Hạ Nhạc Thiên bất chấp cơ thể còn đang trong trạng thái suy yếu, trực tiếp vọt từ trên giường xuống nhào qua, "Đường Quốc Phi --!"
Nhưng đã muộn.
Đường Quốc Phi đã ấn xuống bắt đầu trò chơi trước một bước, thời gian giữa thế giới Hiện Thực và trong trò chơi không cùng một tốc độ.
Cả người Đường Quốc Phi giống như là bị thời gian quên lãng, yên lặng đóng băng.
Trong một giây ngắn ngủn, Hạ Nhạc Thiên không có thời gian ảo não, dùng tốc độ nhanh nhất mở app trò chơi liên hệ với Thích Lệ Phi.
Giờ phút này, cậu không quan tâm làm vậy có thể khiến quy tắc trò chơi chú ý hay không.
Cậu chỉ biết, mình cần phải nghĩ mọi cách để vào trò chơi với Đường Quốc Phi.
Nhưng không đợi Hạ Nhạc Thiên mở trò chơi, Trần Đỉnh bỗng nhiên hét to một tiếng, "Vương Tiểu Minh!"
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt ngẩng đầu.
Trên giường, rõ ràng một giây trước Đường Quốc Phi còn nằm yên lành như đang ngủ, nhưng giây tiếp theo trên người thình lình xuất hiện vô số miệng vết thương, đặc biệt là trên ngực còn cắm một thanh đao có khắc hoa văn quái dị.
Như bức họa bị lem màu, quần áo trên người Đường Quốc Phi nháy mắt bị nhuộm từng mảng máu lớn, thậm chí thấm đỏ cả khăn trải giường, nhỏ tí tách xuống sàn bệnh viện.
Đường Quốc Phi an tĩnh nằm nơi đó, không còn hơi thở.
Hạ Nhạc Thiên như rớt vào hầm băng, tay phải buông lỏng, điện thoại rơi xuống đất liên tục quay vài vòng, đầu óc cũng trống rỗng đặc quánh.
Hạ Nhạc Thiên đứng đờ ra, hoàn toàn không thể chấp nhận một màn trước mắt, môi run lên hồi lâu nhưng không thốt nổi một câu, cổ họng như bị bàn tay vô hình siết chặt.
Cảm giác hít thở không thông.
Tại sao lại như vậy......
Đúng rồi, còn sinh cơ hoàn!
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, vội vàng lấy sinh cơ hoàn từ Không Gian Bao Vây ra, chỉ cần còn dư một hơi thở, hoàn toàn có thể dùng sinh cơ hoàn cứu về.
Mà lúc này, Đường Quốc Phi đang bị một sức mạnh thần bí chậm rãi lau sạch, giống như cục tẩy xóa đi nét bút chì, không lưu chút dấu vết.
Không!
Con ngươi Hạ Nhạc Thiên co rút, vội vàng bắt lấy tay Đường Quốc Phi, lại hoảng hốt quơ trúng không khí, Hạ Nhạc Thiên hoảng hốt, liều mạng lục tung khăn giường, "Đường Quốc Phi! Đường Quốc Phi! Cậu không thể biến mất, sao cậu có thể như vậy --"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Đường Quốc Phi hoàn toàn bị lau sạch, ngay cả khăn giường vốn bị máu nhuộm đỏ cũng đã trở về nguyên dạng.
Khi người chơi tử vong, tất cả dấu vết thuộc về họ, bao gồm máu từ vết thương, cũng sẽ bị xoá bỏ.
Cứ như trên thế giới này, chưa từng có người này tồn tại.
Đường Quốc Phi -- tử vong.
Rõ ràng một giây trước Đường Quốc Phi còn sinh long hoạt hổ ở trước mặt mình hi hi ha ha, nhưng giây tiếp theo, hắn lại biến thành một thi thể lạnh ngắt trên giường.
Cậu thậm chí còn không kịp lấy sinh cơ hoàn cứu hắn.
Ngay cả một câu cũng không kịp nói...... Cứ như vậy vĩnh viễn không thể lại gặp nhau, không thể kề lưng chiến đấu, kế hoạch tương lai cũng vỡ thành từng mảnh.
Lão ngũ.
Cậu cứ như vậy rời đi trước sao...
Hạ Nhạc Thiên vô lực bắt lấy khăn trải giường, trên mặt tràn đầy bi thương cùng tự trách.
Tại sao lúc ấy cậu lại không kịp phát hiện Đường Quốc Phi muốn vào trò chơi một mình, nếu có thể ngăn cản sớm một chút, có phải kết cục sẽ không như bây giờ hay không.
Đường Quốc Phi, nhất định sẽ sống sót, còn cười nói với mình: "Lão Tam, đừng sợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hai anh em chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải này."
Những kỉ niệm ở chung ngày xưa, lúc này lần lượt hiện lên trong đầu.
Người bạn thân nhất của cậu, cũng là anh em chí cốt, bởi vì không muốn để mình trả giá quá nhiều, mà quyết định một mình đối mặt nguy hiểm.
Nhưng số điểm này tuy quan trọng, nhưng vĩnh viễn không thể quan trọng hơn mạng sống của Đường Quốc Phi.
Đường Quốc Phi đã chết.
Cậu vĩnh viễn sẽ không biết Đường Quốc Phi gặp phải chuyện gì trong trò chơi, vì sao trên người lại xuất hiện nhiều vết thương đáng sợ như vậy.
Hạ Nhạc Thiên gắt gao cắn răng, không muốn bộc lộ mặt yếu ớt nhất của mình trước mặt Trần Đỉnh cùng Bùi Anh, chỉ nhắm nghiền hai mắt đè nén đau khổ.
Đường Quốc Phi!
Đường Quốc Phi --!
Cậu biết rõ lòng tớ, cậu quan trọng hơn nhiều so với 50 điểm.
Nhưng Đường Quốc Phi sao có thể không nghĩ như cậu.
Những điểm số mà Hạ Nhạc Thiên dùng mạng đổi lấy này, trong mắt Đường Quốc Phi còn quan trọng hơn mạng mình.
Hắn thà rằng một mình đối mặt nguy hiểm, cũng không muốn để Hạ Nhạc Thiên lãng phí điểm vào chỗ không đáng.
Trong lúc Hạ Nhạc Thiên chìm trong bi thương, điện thoại sớm bị ném trên mặt đất bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông.
Hạ Nhạc Thiên khựng lại, chậm rãi khom lưng nhặt điện thoại lên, trên mặt không thấy một giọt nước mắt, nhưng tròng mắt lại tràn đầy tơ máu, khô rát vô cùng.
Mở điện thoại lên, giao diện bạn tốt trong Trò Chơi Tử Vong Trò Chơi hiện lên một chấm đỏ, Hạ Nhạc Thiên run ngón trỏ khẽ chạm vào màn hình.
Tin nhắn mới nhất lập tức bắn ra.
Là một yêu cầu kết bạn.
['Đường Nhân Phi Phi' gửi lời mời kết bạn.]
Phía dưới là nội dung lời mời.
[-- Xin lỗi nha lão tam, tớ không biết cậu có thể nhìn thấy tin nhắn này hay không, xin lỗi tớ không thể trở về, cậu đừng tự trách, đây là lựa chọn của tớ, cậu nhất định phải sống xiaq...]
Phía sau là một hàng chữ không rõ nghĩa.
Nhưng dựa vào mấy chữ đứng trước, hoàn toàn có thể đoán ra nội dung phía sau: cậu nhất định phải sống sót.
Nước mắt Hạ Nhạc Thiên nhịn thật lâu cuối cùng cũng rơi xuống, cảm giác đau lòng bao trùm toàn bộ cơ thể, ngực như bị vặn xoắn, không thể hô hấp, vô cùng áp lực.
Tin nhắn này, có lẽ là sau khi vào trò chơi Đường Quốc Phi mới viết, cũng có thể là -- viết bằng hơi thở cuối cùng trước khi chết.
Cho dù sắp chết, Đường Quốc Phi vẫn lo lắng Hạ Nhạc Thiên sẽ áy náy tự trách, thậm chí còn cổ vũ Hạ Nhạc Thiên sống sót.
Hạ Nhạc Thiên khóc trong im lặng, trong lòng không ngừng lẩm bẩm ba chữ Đường Quốc Phi, ngón tay lại chạm vào màn hình.
[Ngài cùng 'Đường Nhân Phi Phi' đã là bạn tốt, hãy bắt đầu cuộc trò chuyện.]
Nhưng kế bên ID 'Đường Nhân Phi Phi', lại bị ấn một dấu đỏ tươi [Đã tử vong].
Giờ khắc này, Hạ Nhạc Thiên càng thêm ý thức được, Đường Quốc Phi là thật sự đã chết, vĩnh viễn biến mất ở thế giới này, sẽ không có ai còn nhớ đến cậu ấy.
Ngay cả người thân của Đường Quốc Phi, cũng sẽ không còn chút ký ức nào.
Người có thể nhớ đến cậu ấy, cũng chỉ có mình, Trần Đỉnh cùng Bùi Anh.
Không đúng, những người chơi tham gia cùng Đường Quốc Phi có lẽ sẽ có ấn tượng với cậu ấy, chẳng qua chút ấn tượng này sẽ chậm rãi phai nhạt theo thời gian, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở trong trí nhớ.
Trần Đỉnh cùng Bùi Anh đưa mắt nhìn nhau, đều không nói lời nào, để Hạ Nhạc Thiên một mình chậm rãi tiêu hóa chuyện này, thẳng đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại.
Qua hơn hai mươi phút, Hạ Nhạc Thiên mới ngồi thẳng dậy, vẻ mặt không còn chút buồn bã nào, chỉ là đáy mắt vẫn còn tơ máu, thế mới biết lúc ấy cậu bi thương cỡ nào.
Trần Đỉnh chậm rãi ngồi dậy, nhíu mày nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Vương Tiểu Minh, có một việc tôi cần phải nói cho cậu."
Hạ Nhạc Thiên cất giọng khàn khàn: "Chuyện gì?"
Trần Đỉnh nói: "Không biết cậu có chú ý đến vết thương trên người Đường Quốc Phi hay không, những miệng vết thương đó thoạt nhìn không giống như lệ quỷ tạo thành."
Hạ Nhạc Thiên ngước nhìn Trần Đỉnh, ánh mắt lộ rõ vẻ hung tàn, "Anh nói cái gì?!"
Bùi Anh ngồi bên cạnh nói: "Đúng vậy, những miệng vết thương kia rất giống như người chơi tạo thành, hơn nữa, trên ngực cậu ấy còn cắm một cây đao, cậu có để ý tới hay không..."
Đao?
Lúc ấy Hạ Nhạc Thiên đắm chìm trong kinh ngạc và bi thương, nhưng sau khi Bùi Anh nhắc nhở thì lập tức nhớ ra.
Không sai...
Trên ngực Đường Quốc Phi quả thật cắm một thanh đao, chuôi đao khắc hoạ hoa văn rất quỷ dị, khiến cho người xem cảm thấy rất rùng rợn.
Quan trọng nhất là, miệng vết thương trên người Đường Quốc Phi không giống như lệ quỷ tạo thành, nó sắc bén bằng phẳng như là -- bị đao cắt qua.
Hơn nữa, rất có khả năng liên quan đến thanh đao trên ngực Đường Quốc Phi.
Không lẽ, có người chơi giết Đường Quốc Phi?!!!
Nghĩ đến khả năng này, vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên nháy mắt trở nên tàn nhẫn, đôi mắt bởi vì thù hận mà long sòng sọc.
Ngay cả Trần Đỉnh có quan hệ tốt với Hạ Nhạc Thiên cũng không khỏi giật thót, trong lòng nảy sinh chút kinh sợ, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lạ cảm xúc.
Hắn có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Hạ Nhạc Thiên.
Đổi lại là chính hắn, chỉ sợ cũng sẽ phát cuồng, nổi điên như một kẻ tâm thần.
Bùi Anh nhẹ giọng nói: "Vừa nãy tôi đã nhớ kỹ hoa văn trên chuôi đao, đợi lát nữa tôi vẽ lại cho cậu, có lẽ đây là một manh mối, chúng ta có thể lần theo manh mối này điều tra."
Kỳ thật Hạ Nhạc Thiên cũng nhớ rõ hoa văn trên chuôi đao, nhưng vẫn gật đầu với Bùi Anh, "Cảm ơn."
Bùi Anh miễn cưỡng cười cười.
Tuy nàng không quen thân với Đường Quốc Phi, nhưng hành động của Đường Quốc Phi ít nhiều gì cũng khiến Bùi Anh cảm thấy khâm phục và khổ sở.
Người như vậy, sao có thể không khiến người khác khâm phục chứ.
Trò chơi quá mức tàn khốc, người chết đi cũng sẽ càng ngày càng nhiều, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, nàng và Trần Đỉnh cũng sẽ gặp phải cảnh sinh ly tử biệt.
Nhưng mà......
Bùi Anh do dự vài giây, nhỏ giọng bảo Hạ Nhạc Thiên: "Chỉ cần giữ được hạng nhất trong Thi Đấu Xếp Hạng sẽ có được một cơ hội ước nguyện, có lẽ cậu có thể cầu cho Đường Quốc Phi sống lại......"
Lực lượng trò chơi vô cùng đáng sợ.
Nó có thể lau sạch sự tồn tại của một người dễ như trở bàn tay, vậy cũng nhất định có thể khiến người nào đó sống lại.
Hạ Nhạc Thiên bỗng ngẩng phắt lên, giống như bị lay tỉnh, tự mình lẩm bẩm: "Đúng vậy, sao mình lại không nghĩ tới chuyện này."
Cậu hoàn toàn có thể ước nguyện.
- - làm Đường Quốc Phi sống lại!
Nghĩ đến đây, bi thương trong lòng Hạ Nhạc Thiên cũng giảm đi rất nhiều, suy nghĩ muốn giữ vững hạng nhất Bảng Xếp Hạng cũng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cậu cần phải nỗ lực có được danh hiệu đệ nhất.
Mà Trần Đỉnh cũng chậm rãi siết tay, hắn cũng phải cố gắng giúp Hạ Nhạc Thiên giữ được danh hiệu đệ nhất, đây không chỉ vì giúp Hạ Nhạc Thiên, cũng là vì tương lai sau này của hắn và Bùi Anh.
Hạ Nhạc Thiên có thể trở thành hạng nhất, đã chứng tỏ vạch xuất phát của Hạ Nhạc Thiên đã cao siêu hơn rất nhiều người chơi.
Đi theo Hạ Nhạc Thiên chơi Thi Đấu Xếp Hạng, tỉ lệ sống sót sẽ càng cao.
Hơn nữa, nhân phẩm Hạ Nhạc Thiên cũng được bảo đảm, hắn không cần lo lắng Hạ Nhạc Thiên sẽ thọc một dao sau lưng mình.
Tổng hợp nhiều nguyên nhân, hắn nguyện ý dốc hết vốn liếng và sức lực để giúp Hạ Nhạc Thiên.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, y tá đẩy xe vào thay bình truyền dịch cho Trần Đỉnh, khoé mắt bỗng nhiên liếc đến giường bệnh kế bên, có chút giật mình nói: "Bình nước muối này sao lại treo ở đây."
Y tá lập tức khẩn trương, vội vàng lấy bình nước muối xuống, tim đập mạnh hơn.
Hôm nay sao cô lại phạm sai lầm lớn như vậy.
Trần Đỉnh thấy thế vội vàng trấn an: "Có thể là ngoài ý muốn, cô cứ lấy đi là được."
Y tá nơm nớp lo sợ rời đi.
Mấy người trong phòng càng thêm trầm mặc, tuy Đường Quốc Phi biến mất, nhưng bình truyền nước không thuộc về Đường Quốc Phi, nên mới không bị xóa bỏ theo.
Y tá đã mất đi ký ức về Đường Quốc Phi, cứ nghĩ mình sai sót trong công việc.
Hạ Nhạc Thiên thoát khỏi danh sách bạn tốt, mở Bảng Xếp Hạng, cậu muốn biết sau khi trò chơi đổi mới có người chơi nào thành công sống sót trong Thi Đấu Xếp Hạng hay không.
Còn tin tức trong Kênh Thế Giới, cậu cũng chỉ vội vàng nhìn lướt qua, nội dung đều liên quan đến Thi Đấu Xếp Hạng, đương nhiên cũng có mấy tin tức hỏi thăm ID [Da Da Hạ] đang xếp hạng nhất là của ai.
Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh lướt màn hình, cẩn thận xem xét tất cả người chơi trên Bảng Xếp Hạng từ trên xuống dưới.
Đột nhiên, ánh mắt Hạ Nhạc Thiên dừng lại ở ID đứng hàng thứ tám, điểm tích lũy của người chơi này, thình lình từ 0 biến thành 9.
Thời gian của thế giới Trò Chơi không giống như thế giới Hiện Thực.
Chỉ trong vài phút, người chơi kia tất nhiên đã ở trong trò chơi vài tiếng đồng hồ hoặc lâu hơn.
Chuyện này không thể nghi ngờ khiến Hạ Nhạc Thiên cảm thấy nguy cơ mãnh liệt.
Cậu phải lập tức tiến vào Thi Đấu Xếp Hạng, tuyệt đối không thể bị người sau đuổi kịp và vượt qua.
***
Editor: Buồn cho lão ngũ (。•́︿•̀。)