Trần Khả Mạn có ý gì đã không còn quan trọng.
Các người chơi càng để ý lời của Vương Tiểu Minh vừa nói, sao cậu ta lại muốn Trần Khả Mạn đăng nhập vào trang web viết văn?
Trần Đỉnh không tin một người chơi lâu năm như Vương Tiểu Minh sẽ không biết quy tắc của thế giới trong Trò Chơi Tử Vong.
Trong quá trình người chơi tham gia trò chơi, không thể liên lạc với thế giới Hiện Thực, mặc dù có thể mở một ít video hay trang web gì đó để xem phim nghe nhạc, nhưng tuyệt đối không thể đăng nhập vào, thậm chí là nạp tiền linh tinh.
Bởi vì đã từng có người phát hiện sau khi mình tiến vào thế giới Trò Chơi, tài khoản ngân hàng đột nhiên nhiều ra năm vạn, tuy rằng này số tiền này là để người chơi có thể tiêu dùng sinh hoạt trong thế giới Trò Chơi.
Nhưng là khi người chơi quay lại thế giới Hiện Thực, số tiền kia liền bốc hơi như là chưa bao giờ xuất hiện, cho dù là xem lại lịch sử tiêu dùng cũng không thấy bất cứ khoản chi tiêu nào.
Trần Đỉnh nhịn không được tự hỏi cái người tên Vương Tiểu Minh này rốt cuộc có mục đích gì?
Người chơi khác cũng muốn nói lại thôi, biểu tình phức tạp nhìn Hạ Nhạc Thiên, thẳng đến khi Trần Khả Mạn run run mở ra giao diện, sau đó đăng nhập vào tài khoản, nhấn xác nhận xong mới nhỏ giọng nói: "Đăng, đăng nhập vào rồi."
Trần Đỉnh cùng Nhậm Minh Lượng không thể tin nổi, không hẹn mà cùng đứng bật dậy, biểu tình hoảng sợ nhìn chằm chằm Trần Khả Mạn.
Trần Khả Mạn bị phản ứng của hai người doạ giật mình, điện thoại trên tay rớt xuống, Trần Khả Mạn theo bản năng hô lên một tiếng nho nhỏ.
Mà lúc này, một bàn tay nhanh chóng chụp lấy điện thoại, Trần Khả Mạn nhìn theo hướng bàn tay kia nhìn lên trên, lập tức luống cuống nói: "Thật, thật xin lỗi."
Hạ Nhạc Thiên khẽ lắc đầu, sau đó cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Giao diện quả thật hiện lên logo của trang web, mà tiểu thuyết do Trần Khả Mạn viết đang an tĩnh nằm phía trên.
Trần Đỉnh vội vàng thò lại gần nhìn màn hình di động, hốc mắt trừng lớn đến sắp rớt con ngươi ra ngoài, "Sao có thể!!?"
Thế giới Trò Chơi không thể xâm lấn vào thế giới Hiện Thực, nó giống như hai thế giới song song, cho dù có internet cũng vĩnh viễn không thể kết nối với nhau.
Nhưng lúc này, Trần Khả Mạn lại thành công đăng nhập vào trang web chỉ tồn tại ở thế giới Hiện Thực, phía trên rõ ràng hiện lên thông tin và dấu tích xanh, điểm này căn bản làm giả được.
Nhưng mà, sao có thể!??
Phản ứng dị thường của Trần Đỉnh làm tim hai người chơi lâu năm khác nảy lên, Hứa Xuyên đứng bên cạnh nhìn mà tim gan cồn cào, nhịn không được hỏi Trần Đỉnh, "Phía trên có gì mà anh lại kinh ngạc như vậy?"
Trần Đỉnh trả lời vấn đề của Hứa Xuyên, sẵn tiện nói rõ cho hai người Nhậm Minh Lượng và Bùi Anh không nhìn được điện thoại, "Thật sự đăng nhập được rồi."
Nhậm Minh Lượng vội vàng sáp lại gần: "Tôi không tin, để tôi nhìn xem."
Hạ Nhạc Thiên thu hồi điện thoại, nói với Nhậm Minh Lượng: "Xin lỗi, tạm thời không thể để anh xem được."
Nhậm Minh Lượng sửng sốt, cũng không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt lập tức biến đổi: "Không lẽ cậu nghĩ tôi sẽ quấy rối?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Anh chỉ cần biết đã đăng nhập thành công là được, không cần thiết xem nữa."
Dứt lời, cũng không quản sắc mặt Nhậm Minh Lượng thay đổi thế nào, trực tiếp gõ gõ mặt bàn nói với Trần Khả Mạn: "Trần Khả Mạn, bây giờ tôi cần cô làm một chuyện, cô phải phối hợp với tôi, biết không?"
Có lẽ là biểu tình của Hạ Nhạc Thiên quá mức nghiêm túc, Trần Khả Mạn lại nhịn không được run lên, "Tôi không biết mình có làm được hay không......"
Hạ Nhạc Thiên nghiêm mặt nói, "Cô phải làm được, hơn nữa cô có thể làm được."
Nói xong lại chỉ vào trang web trên điện thoại, dùng giọng điệu chân thật đáng tin chậm rãi nói: "Đem nội dung đã ghi trên sổ tay viết vào trang web này."
Viết lại?
Trần Khả Mạn lập tức mở lớn mắt, do dự nói: "Viết ngay tại đây sao?"
Những người chơi lâu năm khác sau khi nghe được lời này của Hạ Nhạc Thiên, trong chớp mắt đã hoàn toàn hiểu được, trong lòng liền hưng phấn khó kiềm chế được.
Mọi người quay đầu nhìn nhau, đều thấy được biểu tình mừng như điên trong mắt đối phương.
Hoá ra đường sống là như thế này!
Thảo nào mật mã lại xảy ra sai lầm, bởi vì đường sống lúc trước bọn họ thiết lập đã trật đường ray rồi.
Đường sống chân chính, kỳ thật ngay từ thời điểm ban đầu đã nói rõ ràng cho người chơi, cố tình bọn họ lại bỏ qua manh mối quan trọng nhất, suýt chút nữa đã rơi vào đường cùng.
"Vương Tiểu Minh, lần này tôi thiếu cậu một mạng." Trần Đỉnh kiềm nén cảm xúc kích động, quay đầu cảm kích nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Mà trong lòng Hạ Nhạc Thiên cũng không bình tĩnh như bề ngoài, cậu cũng không ngờ ý tưởng chợt loé qua trong đầu lại là đường sống chân chính.
Nói đến cùng, những người chơi lâu năm đều đã suy nghĩ sai hướng, cho rằng quy tắc trò chơi là quy tắc trò chơi, tuyệt đối không thể xuất hiện khả năng khác.
Cho nên, bọn họ chưa từng nghĩ tới, tiểu thuyết của Trần Khả Mạn cũng có thể viết và đăng chương mới ngay trong thế giới Trò Chơi.
Cũng bởi vì Trần Khả Mạn đã đăng nhập thành công ở thế giới Trò Chơi, Hạ Nhạc Thiên ý thức được đường sống là gì.
Những điểm đáng ngờ lúc trước cũng đã được giải thích rõ ràng. Trần Khả Mạn là tác giả, cốt truyện viết ra sẽ được thế giới trong Trò Chơi Tử Vong tái hiện lại, nhưng vì cậu và tất cả người chơi đều suy nghĩ lệch hướng, căn bản không có nghĩ đến việc đăng chương mới.
Lúc này mới khiến Trần Khả Mạn dưới tình huống sợ hãi thình lình thay đổi quy tắc trò chơi, dù cô không nghĩ đến việc sửa đổi quy tắc, nhưng suy nghĩ con người sẽ căn cứ vào tình huống mà biến hóa.
Cho nên, mật mã sai.
Ngay cả điều kiện kích phát lệ quỷ giết người cũng thay đổi.
Nhưng chỉ cần để Trần Khả Mạn viết tiếp tiểu thuyết, nhét toàn bộ quy tắc mà các người chơi đã thương lượng lúc trước vào cốt truyện phía sau, sau đó đăng lên.
Như vậy cho dù Trần Khả Mạn có sợ hãi mà nghĩ đến một ít chuyện không nên nghĩ, cũng không thể sửa đổi cốt truyện nữa, vậy thì mọi người có thể rời khỏi đi trò chơi mật thất này rồi.
Hứa Xuyên và Vương Thu Lệ mờ mịt đầy đầu, nghi vấn trong lòng chồng chất như núi, nhưng thấy tất cả người chơi lâu năm đều nhìn chằm chằm Trần Khả Mạn, hai người có ngốc đến đâu cũng có thể đoán được một ít.
Có lẽ đường sống liên quan đến việc điện thoại Trần Khả Mạn đăng nhập vào trang web.
Nhậm Minh Lượng vừa thấy Trần Khả Mạn vẫn thấp thỏm lo âu, lửa giận trong lòng lại trào lên, nhưng lại nhớ đến cú đánh suýt làm hắn hộc máu lúc nãy, vội vàng áp chế lửa giận, thúc giục: "Trần Khả Mạn, cô còn ngốc ra làm gì, mau mau viết chương sau đi."
Dứt lời, Nhậm Minh Lượng lập tức chột dạ nhìn qua Thích Lệ Phi.
Thấy Thích Lệ Phi không để ý đến mình, Nhậm Minh Lượng không dấu vết thở phào một hơi, lại quay sang Trần Khả Mạn, tiếp tục bổ sung, "Nhớ kỹ không được viết tất cả nhân vật đều chết hết, cô có thể viết bọn họ đều thuận lợi thoát khỏi trò chơi, hiểu không?"
Vì đề phòng xuất hiện biến cố, dẫn tới thế giới Trò Chơi sẽ dựa vào nhân vật dưới ngòi bút của Trần Khả Mạn để giết người, vậy thì hơi bị vui luôn.
Bùi Anh cũng nhẹ nhàng nói: "Khả Mạn, em đừng quá khẩn trương, mọi người sẽ giúp em, biết không? Em chỉ cần viết lại quy tắc trên sổ tay vào là được."
Trần Khả Mạn sợ hãi nói: "Nhưng, nhưng ở đây không có máy tính và bàn phím, làm sao viết chương mới được......"
Bùi Anh đưa điện thoại di động vào tay Trần Khả Mạn, nhẹ giọng nói: "Không phải trong điện thoại có phần mềm soạn thảo sao, em có thể dùng cái này để viết."
Trần Khả Mạn run run môi nói: "Tôi chỉ mới viết mấy chương, vẫn chưa tải phần mềm soạn thảo."
Bùi Anh vẫn dịu dàng nói: "Vậy dùng app ghi chú viết có được không?"
Trần Khả Mạn sợ hãi gật đầu, nhanh chóng tìm được app ghi chú, sau đó run run viết phần mở đầu của chương 6.
*
Chương 6.
Cô cùng những người chơi khác đi vào mật thất, Trình Hổ phát hiện trong mật thất có một cái đồng hồ báo thức, sau đó....
*
Viết đến đây, trong chốc lát Trần Khả Mạn lại không biết nên viết gì nữa, mà rương hành lý phía sau tựa hồ đã nhận ra gì đó, bắt đầu điên cuồng lắc lư.
Mọi người giật mình khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch.
Trần Khả Mạn sợ tới mức thét chói tai, ngồi phịch xuống sàn nhà, nước mắt lại trào ra như vỡ đê, "Hu hu hu......"
Sau khi Nhậm Minh Lượng lấy lại tinh thần, lập tức phát hiện Trần Khả Mạn lại ngồi dưới đất khóc lóc, ngay cả tân nhân như Vương Thu Lệ còn cắn răng chịu đựng sợ hãi ngồi ở chỗ kia, nửa giọt nước mắt cũng không có.
Những người khác cũng nhắc nhở Trần Khả Mạn nhanh tiếp tục viết, Trần Khả Mạn lại bụm mặt liều mạng lắc đầu, "Hu hu, không viết được, tôi không viết được, tôi thật sự rất sợ hãi."
Ngay cả người chơi ôn hoà nhất là Bùi Anh cũng không nhịn được hiện lên chút tức giận, nàng mạnh mẽ kéo Trần Khả Mạn lên, nhưng cơ thể suy yếu không kéo nổi Trần Khả Mạn, ngược lại còn bị té ngã, may mắn được Vương Thu Lệ đứng kế bên đỡ lấy.
"Không sao chứ?" Vương Thu Lệ hỏi.
Bùi Anh lắc đầu, ánh mắt dừng
Trên người Trần Khả Mạn, dùng giọng điệu nặng nề nhất của nàng để nói, "Trần Khả Mạn, cô thật quá đáng!"
Vì sao tất cả mọi người đều ép cô viết??
Cô thật sự không viết nổi cái gì cả.
Cô sợ quá.