Tác giả: Bao Nilon | Dịch: Hạ Chí
Lưng tôi cứng đờ, không dám cử động trước cặp mắt săm soi của anh.
"Cảnh... cảnh sát cũng đi thăm mộ ạ?"
Anh nheo mắt, biểu cảm nham hiểm như cáo làm tôi sợ run người.
"Thời gian trước anh được báo cáo là có cảnh sát nằm vùng trong quán hát."
Tôi nuốt ực nước miếng, bánh gato trong miệng nhạt thếch.
Chỉ thấy anh áp sát tôi hơn.
"Tức là trong hai chúng ta, anh nghi ngờ..." Và rồi anh chỉ vào mình: "Anh nghi ngờ anh là cảnh sát nằm vùng."
"Dạ?"
Còn chưa kịp hiểu ý anh thì trên người đã có thêm một chiếc áo khoác.
Quý Lương nghiêm túc, trầm giọng phân tích cho tôi nghe: "Anh nghi ngờ anh bị tâm thần phân liệt, một nhân cách khác của anh là cảnh sát nằm vùng!"
Anh không thể ngốc đến mức này được...
Tôi chột dạ, chỉ vào mình: "Đại ca không nghi ngờ em ạ?"
Quý Lương nghiêng đầu, ngước cằm cười rộ lên. Mái tóc anh bay bay, ráng chiều lấp lánh trong đôi mắt anh.
"Anh tin em. Thế nên..." Anh cụng trán mình vào trán tôi, ôm đôi má tôi, thì thầm khe khẽ: "Anh không còn tin chính mình nữa. Anh sẽ cho em biết mật mã két sắt của anh, em đổi mật mã mới rồi đừng nói cho anh biết."
Tôi nhìn anh viết mật mã mà bỗng thấy khó xử.
Hóa ra đơn giản vậy à...
Mánh khóe đâu? Trí thông minh đâu? Huân chương Quân công hạng nhất đâu?
Lái xe về đến nơi, tôi chẳng cả buồn giả vờ lén lút nữa. Tôi đi thẳng vào phòng nghỉ riêng của anh, bấm mật mã mở két sắt.
Điện thoại đổ chuông.
Tôi kẹp điện thoại vào giữa tai và vai, vừa nghe máy vừa mở cửa két sắt. Đúng lúc này, đội trưởng nói: "Chúc ơi về thôi. Hoàn thành nhiệm vụ rồi. Quý Lương trong sạch, thứ đó là của tên họ Giang kia."
Tôi không nghe rõ những câu sau đội trưởng nói gì. Có âm thanh nào đó tựa như tiếng sóng vỗ cứ đập dồn dập vào lồng ngực tôi.
Trong két sắt chứa đầy hoa hồng, giữa két đặt một tờ giấy đề: Gửi Chúc Chúc.
Tôi nín thở, sâu trong đáy lòng như có con thuyền nhỏ trôi lênh đênh theo sóng và gió. Lúc này đây, con thuyền ấy gặp phải gió táp mưa sa, dần dần bị đánh chìm.
"Tề Chúc Chúc,
Khi em đọc được lá thư này, anh đây mong em không khen anh lãng mạn.
Anh biết em thích anh nhưng ngại nói. Không sao hết, anh đây nói trước, bởi vì anh đây yêu em nhiều hơn.
Trong két có thẻ ngân hàng và sổ sách của công ty.
Cứ việc cầm thứ em cần nhé, cô bé cảnh sát của anh."
Có tiếng nổ đùng đoàng vang trong đầu tôi. ngôn tình ngược
Sau khi mưa tạnh gió ngừng là lúc mặt trời chiếu xuống ánh nắng lấp lánh, ánh mặt trời nóng cháy đến mức làm trái tim tôi đau nhói.