Người bán vé là một con quỷ, tựa hồ rất khó làm ra vẻ mặt phong phú, cố tình mỗi người chơi đều có thể cảm nhận rõ ràng sự táo bạo từ con quỷ bán vé này.
Chính là cái loại tùy thời đều có thể xông lên giết người.
Tốt nhất là lúc này người chơi nên câm miệng, nhưng cái người kêu Vương Tiểu Minh kia giống như không sợ chết, tiếp tục hỏi vấn đề mới.
Các người chơi lập tức hoảng sợ bịch bịch bịch lùi về phía sau vài bước, phảng phất như sắp nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu.
Nhưng ngoài dự đoán là, con quỷ đang tức điên này vẫn duy trì gương mặt vặn vẹo, hung hăng trả lời: "Không có du khách nào khác, về phần nguyên nhân hẳn là các ngươi càng hiểu rõ hơn ta!"
Mọi người sửng sốt.
Vì sao con quỷ này lại nói như vậy?
Hạ Nhạc Thiên ngẫm nghĩ nhìn về phía Trần Khả Mạn, đại khái cũng hiểu được nguyên nhân.
Trên sổ tay gần như chỉ viết về đường sống và những thứ liên quan đến mật thất, không miêu tả gì đến mặt khác.
Cho nên nội dung mà Trần Khả Mạn học thuộc, hoàn toàn không có miêu tả cửa vào trò chơi có du khách xếp hàng mua vé tham gia.
Nói cách khác, trò chơi rất có khả năng dựa theo ý tưởng của Trần Khả Mạn tái hiện lại tất cả.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bên ngoài cửa Trốn thoát khỏi mật thất lại không có bất kỳ du khách nào xếp hàng.
Các người chơi lâu năm cũng ý thức được điểm này, lập tức đè nén kích động lướt mắt nhìn nhau.
Mà lúc này, lệ quỷ càng lúc càng mất kiên nhẫn, âm trầm nói: "Các người rốt cuộc có mua phiếu không!"
Trần Đỉnh mờ mịt hiểu ra người bán vé nhìn như sắp nổi điên tới nơi, nhưng lại bị quản chế bởi quy tắc trò chơi, không thể tiến hành tập kích người khác.
Trần Đỉnh không muốn tùy tiện tiến vào trong, liền thử hỏi người bán vé: "Chúng ta có thể mua một phiếu, chỉ tiến vào xem một cái rồi ra ngoài được không?"
Người bán vé âm u trả lời: "Không được."
Trần Đỉnh cũng không hi vọng quá nhiều, trên mặt không có chút mất mát nào, hắn quay đầu nhìn về phía mọi người, cất giọng thương lượng: "Mọi người có ý tưởng nào không?"
Hứa Xuyên nghe vậy, theo tiềm thức quay đầu đi, không nói một lời.
Ngay cả Vương Thu Lệ cũng thế.
Trần Đỉnh thấy thế, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ, bởi vì lúc trước những người chơi lâu năm đều bác bỏ ý kiến có vẻ vô dụng của tân nhân, kết quả lại khiến tân nhân trở nên câu nệ không dám tùy tiện nói chuyện.
Thế nhưng trong đám tân nhân này, bất luận thế nào cũng phải bắt Trần Khả Mạn nói ra ý kiến của mình.
Dù sao thế giới này cũng vận hành xung quanh tiểu thuyết của cô.
Trần Khả Mạn bất an ngẩng đầu, lại bắt đầu run rẩy, giọng nói có chút sợ hãi: "Tôi, tôi không biết."
Những người chơi lâu năm rất bất mãn với câu trả lời của Trần Khả Mạn, lại không dám ép buộc Trần Khả Mạn, miễn cho cảm xúc của cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Hứa Xuyên cùng Vương Thu Lệ thấp thỏm bất an, có vẻ như trong lòng có ý tưởng khác, nhưng lại không dám nói ra.
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên mở miệng: "Kỳ thật chúng ta hoàn toàn có thể phái một người đi vào, nếu hắn tồn tại ra ngoài thì chứng minh giả thiết trò chơi của Trần Khả Mạn là thật."
Không chờ các người chơi lâu năm nhíu mày phản đối, Hạ Nhạc Thiên đã dứt khoát nhún vai, tự mình nói: "Nhưng vậy cũng không có ý nghĩa gì, nếu người chơi kia không thể ra ngoài được, người chơi khác ở bên ngoài cũng tất nhiên sẽ chết hết."
Nghe Hạ Nhạc Thiên nói vậy, các người chơi lâu năm lập tức ý thức được cái gì, như có như không liếc qua Hứa Xuyên cùng Vương Thu Lệ, không chút ngoài ý muốn nhìn thấy trên mặt hai tân nhân này lộ ra vẻ bừng tỉnh, sau đó không còn do dự rối rắm như lúc trước nữa.
Những người chơi lâu năm lập tức ý thức được Vương Tiểu Minh là bởi vì nhận ra suy nghĩ trong lòng hai tân nhân, dứt khoát mượn biện pháp này bóp chết ý tưởng không thực tế đang nảy sinh của hai người họ.
Để mọi người đồng tâm hiệp lực hoàn thành trò chơi mật thất.
"Nói cũng phải, nếu chúng ta cùng nhau đi vào, giữa đường lỡ như gặp được nguy hiểm còn có thể hỗ trợ nhau, có câu người nhiều sức lớn nhất định là không sai." Trần Đỉnh lại bổ sung thêm.
Hứa Xuyên thật sự không muốn đi vào, nhưng hắn biết nếu mình không cùng tham gia trò chơi cùng những người chơi lâu năm, hắn sẽ bị quỷ giết chết.
Vương Thu Lệ cũng biết điểm này.
Quan trọng nhất là, cô càng sợ phải một mình chờ ở bên ngoài, cùng con quỷ bán vé ở cùng một chỗ, còn có những du khách đang vui đùa ầm ĩ phía xa xa.
Nghĩ đến các du khách trên xe lửa lần trước đều là quỷ, cô liền nhịn không được nghi ngờ toàn bộ du khách trong công viên là quỷ hết.
Chỉ nghĩ thôi cũng tê cả da đầu.
Các người chơi đều thống nhất bắt đầu mua phiếu chỗ người bán vé, gã đưa phiếu cho người đầu tiên, sau đó âm trầm nói: "Người tiếp theo."
Chờ khi tất cả người chơi mua phiếu xong, người bán vé dẫn bọn họ vào cửa mật thất, biểu tình quỷ quyệt nói với người chơi nói: "Các ngươi vào đi."
Các người chơi lập tức thấp thỏm lo lắng.
Chỉ mong quy tắc trò chơi sẽ dựa theo nội dung mà người chơi thiết lập nên, nếu không thì nắm tay nhau chầu Diêm Vương hết.
Sau khi bước vào cửa mật thất, trước mặt là một nhánh hành lang đen nhánh thật dài, ngọn đèn mờ nhạt chiếu ánh sáng lay lắt, lộ ra một cổ hương vị hủ bại.
Mà cánh cửa phía sau có ánh nắng chiếu vào, lại bị người bán vé lập tức đóng sầm lại.
Vương Thu Lệ sợ tới mức hét lên một tiếng, lại nhanh chóng bụm miệng lại, cả người nổi hết da gà, vẻ mặt mỗi người chơi đều trở nên ngưng trọng.
"Cửa, cửa đóng lại rồi." Hứa Xuyên lắp bắp nói.
Trần Đỉnh lập tức trấn định lại, "Mọi người không cần hoảng, cửa đóng lại là bình thường, người chơi lâu năm ai có đèn pin dự phòng thì mau lấy ra đi, trước hết xem hoàn cảnh xung quanh một chút."
Bóng tối thường thường sẽ kích phát sợ hãi của con người, càng miễn bàn là trong mật thất lại tồn tại ẩn số chưa biết, sợ hãi của mọi người càng phóng đại hơn mấy lần.
Một chút động tĩnh xung quanh thôi cũng khả năng làm đội ngũ này lập tức tản ra.
Trần Đỉnh nói xong, những người chơi lâu năm lập tức lấy đèn pin từ Không Gian Bao Vây ra, bao gồm Hạ Nhạc Thiên, cậu lấy đèn pin ra, sau đó nhìn qua Thích Lệ Phi, phát hiện cả người đối phương giấu trong bóng đêm, không có bất kỳ động tác nào.
Hạ Nhạc Thiên lộp bộp trong lòng, lập tức lấy một cái đèn pin khác ra, sau đó lặng lẽ đến bên cạnh Thích Lệ Phi, không đợi cậu mở miệng, Thích Lệ Phi chợt quay đầu, ánh mắt nhẹ nhàng khoá chặt vị trí của Hạ Nhạc Thiên, hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Nhạc Thiên giật mình, "Sao anh biết là tôi?"
Cậu cầm đèn pin đi qua chỗ Thích Lệ Phi, lúc này Thích Lệ Phi nhất định sẽ bởi vì ánh sáng mạnh chiếu vào mặt mà không nhìn thấy người sau đèn pin là ai.
Thích Lệ Phi hơi nhếch khóe miệng, ánh mắt lập loè quang mang trong bóng đêm, lấp lánh như hắc diệu thạch: "Đoán."
Hạ Nhạc Thiên không tin, nhưng cũng không thích hợp hỏi tiếp, dứt khoát đem đèn pin đặt vào tay Thích Lệ Phi: "Cầm, cái này cho anh."
Thích Lệ Phi không cầm đèn pin, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.
Hạ Nhạc Thiên nóng nảy, nhỏ giọng nói: "Sao vậy, mau cầm đi."
Thích Lệ Phi tâm tình phức tạp tiếp nhận đèn pin, giọng nói không nghe ra bất cứ cảm xúc khác thường nào, "Lần sau không cần xen vào tôi."
Hạ Nhạc Thiên không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp trả lời: "Đừng náo loạn, sao tôi có thể mặc kệ anh chứ."
Tâm trạng Thích Lệ Phi càng thêm phức tạp, ánh mắt trầm lắng nhìn Hạ Nhạc Thiên, nói: "Đi thôi."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, sau đó quơ đèn pin điều chỉnh ánh sáng, người chơi khác cũng lấy đèn pin ra, Trần Đỉnh lấy thêm vài cái để đưa cho tân nhân dự phòng.
Dù sao tân nhân cũng không có đèn pin, công cụ chiếu sáng duy nhất là điện thoại, nhưng là đèn flash không đủ sáng, tầm nhìn cũng không cao.
Sau khi có đèn pin, tầm nhìn các người chơi lập tức tăng lên, đại khái thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này là một hành lang, trên vách tường mờ nhạt cổ xưa vẽ đầy đồ án không biết tên, quỷ dị lại mang theo âm trầm, thậm chí có những đường cong nhìn như trẻ con vẽ lung tung, không có bất cứ ý nghĩa nào.
Vương Thu Lệ nhìn đến nổi da gà, nhịn không được nói: "Đây, đây là cái gì vậy?"
Các người chơi trầm mặc, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở hỗn loạn của nhau, Trần Đỉnh không muốn không khí xung quanh trở nên an tĩnh, nó sẽ khiến tâm trạng sợ hãi của người chơi dần dần khuếch đại, dứt khoát mở miệng trả lời Vương Thu Lệ.
"Không biết, có lẽ là để tăng thêm vẻ khủng bố của trò chơi, cũng có thể là manh mối gì đó, mặc kệ thế nào, trước tiên cứ quan sát kĩ những đồ án xấu xí này có manh mối gì không đã."
Những lời này có tác dụng giảm bớt bất an của tân nhân rất tốt, mỗi người chơi lập tức chiếu đèn pin vào vách tường, cẩn thận quan sát nét vẽ hỗn độn kỳ dị phía trên.
Càng quan sát, biểu tình khó hiểu và nghi hoặc trên mặt người chơi càng gia tăng. Trên đồ án căn bản không tìm ra dấu vết gì, cũng không thấy manh mối có ích nào.
Những nét vẽ xấu xí này hình như thật sự không có ý nghĩa.
Hạ Nhạc Thiên quan sát những đồ án này, nói chuyện phiếm với Thích Lệ Phi ngay bên cạnh, "Anh xem những đồ án này có phải rất quái dị hay không..."
Thích Lệ Phi liếc qua một đồ án trong đó, nhướng mày hỏi: "Quái dị chỗ nào?"
Hạ Nhạc Thiên ngưng trọng nói: "Đường cong cong này được vẽ rất dài trên vách tường, vừa thấy đã biết không phải dùng thang dây vẽ, bởi vì đường cong quá trơn tru, ngược lại giống như một hơi vẽ ra."
Rất khó để con người vẽ một đường cong dài trơn tru không đứt đoạn ở vị trí cách mặt đất hơn hai mét.
Cho nên, những đồ án này rất có thể là do quỷ vẽ.
Quan trọng nhất là, cậu và tất cả người chơi căn bản không miêu tả cụ thể về hành lang, nói cách khác, đoạn hành lang này cùng với những đồ án xấu xí quỷ dị, tất cả đều tự động xuất hiện.
Chẳng lẽ người chơi đã đoán sai đường sống rồi sao?
Người chơi khác cũng nghe được lời nói của Hạ Nhạc Thiên, biểu tình lập tức trở nên khó coi, lúc này xem lại những đường cong hỗn độn quỷ dị này, ngược lại cảm thấy da đầu tê dại.
Vì sao quỷ lại vô duyên vô cớ vẽ tranh lên vách tường?
Hơn nữa, "Quỷ" là ai?!!!
Trong hành lang càng lúc càng quỷ dị trầm trọng, đám người Trần Đỉnh bắt đầu trao đổi nên tiếp tục nghiên cứu đồ án ở hành lang, hay nên tiếp tục đi về phía trước.
Trần Đỉnh cùng Nhậm Minh Lượng đều cho rằng mình đúng, đều có ý kiến và giải thích khác nhau, tân nhân không biết nên nghe theo ai, thấp thỏm lo âu đứng một chỗ, ngay cả khuyên can cũng không dám.
Bùi Anh nhịn không được lên tiếng: "Được rồi, hai người đừng ồn nữa, những nét vẽ này thật sự rất hỗn loạn, trước tiên chúng ta có thể chụp một ít đồ án quái dị, sau đó nhanh chóng đi tới trạm kiểm soát đầu tiên, hiện tại đã là buổi chiều, mọi công viên trò chơi đều đóng cửa lúc 5 giờ."
Bấy giờ Trần Đỉnh cùng Nhậm Minh Lượng mới ngừng cãi nhau, nói đúng ra là thuyết phục đối phương, cũng không phải là hoàn toàn khắc khẩu, hai người dứt khoát liếc qua nhau, đều đồng ý với ý kiến của Bùi Anh.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên cũng không chú ý đến Trần Đỉnh cùng Nhậm Minh Lượng, cậu quan sát đồ án xấu xí thêm một lần nữa, nhưng đáng tiếc là vẫn không thể tìm được manh mối nào.
Thế nhưng, khi Hạ Nhạc Thiên đang tới gần vách tường, đột nhiên nhìn thấy một ít dấu vết quỷ dị trên vách tường loang lổ, giống như có thứ gì đó đã bò qua vách tường.
Nghĩ đến điểm này, da đầu Hạ Nhạc Thiên tê rần.
Thích Lệ Phi cũng quan sát một phen, nói ra một câu khẳng định, "Quả thật rất tinh tế."
Hạ Nhạc Thiên lập tức sống không còn gì luyến tiếc nhìn Thích Lệ Phi, đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ việc Thích Lệ Phi không cần lo lắng bị lệ quỷ giết chết.
Làm một NPC thật tốt.
****