Tác giả: Bao Nilon | Dịch: Hạ Chí
Tỉnh lại trên giường trong bệnh viện.
Có đàn em đứng bên thấy tôi tỉnh thì kinh ngạc hét toáng lên: "Chị Chúc Chúc chịu tỉnh lại rồi, mau gọi đại ca đi!"
Tôi nhấc người ngồi dậy, đầu óc vẫn quay cuồng, chưa kịp ngồi vững đã có đôi tay đỡ đầu tôi.
"Từ từ thôi."
Quý Lương lấm tấm mồ hôi trên trán, tóc không vuốt keo để mặc cho những sợi tóc xõa lòa xòa, khóe mắt hoen đỏ, bọng mắt thâm quầng.
"Sao đại ca lại như ma thế này?"
Anh ôm mặt tôi ngắm nghía một lượt rồi mới thở phào: "Em hôn mê ba ngày liền, làm anh sợ chết khiếp."
Đàn em lại gần chọc tay tôi trêu: "Chị Chúc Chúc, không ngờ chị thích đại ca đến tận mức ấy..."
"Chuẩn! Sẵn sàng đỡ ghế hộ đại ca luôn, chị ngầu đét!"
Tôi chưa kịp hiểu mô tê gì mà Quý Lương đã đạp cậu ta một cái: "Lượn ra ngoài, Chúc Chúc là cái tên mà mày được phép gọi à?"
Căn phòng được yên tĩnh ngay sau đó. Tôi sực tỉnh, vội vàng tìm điện thoại thì thấy nó vẫn đang để ở đầu giường.
May quá.
Nhưng...
Tôi cúi xuống nhìn ngón tay mình đang được hai bàn tay gồ rõ khớp xương cầm nắm, thậm chí còn vuốt nhẹ lòng bàn tay.
"Đại ca, anh... đang làm gì vậy?"
Quý Lương ngồi ở đầu giường, anh kề sát người tôi cứ như chó Golden muốn dụi người.
"Chúc Chúc, trước đây tại anh không hiểu..." Vẻ mặt anh nghiêm túc còn vành tai thì đỏ rực: "Còn giờ anh đã hiểu tấm lòng của em rồi."
"?" Tôi hoang mang: "Tấm lòng gì của em?"
Mới nói xong, Quý Lương ngồi phía sau đã ôm tôi vào lòng, đặt cằm lên vai tôi, cất giọng rầu rĩ: "Nhưng bây giờ chưa phải lúc, đợi em khỏi bệnh anh sẽ..."
Anh càng nói càng nhỏ, dựa cả người vào tôi, tôi không thể nghe rõ anh nói nốt cái gì.
Trái tim tôi đập bình bịch át hết lỗ tai, dội lại tiếng uỳnh uỳnh trong đầu.
Tại sao ngày trước tôi không biết anh thơm thế nhỉ?
Bàn tay cũng to, vai cũng rõ là rộng.
Không đúng!
Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy?
Tôi phản ứng kịp thời, đổ người về phía trước để giãy ra khỏi vòng tay anh, lắc đầu như trống bỏi: "Không phải đâu đại ca... Hình như anh hiểu lầm gì rồi."
Tôi cứu anh là vì sự liêm chính và danh dự của tôi mà!
Tôi chưa kịp nói thêm câu gì mà cánh cửa đột nhiên mở ra, hai người quen mặt bước vào.
"À phải rồi Chúc Chúc, bố mẹ em đến thăm em."
Nhìn đội trưởng và giảng viên hướng dẫn đang cười tít mắt với mình, tôi tự tát cho mình một cái.
Chắc chắn là mơ!