Ti vi ở phòng khách đang mở kênh của đài truyền hình Nhạc Thành, phát lại một chương trình ca nhạc tụ hội các minh tinh mấy ngày trước. Tết Âm lịch nên xem những tiết mục vui vẻ như vậy, Thôi Y còn cố ý mở âm lượng thật to lên, nói với Kỳ Lâm đang lau chùi cửa kính: “Cẩn thận một chút, hay là gọi ba tới?”
Kỳ Lâm treo nửa người ra bên ngoài nhưng rất có ý thức an toàn, buộc cố định cơ thể bằng một sợi dây cao su, “Không sao đâu mẹ, ngày thường đều là con lau, có kinh nghiệm rồi. Với lại chiều cao của con và ba cũng không cách biệt nhiều lắm, chỗ con lau không tới ba cũng không lau tới.”
Kỳ Văn Củ là đầu bếp của Kỳ gia, đang loay hoay trong phòng bếp, mồ hôi ướt đẫm, nghe vậy liền đi ra phòng khách: “Con trai của chúng ta rất có tiền đồ.”
“Ông không nghe ra là con trai đang oán giận ngày thường chúng ta không có ở nhà à?” Thôi Y cười nói, “Nghe kỹ lại đi, ngày thường đều là con lau.”
“Ài….” Cuối cùng Kỳ Lâm cũng lau sạch được bên ngoài, cố sức đu trở về, “Con không hề oán giận. Cha mẹ phải kiếm tiền nuôi con, vất vả rồi, xin nhận của con một lạy!”
“Đứa nhỏ này!” Kỳ Văn Củ bước tới hỗ trợ cầm lấy khăn bẩn, “Đúng rồi, lần này họp phụ huynh, thầy Lưu lại khen con, nói rằng điểm thi đầu kỳ của con có dao động rất lớn, sau khi ông ấy nói chuyện riêng với con, con đã quyết tâm ôn tập, kết quả kì thi cuối kỳ lại tăng. Thành tích này của con, cho dù không học những môn nghệ thuật thì vẫn có thể thi vào trường tốt.”
Thôi Y hốt hoảng chặn lại: “Văn Củ, nói cái gì đó!”
Kỳ Văn Củ giật mình, vội vàng giải thích: “Không phải là tôi chỉ đang khen thành tích của con trai rất tốt thôi sao?”
“Ông đừng có đề cập đến việc không học môn nghệ thuật, con trai nghe sẽ không vui.”
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà, bà đừng có quan trọng hóa vấn đề lên.”
Nghe cha mẹ tranh luận, Kỳ Lâm không nói chuyện.
Đối với việc cậu đi học vẽ tranh, thực ra Kỳ Văn Củ vẫn không quá hài lòng, nhưng Thôi Y lại muốn cậu có một sở thích gì đó. Kỳ Văn Củ hi vọng cậu giống Kỳ Hãn hơn, đặt trọng tâm hoàn toàn vào việc học hành, thi đỗ vào một trường danh giá, tương lai có thể xuất ngoại gì đó.
Trước khi học lên trung học cậu đã nghe Kỳ Văn Củ và Thôi Y bàn nhau về việc cả gia đình chuyển đến Anh quốc. Nghiên cứu về y học của Anh quốc đứng hàng đầu thế giới, trụ sở chính của công ty họ đang làm cũng ở Anh quốc. Hiện tại Kỳ Hãn đang học ở Anh quốc, sau khi tốt nghiệp có lẽ cũng ở lại Anh quốc làm việc. Nếu cậu không học nghệ thuật nói không chừng tương lai cũng sẽ tới học ở một trường đại học bình thường nào đó ở Anh quốc.
Trước kia cậu không bài xích chuyện tới Anh quốc sinh sống nhưng hiện tại đã có Diệp Chuyết Hàn, cậu không muốn xuất ngoại.
“Lão Lưu thật sự khen con?” Kỳ Lâm cố ý nói.
Kỳ Văn Củ tạm dừng tranh luận với Thôi Y, “Thật sự! Sao vậy? Con không tin? Lão Lưu vẫn luôn rất thưởng thức con.”
Kỳ Lâm thầm tính toán, làm bộ thản nhiên, kỳ thật mỗi chữ nói ra đều đang thử lòng cha mẹ, “Phải không? Thầy không nói với con như vậy. Sau kiểm tra giữa kì, ông ấy khẳng định thành tích của con suy giảm là do con yêu đương.”
Hai tầm mắt đồng thời nhìn sang đây, Kỳ Lâm căng cứng cơ thể theo bản năng.
“Con…” Thôi Y kinh ngạc nói, “Yêu đương?”
Kỳ Lâm không trả lời vào chuyện chính, nói tiếp: “Lão Lưu nói con là soái ca, ngay từ lúc lên trung học đã có rất nhiều bạn học nam và nữ tỏ tình với con…”
Lúc cậu cắn răng nói ra ba chữ “bạn học nam” thì chú ý thấy sắc mặt Thôi Y đột nhiên lạnh xuống, xa lạ đến đáng sợ.
Một lại cảm giác rất không tốt xuất hiện.
Từ nhỏ đến lớn, trong lòng cậu, Thôi Y là một người mẹ thông tình đạt lý, tôn trọng sở thích của cậu, chưa bao giờ đả kích nhiệt tình lần sau khi cậu bỏ dở môn trước giữa chừng, vì thế cậu mới muốn thử cha mẹ, cũng hi vọng bọn họ có thể hiểu và chúc phúc, nhưng phản ứng của Thôi Y lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cậu.
“Có ý gì?” Thôi Y nói, “Con và nam sinh kết giao? Có phải là…”
Kỳ Lâm vội vàng ngắt lời: “Lão Lưu tự mình suy nghĩ vớ vẩn! Cuối học kỳ trước không phải là con được hạng 33 sao? Sau đó bị thụt lùi mấy chục hạng, ông ấy nói con lớn lên đẹp trai như vậy, nhất định là đã yêu đương.”
Sợ hãi trong mắt Thôi Y vẫn chưa rút đi, “Vậy rốt cuộc con có yêu đương với nam sinh không?”
Kỳ Lâm nhạy bén nhận ra, Thôi Y không hề để ý chuyện cậu yêu đương mà là cậu có yêu đương với nam sinh hay không.
Cậu nhất thời có chút hỗn loạn, chẳng lẽ người mẹ này của cậu luôn có ác ý và thành kiến với đồng tình luyến ái?
Lưng cậu ra một tầng mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt lăn xuống.
“Đương, đương nhiên là không có rồi!” Cậu lập tức phủ nhận, lại cảm thấy chưa đủ dứt khoát, “Ý con là lão Lưu suy nghĩ lung tung, cho nên nghe ba nói ông ấy khen con, con hơi bất ngờ.”
“Được rồi, bà đang dọa sợ con trai rồi kìa.” Kỳ Văn Củ vỗ vai vợ, trấn an nói: “Con trai rất hiểu chuyện, bà cứ yên tâm đi.”
Tim Kỳ Lâm đập như sấm.
Cậu từng nghĩ cha mẹ sẽ không tán thành cậu kết giao với nam sinh nhưng không nghĩ sắc mặt của Thôi Y lại dọa người như vậy.
Đây chỉ mới là bước đầu tiên cậu muốn thử. Cậu không biết mình có nên thử tiếp hay không.
“Xin lỗi, vừa rồi mẹ quá kích động.” Thôi Y đè trán, miễn cưỡng cười cười, “Lâm Lâm muốn ăn quả gì để mẹ bổ cho con?”
Kỳ Lâm liếc nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ đài truyền hình thủ đô phát sóng “tin tức xã hội”.
Cậu vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ, nhân lúc Kỳ Văn Củ và Thôi Y không chú ý, đổi sang kênh thủ đô.
Ngày hôm qua ở thủ đô đã tổ chức ra một cuộc tuần hành chủ đề về quyền kết hôn đồng giới, điều này đã gây được sự chú ý của cả nước, tất nhiên hôm nay sẽ là tin chính của “tin tức xã hội”.
Trên thế giới đã có rất nhiều quốc gia thông qua Luật hôn nhân đồng tính, trong nước cũng có nhiều tổ chức, người nổi tiếng hoạt động sôi nổi, tích cực nói lên tiếng nói của mình, có chuyên gia dự doán, 5 hoặc 10 năm sau Trung Quốc cũng sẽ thừa nhận hôn nhân đồng giới.
Nhưng điều này vẫn đang tạo nên làn sóng tranh luận gay gắt, thậm chí là bạo động – rất nhiều người dị tính cực kỳ thù địch với nhóm người đồng tính, coi đồng tính luyến ái là một tội ác.
Kỳ Lâm không dám tưởng tượng, nếu cha mẹ mình cũng kì thị người đồng tính…
Cách lúc phát sóng “tin tức xã hội” còn 15 phút, lúc này ở kênh thủ đô cũng giống kênh Nhạc Thành, đều là tiết mục ca hát.
Thôi Y đặt đĩa trái cây lên bàn trà, không phát hiện ra đã bị đổi kênh, gọi Kỳ Lâm tới ăn.
Kỳ Lâm lấy một quả chuối, “Phòng Đại Kỳ còn chưa dọn dẹp, con đi dọn một chút.”
Vào phòng Kỳ Hãn, Kỳ Lâm khép hờ cánh cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
Theo kế hoạch ban đầu của cậu, lúc này cậu sẽ ở phòng khách cùng cha mẹ xem “tin tức xã hội”, nói ra góc nhìn của mình với hôn nhân đồng giới.
Nhưng khoảnh khắc trước đó làm cậu không biết phải đối mặt với Thôi Y như thế nào.
Nhạc dạo đầu giới thiệu của “tin tức xã hội” vang lên, Kỳ Lâm gần như nín thở.
Quả nhiên, chủ đề đầu tiên chính là cuộc tuần hành ngày hôm qua, MC mời chuyên gia phân tích khách quan về tình hình và những triển vọng của hôn nhân đồng giới ở Trung Quốc.
“Cheng – “
Bát inox rơi xuống đất, tim Kỳ Lâm như bị siết chặt.
“Bọn họ còn dám tổ chức tuần hành?” Giọng Thôi Y không lớn, hoàn toàn run rẩy, “Chuyên gia sao có thể lên đài truyền hình nói như vậy?”
Kỳ Lâm nghe chuyên gia đang nói ra quan điểm ủng hộ người đồng giới.
Tiếp theo là cảnh quay lại cuộc tuần hành ngày hôm đó, MC hiện trường đang phỏng vấn một người phụ nữ khoảng 50 tuổi, bà ấy không phải là người đồng tính.
“Tôi đi cùng con gái của tôi.” Người phụ nữ giơ bàn tay đang nắm tay con gái ra trước máy quay, “Tôi ủng hộ lựa chọn của nó!”
“Điên rồ!” Giọng Thôi Y càng thêm sắc bén và tức giận, “Đây là loại mẹ gì? Là đang hại con gái mình!”
Kỳ Lâm hít sâu, cúi người xuống, thất vọng ôm đầu.
Cậu không biết vì sao thái độ của Thôi Y lại khác thường như vậy, trở nên như thể không thể nói lý, càng không biết vì sao Thôi Y lại ôm địch ý lớn với người đồng tính như vậy.
Nhưng đã rõ ràng một điều, tình yêu của cậu không được cha mẹ chúc phúc. Cậu đã thử ra kết quả tệ nhất.
“Tin tức xã hội” còn chưa chiếu xong Kỳ Văn Củ đã đổi kênh, lại là ca hát vui mừng, Kỳ Lâm không nghe rõ cha mẹ ở phòng khách nói chuyện gì nữa.
Cậu muốn lấy lại bình tĩnh, những chuyện sau đó để tính sau nhưng tâm tình thật sự không vực lên nổi.
Cậu rất tín nhiệm mẹ của mình, bà ấy đã dùng một trạng thái điên cuồng nhất để đả kích cậu.
Lúc này, thật sự cậu không biết làm thế nào để đi ra ngoài đối mặt với Thôi Y và Kỳ Văn Củ.
“Rì rì – rì rì – “
Di động rung lên, Kỳ Lâm lười lấy ra xem.
Nhóm lớp, nhóm bạn, nhóm mỹ thuật hai ngày nay tám chuyện khí thế ngất trời, cậu không có một chút tâm tình vui vẻ nào, cảm thấy rất phiền, muốn tắt máy thì nhìn thấy là Diệp Chuyết Hàn.
Là Tiểu Long ca của cậu.
“Đang làm gì vậy?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.
Một câu hỏi đơn giản, không có bất kỳ cái gì khác.
Kỳ Lâm và bọn Trâu Hạo đều rất thích dùng memes, tuy rằng không đa dạng được như hội nữ sinh nhưng sau mỗi câu nói gần như sẽ dùng một cái meme.
Diệp Chuyết Hàn thì không.
Kỳ Lâm ngồi ghé vào bàn, rầu rĩ trả lời: “Đang ở nhà quét dọn, cậu thì sao?”
Diệp Chuyết Hàn gửi tới một bức ảnh chụp, là một cuốn sách tổng hợp đề vật lý, “Ở nhà làm bài.”
Kỳ Lâm: “….”
Tết nhất đến nơi rồi mà cậu vẫn còn thích tự ngược?
Diệp Chuyết Hàn: “Đề này, tôi không làm được.”
Kỳ Lâm phóng to đề bài lên, nghiêm túc suy nghĩ năm phút, cuối cùng cũng ý thức được Diệp Chuyết Hàn đang lừa mình: “Không thể, cậu gạt tôi!”
Diệp Chuyết Hàn: “Ha ha!”
Nhìn hai chữ “ha ha” kia, Kỳ Lâm không nhịn được, cũng cười theo, những tối tăm ở trong lòng đã tan đi không ít.
Để biểu đạt động tác “cười” này, đa số mọi người sẽ trực tiếp gửi đi meme, hoặc là đánh một hàng “ha” thật dài, chỉ có Diệp Chuyết Hàn thật thà viết hai chữ “ha ha”, lỗi thời nhưng rất đáng yêu.
“Tôi sẽ giảng cho cậu.” Kỳ Lâm nói, “Dù gì tôi cũng là lớp trưởng đại diện môn vật lý.”
Diệp Chuyết Hàn: “Hôm nay?”
Kỳ Lâm thở dài, “Hôm nay không được, phải ở nhà ăn Tết.”
Diệp Chuyết Hàn: “Ừm.”
Kỳ Lâm gõ nhanh, “Tôi sẽ đến tìm cậu khi tôi được ra ngoài.”
Diệp Chuyết Hàn: “Được! (* ̄︶ ̄)”
Kỳ Lâm “phụt” cười một tiếng.
Không phải là không dùng meme sao? Nhưng lại dùng kí tự biểu cảm?
Diệp Chuyết Hàn đặt di động xuống, vừa rồi trước khi gửi tin nhắn cho Kỳ Lâm hắn đã mua một quyển sách “những kí tự biểu cảm thú vị”.
Hắn xem cả nửa ngày vẫn không thể hiểu được mấy cái dấu chấm câu đó có chỗ nào thú vị.
Kỳ Lâm vẫn là thú vị nhất. Kỳ Lâm có thể cùng hắn học toán và lý, có thể vẽ tranh.
Trước khi gửi tin nhắn cho Kỳ Lâm, hắn tìm mãi mới chọn được một cái biểu cảm (* ̄︶ ̄) nhìn ổn nhất.
Tạm thời gửi qua, đợi phản ứng của Kỳ Lâm.
Kỳ Lâm lại không có phản ứng gì.
Lựa chọn thất bại.
Diệp Chuyết Hàn chống cằm, sau khi giải thêm một đề lại lật xem “những kí tự biểu cảm thú vị”, ghi lại vài cái, định về sau sẽ gửi tiếp cho Kỳ Lâm