là lý do vì sao quỷ shipper có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, nhưng lại an phận chạy xe đi giao cơm giống như quy định ở thế giới Hiện Thực.

Mục đích là để người chơi có thể thuận lợi theo dõi nó, do đó tìm được phòng con [Quỷ Đặt Đơn].

Tiếc là tất cả người chơi đều không hề nghĩ đến.

Kỳ thật nguyên nhân lớn nhất, vẫn là do những đồ ăn tự động đổi mới ở chung cư, giống như biển chỉ đường sai lầm, khiến người chơi cho rằng cần phải ở lại đây hết ba ngày.

Lúc này mới khiến mọi chuyện ra nông nỗi này.

Suýt chút nữa đã khiến người chơi toàn diệt.

Thế nhưng, tuy rằng Hạ Nhạc Thiên đã nghĩ ra sinh lộ, nhưng trước mắt vẫn còn chuyện cần phải giải quyết, mọi người chơi đều đã bị thương, chỉ sợ khó mà quay lại chung cư tập hợp.

Nói cách khác, Hạ Nhạc Thiên muốn tìm được vị trí Quỷ Đặt Đơn, nhất định phải biết được người chơi nào sẽ chết, sau đó thủ sẵn ở đó chờ shipper đến nơi, lặng lẽ theo dõi gã đến chỗ con Quỷ kia.

Nhưng điều kiện là, trong lúc này quỷ phải chủ động tấn công người chơi.

Ngoại trừ ngày đầu tiên Hạ Nhạc Thiên còn có thể an toàn theo dõi shipper ra, thời gian còn lại nếu muốn theo sau shipper, độ nguy hiểm gấp hơn mười lần.

Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên lo lắng sốt ruột mở group chat, chuẩn bị thông báo chuyện này cho ba người chơi còn lại.

Không ngờ cậu vừa mở group ra, vừa lúc thấy được tin nhắn Cổ Lăng gửi tới.

[Tôi đã tìm được đường sống, mọi người mau chóng đến chỗ của tôi, bằng không các bốn người các người đều sẽ chết hết ở đây.]

Hạ Nhạc Thiên trong lòng vừa động, lập tức trả lời đối phương: [Cô muốn làm gì?]

Cổ Lăng im lặng hồi lâu, nàng chậm rãi dạo bước về phía trước, khi quay đầu nhìn thịt nát rơi rớt đầy phía sau, biểu tình trên mặt trở nên vô cùng châm chọc.

Nàng cảm thấy mình có chút mệt mỏi.

Loại trò chơi sinh tồn không hề có kết quả này, khiến nàng bắt đầu cảm thấy chán ghét, phản cảm.

Thế giới Hiện Thực đối với nàng mà nói, cũng không khác gì thế giới Trò Chơi, nàng cũng không ngốc, tỉ lệ sống sót qua đêm nay của nàng vô cùng thấp, so với việc chết vô ích như vậy, còn không bằng để mình chết có giá trị một chút.

Hoàng Khiết Tư cùng Phan Á Bội từ trong sợ hãi và đả kích bình tĩnh lại, hai người phối hợp hai tay với nhau mở điện thoại ra, thấy được tin nhắn đến từ Cổ Lăng.

Cảm xúc mừng như điên và không dám tin mãnh liệt trào lên trong lòng hai người, thậm chí khiến Phan Á Bội bật khóc sung sướng, “Hoàng Khiết Tư, chúng ta được cứu rồi, chúng ta có thể sống sót!”

Hoàng Khiết Tư rơi nước mắt, gật gật đầu.

Nhưng ngay sau đó, hai người lại phát hiện Cổ Lăng tiếp tục gửi tin nhắn đến, là thông tin tỉ mỉ về đường sống, chờ hai người xem xong từng câu từng chữ, biểu tình trên mặt đã biến thành kinh sợ.

Tin nhắn Cổ Lăng gửi tới cũng không dài, chỉ ngắn ngủn vài câu.

[Muốn sống sót, nhất định phải chết thêm một người chơi, thu hút shipper tới lấy cơm hộp, lúc này yêu cầu anh cùng Thích tiên sinh theo dõi shipper, tìm được Quỷ Đặt Đơn, phá hư di động của nó.]

[Nhớ kỹ, sau khi hai người tới nơi đó, không nên tùy tiện vọt vào, phải chờ tới buổi sáng ngày mai nó đặt cơm xong đi ngủ hãy lấy điện thoại, đây là đường sống chân chính, cho nên, đêm nay tôi sẽ phối hợp với anh, chủ động bị lệ quỷ giết chết.]

Hạ Nhạc Thiên trầm mặc, cậu thậm chí không thể từ chối yêu cầu của Cổ Lăng.

Bởi vì Cổ Lăng hy sinh, đổi lấy một cơ hội tìm đường sống, đồng thời việc Hạ Nhạc Thiên theo dõi shipper, nguy hiểm phải đối mặt kỳ thật càng lớn.

Phan Á Bội cùng Hoàng Khiết Tư nhìn nhau, biểu tình phức tạp.

Chẳng khác nào Cổ Lăng chủ động hy sinh, đổi lấy cơ hội sống sót cho người chơi khác cầu sinh.

Nhưng Hoàng Khiết Tư lại rất nhanh nghĩ đến chuyện sâu xa hơn, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, vội vàng dùng bàn tay phải còn hoàn hảo để gõ chữ: [Vậy chúng tôi thì sao, tôi cùng Phan Á Bội căn bản không có biện pháp sống nổi qua ngày mai, tối hôm nay chúng tôi sẽ chết mất.]

Cổ Lăng lại lần nữa trầm mặc: [Tôi cũng hết cách rồi, chỉ có thể hy vọng vận khí hai người tốt một chút, có thể chống đỡ tới sáng mai.]

Hoàng Khiết Tư lạnh hết cả người, tuyệt vọng lắc đầu.

Phan Á Bội vội vàng kéo Hoàng Khiết Tư hỏi: “Rốt cuộc là có ý gì?”

Hoàng Khiết Tư nhìn Phan Á Bội, “Tối nay chúng ta chết chắc rồi, căn bản không đợi tới ngày mai nổi.”

Lệ quỷ càng ngày càng tham lam, chỉ có ngón tay thôi đã không đủ khiến bọn chúng dừng lại.

Phan Á Bội lúc này mới biết Hoàng Khiết Tư muốn nói gì, ngồi phịch dưới đất, đầy mặt thấp thỏm nói: “Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?”

Nói tới đây, cô đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng nói: “Đúng rồi! Chúng ta, chúng ta có thể tìm Trưởng phòng, chúng ta có thể ở cùng một chỗ với bọn họ, để bọn họ bảo vệ chúng ta.”

Hoàng Khiết Tư nhìn thẳng vào Phan Á Bội: “Nếu chúng ta làm như vậy, nhất định Cổ Lăng sẽ không nguyện ý hy sinh bản thân nữa.”

Trong lòng Phan Á Bội nháy mắt trào ra bất mãn và oán hận mãnh liệt, theo bản năng nói: “Cô ta dựa vào cái gì đi ngăn cản chúng ta.”

Nhưng sau khi nói xong, cô liền ý thức được mình kỳ thật không nên oán trách Cổ Lăng, ít nhất Cổ Lăng chủ động hy sinh chính mình đổi lấy cơ hội sống cho người chơi khác.

Cô bực bội nói: “Nhưng tôi thật không hiểu, Cổ Lăng muốn hy sinh bản thân, tôi cũng rất cảm động, nhưng chuyện này liên quan gì đến việc chúng ta đi tìm Trưởng phòng? Hiện tại các người chơi vốn dĩ không cần tiếp tục chia ra trốn, chúng ta đi tìm Trưởng phòng xin giúp đỡ, như vậy có gì sai chứ?”

Hoàng Khiết Tư nói: “Có phải cô quên là đêm nay Trưởng phòng và Thích tiên sinh phải theo dõi shipper để tìm con quỷ kia không?”

Phan Á Bội nói: “Tôi không quên, chúng ta cũng có thể đi cùng cơ mà.”

Hoàng Khiết Tư lắc đầu, “Hiện tại chúng ta còn không xác định có xe để theo dõi hay không, Trưởng phòng chẳng những phải né tránh lệ quỷ đuổi giết, còn phải theo dõi shipper, anh ấy căn bản không rảnh tay để bảo vệ chúng ta, hơn nữa chúng ta đối với anh ấy mà nói hoàn toàn là gánh nặng, một khi chúng ta đi qua, tất cả người chơi chỉ sợ đều phải chết nơi này.”

Dừng một chút, cô lại tiếp tục nói: “Trưởng phòng nguyện ý mạo hiểm theo dõi shipper, đây đã là trợ giúp lớn nhất cho chúng ta rồi, nếu chúng ta còn qua đó, tất cả mọi người đều xong, nhưng nếu không đi, có lẽ chúng ta chỉ cần chống đỡ tới sáng mai, là có thể sống sót.”

Hoàng Khiết Tư đem lợi và hại nói rành mạch cho Phan Á Bội, Phan Á Bội lập tức nói không nên lời, ngơ ngác ngồi ở chỗ kia.

Hoàng Khiết Tư thở dài: “Kế tiếp, mới thật sự là mặc cho số phận.”

Phan Á Bội vẫn thẩn thờ, trong lòng đã tuyệt vọng.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến nguy hiểm ngày mai phải đối mặt, chợt nhớ ra một chuyện, thử hỏi: “Buổi tối anh có muốn cùng tôi theo dõi shipper không? Làm vậy có không tốt cho anh lắm không?”

Thích Lệ Phi khẽ nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một chút nghi hoặc: “Không tốt lắm?”

Hạ Nhạc Thiên lập tức gật đầu, vội nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi”