Ngày thường bọn họ được nghe rất nhiều lời đồn đãi, Thái Tử đối với cung nữ bị nhiễm ôn dịch kia không giống người bình thường. Xem ra, quả nhiên những lời đồn đó đều không sai.
Bọn nha dịch hành lễ đi qua, ánh mắt Lý Bắc Mục lạnh lùng nhìn họ, tự hồ như muốn nhìn trên mặt họ có một tia hy vọng nào đó. Lữ Dạ tiến lên hỏi tên nha dịch đi đầu: "Xin hỏi các ngươi dọc đường lên núi thuận lợi chứ?"
"Bẩm Lữ thị vệ, dọc đường mọi thứ đều thuận lợi, cung nữ bị nhiễm bệnh kia đã biến thành tro tàn, hài cốt còn lại chúng tiểu nhân đã chôn trên đỉnh núi!"
Lữ Dạ: "Ngươi có lập bia thạch không? Vân Lâm Li là người nước Li, nếu có bia thạch cho dù ngày sau người nhà nàng tìm tới cũng có thể giải thích được, cũng là nghi thức của Đại Hưng Quốc!"
Lữ Dại nói những lời này, trên thực tế chính là vì muốn hỏi cốt của Vân Lâm Li được chôn ở nơi nào, nên tìm một cái cớ đường hoàng!
"Bẩm Lữ thị vệ, chúng tiểu nhân không có lập bia thạch, bất quá chỉ có một tấm biển bằng gỗ khắn tên Vân cô nương! Nha dịch đứng đầu trả lời.
" Vậy cũng được, các ngươi vất vả rồi! "
Lý Bắc Mục vừa nghe xong, liền nhảy lên lưng ngựa. Đúng lúc ấy, một thái giám thân cận của Đại Vương vội vàng chạy tới quỳ gối trước Lý Bắc Mục:" Bái kiến Thái Tử, Đại Vương cho mời điện hạ tới tẩm cung một chuyến! "
Lý Bắc Mục không lập tức đáp lời, Lữ Dạ liền chạy nhanh tới Lý Bắc Mục nói:" Thái Tử điện hạ, không bằng ngày mai ti chức cùng điện hạ ra cung, như vậy thế nào? "
Lữ Dạ luôn đều vì Lý Bắc Mục mà suy nghĩ, gần đây trong cung có rất nhiều lời thị phi về Thái Tử, nếu lúc này bị người khác bắt được nhược điểm, chắc chắn rất dễ bị lợi dụng.
Lý Bắc Mục trong lòng biết rõ, chỉ là có một chút không khống chế được nội tâm của mình, ruốt cuộc cũng là thanh niên tuổi còn trẻ, còn chưa đủ sức giữ bình tĩnh vững vàng. Nghe Lữ Dạ nói như vậy, liền nói:" Cũng được, ngày mai ngươi cùng ta đi ra ngoài săn thú! "
Li Bắc Mục xuống ngựa, xoay người liền đi đến tẩm cung của phụ vương Li Kế.
Hắn mới vừa tới tẩm cung, liền thấy Tân phi ngồi kế bên phụ vương, cười nói vui vẻ, liền biết phụ vương kêu hắn tới nhất định không có chuyện gì tốt.
" Bái kiến phụ vương, bái kiến Tân phi nương nương! "
" Uhm! "Ý cười trên mặt Kế dần dần thu hồi, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
" Không biết phụ vương kêu nhi thần tới, là vì chuyện gì? "
Lý Kế uống một ngụm trà, rồi mới chậm rãi nói:" Ngươi gần đây ở trong triều đình, vì sao rầu rĩ không vui? Là có cái gì phiền lòng sao? "
Lý Bắc Mục:" Bẩm phụ vương, nhi thần không có việc gì phiền lòng, tạ phụ vương quan tâm! "
Lú Kế sắc mặt trở nên càng thêm sắc bén:" Không có sao? "
Hắn vừa dứt lời, liền cầm lấy một chồng thẻ tre trên bàn ném vào Lý Bắc Mục.
" Chính ngươi nhìn cho kỹ, tất cả cái này đều là cái gì? "
Lý Bắc Mục cúi đầu, nhìn những thẻ tre rơi rớt trên mặt đất trước mặt mình, tất cả trên đó đều viết về sự tình của hắn và Vân Lâm Li. Ý nói hắn dung túng cho thích khách đã ám sát mình, ngay cả an nguy của mình cũng không màng tới, sao có thể lo lắng cho giang sơn Đại Hưng Quốc đây?
Có cái viết là một nữ thích khách nhưng lại được miễn tội chết, còn được Lý Bắc Mục ưu ái, chuyện này chắc có nguyên do gì đó..
Còn có người nói, Lý Bắc Mục vì một cung nữ hèn hạ quên đi thân phận của mình, cư nhiên xuất hiện ở Tẩy Y Phòng kia.. Nếu là Đại Vương, quả thật là nỗi nhục của đất nước..
Lý Bắc Mục tay dần dần nắm thành quyền, ổn định lại một chút rồi mới nói:" Phụ vương, nhi thần cảm thấy những điều được viết trên đây đều chỉ là lời nói không có căn cứ, nhi thần tuyệt đối không phải người bất phân thị phi!"