Bảo Bối, Yêu Lại Từ Đầu Được Không?

Chương 4: Làm ơn tránh xa tôi đi




Hạ Như Nguyệt mơ hồ mở mắt ra, xung quanh là một căn phòng bệnh thoáng đãng. Trước mặt cô là vẻ mặt lo lắng của mọi người.

"A Nguyệt,cậu tỉnh rồi, biết bọn mình lo lắng như thế nào không"

"Chị, cuối cùng chị cũng tỉnh dậy rồi, chị làm cả nhà lo lắng quá. Để em đi báo tin cho mọi người"

"Như Nguyệt, tỉnh dậy là tốt rồi"

"Tớ ngủ ở đây bao lâu rồi"

"7 ngày rồi Nguyệt ạ, bọn mình sợ lắm, tưởng cậu sẽ không tỉnh lại nữa"

"Mình dậy rồi đây mà"

Thanh Thảo sau khi nghe thấy Thanh Vân báo tin liền nhanh chóng vào bệnh viện rồi lôi Chí Quang qua đó.

"Anh mau kiểm tra cho cậu ấy đi, xem cậu ấy có vấn đề gì không?"

"Xem ngay đây thưa ngài"

"Kkk, tớ không sao rồi, hai cậu ngồi kia cho đỡ mệt đi, mồ hôi tất mặt kìa"

"Nguyệt, cuối cùng tớ cũng đợi được cậu tỉnh lại. Báo cho mấy đứa kia chưa"

"Báo vào nhóm rồi"

"Nhóm nào"

"Chết mẹ rồi, báo nhầm vào nhóm kia...."



Nghe tới từ nhóm kia, Hạ Như Nguyệt lại lặng một nhịp. Cô bảo bọn họ là muốn ở một mình, mấy người bạn tôn trọng cô nên nhanh chóng đi ra ngoài.

Hạ Như Nguyệt lặng người đi, cô nhớ lại mình đã mơ một giấc mơ không đáng mơ. Mơ thấy bản thân mình chết đi. Mơ thấy sự đau khổ tột cùng, khóc một đêm mà bạc trắng đầu của mẹ khi cô ra đi. Mơ thấy ông bà đã già rồi nhưng vẫn phải khóc nấc lên khi thấy cô lạnh toát. Mơ thấy 3 đứa em chưa kịp lớn của mình phải tự ép bản thân trưởng thành. Mơ thấy bạn bè không ngừng gọi tên mình. Mơ thấy hắn đau khổ vì cô mà báo thù, cũng vì cô mà chôn thân trong biển lửa. Cũng mơ thấy lý do mà hắn trở nên như thế. Tuy thấy tất cả nhưng cô không thể nào chấp nhận được những gì mà hắn đã làm với cô. Liệu chỉ là một giấc mơ hay thực sự là cô đã trải qua nó. Nếu chỉ là mơ tại sao cô lại đau như thế. Nghĩ tới đây, Hạ Như Nguyệt lại không kiềm chế được mà rơi nước mắt. Rõ ràng là cô đã được ghép một trái tim mới rồi, tại sao lại vẫn cảm thấy đau vì những chuyện cũ như thế.

Cứ như thế Hạ Như Nguyệt im lặng trong phòng cả buổi sáng, mọi người cũng không ai dám vào. Đến giờ cơm trưa, cánh cửa phòng bệnh mở ra, người bước vào kia không ai khác chính là hắn.

"A Nguyệt, mau dậy ăn chút cháo nóng đi này, anh tự tay nấu đấy"

Hạ Như Nguyệt thấy hắn, đột nhiên cảm thấy rất ngứa mắt, nhìn mặt hắn chỉ muốn đấm cho phát, cô lại không ngăn được mình mà chửi.

"Nguyễn tổng tới đây làm gì, người hẹn mọn như tôi không dám tiếp ngài"

Nguyễn Mạnh Chiến không trả lời cô, cậu ta vẫn đang sắp xếp đồ ăn ra.

" Cậu không nghe thấy à"

"Im lặng, ăn cháo"

"Không ăn"

"Mở miệng ra, người bệnh đừng cãi nhiều. Hay cậu muốn tôi đút cho cậu bằng cách khác"

"Cậu mới có bệnh đấy. Cậu ra khỏi đây đi"

"Không đi"

"Tôi không muốn nhìn thấy cậu, cậu đi đi"

Hắn lại tuột miệng nói không đi, tay múc một muỗng cháo ân cần định đút cho cô, nhưng bị cô hất văng ra

"Tôi không muốn liên quan gì đến cậu nữa, làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, xin cậu đấy"



"Tại sao?"

"Tôi ghét cậu, cậu mau đi đi"- Hạ Như Nguyệt hét lên vì không thể kiềm chế được cảm xúc.

Nguyễn Mạnh Chiến thấy cô rơi nước mắt rồi, hắn không muốn cô kích động ảnh hưởng đến sức khỏe nên đã đi luôn trước khi đi còn quay lại dặn dò "Mai lại đến"

Nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, Hạ Như Nguyệt có chút chạnh lòng. Cô không biết giấc mơ kia là thật hay giả, nhưng cô đã hiểu ra rồi, chỉ có rời xa hắn thì cả hai người mới có thể khá lên được.

Có lẽ đoạn tình cảm này nên buông bỏ rồi. Còn quá nhiều thứ lớn hơn, quan trọng hơn mà giờ cô cần làm. Cô đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện rồi.

"Thảo, Vân mau vào đi"

"Cậu ta có làm gì cậu không"

"Không, làm gì được mình chứ, mình đuổi đi rồi"

"Sao tự dưng cậu ta lại đến đây"

"Không biết nữa, từ hôm cậu phẫu thuật cậu ta đã tới rồi, cũng không thấy tình nhân bé nhỏ của cậu ta đâu nữa"

"ừm, kệ cậu ta. Trải qua lần sinh tử này mình cũng đã hiểu ra một số chuyện rồi. Giờ tình cảm đối với mình không còn là thứ quan trọng nữa"

"Ai cũng nói thay tim là mất hết cảm xúc cũ, thôi cậu như vậy cũng tốt, quên đi một số chuyện không cần thiết"

"Ừm. Các cậu có việc gì thì cứ về làm đi, tớ ở đây được"

"Thôi, nay xin nghỉ làm rồi, ở đây với cậu"

Có lẽ thời gian có thể thay đổi mọi thứ, kể cả tình bạn. Nhưng tình bạn của họ vẫn bền vững hơn chục năm của họ thì chắc đã trở thành tình thân rồi. Có những thứ tình cảm còn hơn cả tình thân.