Hai con mắt Ân tổng quản híp lại, khinh thường nhìn Vân Lâm Li nói: "Không phải ngươi làm, vậy ngươi nói ta biết, là ai làm? Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời của một kẻ ám sát Thái Tử điện hả?"
Vân Lâm Li vẫn đứng thẳng người, ánh mắt nàng kiên định nhìn Ân tổng quản, khoé miệng giơ lên một nụ cười lạnh. Ngược lại, Ân tổng quản bị nàng nhìn đến mức khó chịu
"Ngươi, ngươi không phục?" Ân tổng quản phẫn nộ quát lớn tiếng.
"Ta còn chưa làm, thì lấy gì mà phục!"
"Tốt lắm, người đâu, mau chuẩn bị hình phạt! Không cho ngươi nếm chút đau khổ, ngươi không biết mình thấp hèn cỡ nào! Hừ!"
Ân tổng quản vừa dứt lời, liền có người đi đến bên cảnh Vân Lâm Li, đem nàng kéo dài tới sân bên ngoài.
Ân tổng quản là một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, bất luận là ai ở Tẩy Y Phòng đều đối xử với bà ta một cách tôn trọng. Riêng biểu hiện của Vân Lâm Li luôn không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, làm cho bà ta cảm thấy tức giận.
Vân Lâm Li bị lôi vào sân, kẻ thi hình đã sẵn sàng, hắn là người rất to lớn, gương mặt đầy râu, nhìn rất hung ác khiến người khác sợ hãi. Chưa kể, người bị hắn ta dùng hình lại là một cô nương yếu đuối.
Hắn giơ roi lên, hung hăn quất xuống người Vân Lâm Li. Trên mặt Vân Lâm Li không thể hiện một chút thống khổ, nàng cắn răng chịu đựng còn lộ ra ý cười làm người khác sợ hãi.
Bất đắc dĩ lúc này nàng thật sự muốn tử bỏ ý định giết chết Lý Bắc Mục. Không còn cái mạng này, nàng làm sao ám sát hắn!
Một roi rơi xuống, trang phục sau lưng nàng liền rách một mảng, máu tươi lộ ra.
"Dừng lại!" Roi một lần nữa được giơ lên, liền có người kêu lên dừng lại. Người kêu là Lữ Dạ, thị vệ của Lý Bắc Mục
"Tại sao lại đánh nàng ta?" Lữ dạ lạnh lùng hỏi.
Ân tổng quả cung kính trả lời: "Bẩm Lữ thị vệ, nàng ta lén đem các trang phục của chủ tử giặt lẫn với nhau là cho trang phục bị nhiễm màu!"
Lữ Dạ đến gần Vân Lâm Li: "Xem ra ngươi thật không muốn sống nữa. Nhưng ngươi đừng quên, Thái Tử điện hạ đã nói, nếu ngươi chết thì toàn bộ cung nữ trong Liên Hoa Cung đều sẽ chết cùng ngươi. Ngươi tốt nhất nên bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi cho tốt."
Vân Lâm Li nghe xong, giọng nói vẫn kiên định như cũ: "Ta không có, những trang phục đó không phải ta giặt, những người ở đây hãm hại ta!"
Lữ Dạ xoay người nhìn Ân tổng quản: "Ân tổng quản, nếu Vân Lâm Li đã nói những trang phục kia không phải do nàng giặt, vậy làm phiền bà tra xét lại cho tốt. Ta phụng chỉ đến nói cho Ân tổng quản một câu, Thái Tử điện hạ nói - Vân Lâm Li này còn chưa thể chết được, tạm thời giữ lại mạng cho nàng ta. Trên người nàng ta còn thương tích, nếu bởi vì bị các người trừng phạt, làm nàng ta chết đi, các người định giải thích thế nào với Thái Tử điện hạ?"
Ân tổng quản vội vàng quỳ xuống: "Xin điện hạ tha thứ, nô tài về sau nhất định sẽ chú ý, tạ Lữ thị vệ nhắc nhở!"
Ngoài cửa lớn, khi Lữ thị về kêu dừng lại, Thái Tử Phi Vân Châu Nhi cũng đúng lúc vừa đến. Nàng nghe thấy được những lời Lữ Dạ nói. Nàng không ngờ tới, Thái Tử lại cho Lữ Dạ tới truyền ý chỉ với Ân tổng quản.
Thái Tử điện hạ đây là muốn bảo vệ Li nhi! Li nhi bị đánh thành như vậy, chỉ một chút nữa là có thể chết. Chính đêm đó nàng đem Thái Tử trở thành thích khách, các ám vệ đã điều tra qua nhưng cũng không có kết quả như cũ!
Thái Tử không tin Li nhi, nhưng tại sao còn phải bảo vệ nàng?
Chẳng lẽ, Thái Tử hắn.. có ý với Li nhi? Cho nên mới miễn tội chết cho nàng, đem đến Tẩy Y Phòng này?