Chỉ trong vòng một ngày, ID này như một cơn lốc quét sạch Trò Chơi Tử Vong, khiến cho tất cả người chơi đều nhớ kỹ.
Những người chơi từng cùng Hạ Nhạc Thiên hợp tác đều trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin.
Người thanh niên nhìn hệt như tân nhân kia, không đến mấy tháng đã khiến bọn họ chỉ có thể ngẩng mặt nhìn lên.
Mi Xuyên đè nén kích động, ánh mắt đầu tiên đã tỏa định người chơi có vẻ giống [Da Da Hạ] nhất ở đây -- người chơi nữ thần bí tự xưng là Bạch Tử Thu.
Cho dù người chơi nữ này lúc trước đã từng không cho mình sắc mặt tốt.
Nhưng hiện tại Mi Xuyên mới tự hiểu, thảo nào đối phương không muốn hợp tác với mình, đổi lại là hắn, chỉ sợ cũng chướng mắt người chơi khác.
Giữa người chơi bình thường và người chơi cao cấp, chính là vực thẳm khó có thể vượt qua nổi.
Đối phương quả thật có tư cách kiêu ngạo.
"Đại, đại lão, ngài chính là [Da Da Hạ] trong truyền thuyết, người chơi đứng đầu Bảng Xếp Hạng sao." Mi Xuyên sửa lại thái độ lúc trước, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Thu.
Hai người chơi Tôn Đông Khang và Vương Thúy Phân trừng to mắt không thể tin được, cô gái nhỏ bề ngoài nhu nhược này, lại là người đứng đầu Bảng Xếp Hạng.
Ngoại trừ việc không thể tin mình may mắn như vậy, Mi Xuyên cũng nhịn không được than thở trong lòng.
Hóa ra [Da Da Hạ] là một người chơi nữ.
Thật là làm người khó có thể tin.
Từ sau khi trò chơi cập nhật phiên bản mới, các người chơi đã có thể lựa chọn che giấu thông tin cá nhân.
Ngoại trừ không thể che được ID ra, tất cả thông tin của người chơi bao gồm cả giới tính đều được ẩn đi, chỉ có mình mới thấy được.
Lúc ấy Hạ Nhạc Thiên đang xử lý sự kiện thần quái, không kịp che giấu thông tin, nên tới bây giờ vẫn có bộ phận người chơi biết [Da Da Hạ] kỳ thật là một người chơi nam.
Chờ đến khi Hạ Nhạc Thiên hoàn toàn che giấu thông tin bản thân, giới tính của cậu cũng trở thành bí ẩn.
Không ai biết [Da Da Hạ] rốt cuộc là nam hay là nữ.
Có người dựa vào phong cách đặt tên của ID để phỏng đoán, hoài nghi [Da Da Hạ] rất có thể là một tomboy, cực kỳ giỏi giao tiếp, tính cách hướng ngoại.
Mi Xuyên cũng bởi vì nguyên nhân này mới cho rằng Bạch Tử Thu là hạng nhất Bảng Xếp Hạng.
Bạch Tử Thu lạnh nhạt nhìn Mi Xuyên, nói thẳng: "Tôi không phải Da Da Hạ."
Nói xong, cô đưa tay chỉ về phía một người chơi khác, "Là anh ta."
Mi Xuyên sửng sốt, nhìn theo hướng Bạch Tử Thu chỉ.
Đó là một thanh niên trẻ tuổi khí chất ôn hòa, gương mặt trắng nõn thanh tú, vừa nhìn đã biết nhất định là chưa tốt nghiệp đại học, đôi mắt trong veo như thể chưa từng va chạm xã hội.
Người như vậy, sao lại có năng lực đè bẹp vô số người chơi khác, trực tiếp ngồi trên chiếc ghế hạng nhất?
Hạ Nhạc Thiên híp mắt đánh giá Bạch Tử Thu, đột nhiên mở miệng: "Thứ ba mươi lăm, Tế Phẩm Tuế Nguyệt?"
Bạch Tử Thu bình tĩnh ừ một tiếng, "Rất vui được gặp."
Hạ Nhạc Thiên: "Tôi cũng vậy"
Đám người Mi Xuyên nhìn hai người nói chuyện không đầu không đuôi, vẫn còn chưa hiểu sao lại thế này, nhưng ít nhất lúc này hắn đã hiểu rõ một chuyện.
Chính là hắn nhận sai người rồi.
Cho dù hắn không muốn thừa nhận như thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật là người thanh niên trẻ tuổi mảnh khảnh này, chính là [Da Da Hạ] danh tiếng vang xa.
Thậm chí hắn còn có một cảm giác khó hiểu, nhìn từ dưới lên trên hay từ sau ra trước, cũng đều thấy Vương Tiểu Minh rất bình thường, thoạt nhìn còn không mạnh bằng mình, đáy lòng Mi Xuyên mãnh liệt dâng trào cảm giác mình cũng có thể trở thành hạng nhất.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhanh chóng đá bay suy nghĩ này, nhiều người chơi như vậy mà không ai có thể vượt qua cậu ta, nói không chừng là đang giả heo ăn thịt hổ.
Hắn tuyệt đối không thể coi thường bất kỳ người chơi nào có tên trên Bảng Xếp Hạng.
Đang lúc Mi Xuyên muốn nói gì đó, tiếng gõ chiêng đồng thật lớn vang lên từ bốn phương tám hướng, quanh quẩn không dứt trong trấn nhỏ, mọi người còn chưa kịp che tai lại thì phát hiện trước mắt tối sầm, cả người đã bị nhốt trong một hộp chữ nhật.
Xung quanh đen nhánh không có chút ánh sáng.
Tim Hạ Nhạc Thiên đập nhanh hơn trong vài giây, cậu hít sâu một hơi khôi phục bình tĩnh, khẽ lật tay lấy đèn pin trong Không Gian Bao Vây ra, quan sát kỹ lưỡng xung quanh.
Quả nhiên.
Hiện giờ cậu đang nằm trong một cái Quan Tài đóng kín.
Tuy Quan Tài thoạt nhìn có chút dày, nhưng nếu mình dùng sức đá văng ván Quan Tài, tuyệt đối có thể chạy thoát.
Thảo nào trò chơi lại nghiêm khắc cảnh cáo người chơi không được dùng bạo lực phá Quan Tài, thậm chí còn trừng phạt bằng cách giết chết.
Quan Tài không lớn, nhưng Hạ Nhạc Thiên cũng có thể làm một ít hoạt động nhỏ, cậu nhân cơ hội kiểm tra Quan Tài từ trên xuống dưới, cũng tìm được manh mối nào.
Đúng lúc này, di động truyền đến âm thanh nhắc nhở.
Hạ Nhạc Thiên đựng đèn pin trong một góc, sau đó móc điện thoại ra vào app trò chơi.
Nhiệm vụ lúc trước đã xuất hiện nhắc nhở mới.
Hạ Nhạc Thiên lập tức cẩn thận xem xét từng câu chữ.
[Quy tắc vòng thứ nhất như sau:
Bên trái và bên phải Quan Tài của ngài có hai cái Quan Tài khác, bên trong có một người và một con quỷ, một trong hai Quan Tài luôn nói thật, Quan Tài còn lại chỉ có thể nói láo.
Ngài có thể gõ ba lần vào ván Quan Tài bên trái hoặc bên phải, thứ nằm bên trái hoặc bên phải sẽ trả lời vấn đề của ngài.
Sau khi ngài xác định được thân phận của nó, hãy gõ ba lần vào bên trái hoặc bên phải, xin "người đó" giúp ngài mở Quan Tài ra.
Nếu đối tượng xin giúp đỡ là người, vậy vòng thứ nhất thành công.
Nếu lệ quỷ mở Quan Tài của ngài, phán định trò chơi thất bại, ngài sẽ chết.
-- Thời gian đếm ngược: 30 phút.
-- Xin chú ý: Không nên tùy tiện hỏi những thứ không nên hỏi! Làm vậy chỉ khiến ngài chết càng nhanh, dĩ nhiên, ngài cũng nên những gì cần hỏi, như vậy ngài mới có thể sống sót.]
Hạ Nhạc Thiên xem xong, vẻ mặt vốn hơi khẩn trương chậm rãi thả lỏng xuống.
Bởi vì cậu đã từng thấy vài đề toán học về logic ở trên mạng, trong đó có một đề rất giống cái này.
Chẳng qua, điều khiến Hạ Nhạc Thiên cảm thấy nghi ngờ khó hiểu chính là, vì sao bàn tay vàng của cậu không hiện ra nhắc nhở năng lượng cao của con quỷ kia?
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên nhớ tới thế giới Quỷ Đặt Đơn, những cư dân địa phương rõ ràng cũng là quỷ......
Nhưng trong lúc Quỷ Đặt Đơn chưa đặt đơn hàng, trên đỉnh đầu tất cả cư dân cũng không hiện lên nhắc nhở [Ta là quỷ].
Có lẽ tình huống lần này cũng giống vậy.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, chậm rãi kề sát lỗ tai tới gần một bên Quan Tài, phía bên kia ngay cả tiếng hít thở cũng không có, cứ như không có người.
Ánh đèn pin chiếu sáng hơn một nửa Quan Tài, Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, lại xoay người dán tai vào ván Quan Tài bên phải, cẩn thận nghe ngóng.
Vẫn yên tĩnh không một tiếng động.
****