Bảo Bối, Yêu Lại Từ Đầu Được Không?

Chương 19: Phải sống, không có nghĩa lý gì cũng phải sống




"Sao thế"

"Cứ cảm giác là lạ, như có tiếng gì đó"

Cô cũng dừng xe lại, nhưng không biết vì sao mà cánh cửa lại không mở được. Đúng lúc này thì lại nhận được tin nhắn thoại từ Nguyễn Như Hoa.

"Tôi tặng cô cặp bom dưới gầm xe, ăn ngon nhé"

"Vãi thật"

Không cần suy nghĩ, Nguyễn Mạnh Chiến phá cửa ra, ôm lấy Như Nguyệt cùng lăn ra khỏi xe, cũng vừa kịp lúc chiếc xe phát nổ. Thế nhưng hai người lại lành ít dữ nhiều, lăn thẳng xuống sườn núi ở đó.

Nghe thấy tiếng nổ, Đặng Hoàng Việt và Trịnh Tô Tần quay lại, nhưng cũng không kịp nữa.

...........

"Xin chào quý khán giả đang lắng nghe chương trình tin nóng trong ngày, sau đây chúng tôi xin trình bày bản tin nổi bật ngày hôm nay tại Việt Thành. Chiều tối hôm nay xảy ra vụ nổ xe trên hẻm núi Nghi sơn, nạn nhân được xác định là chủ tịch tập đoàn Mạnh Ninh và 1 người nữ đi cùng, hiện các nạn nhân vẫn đang mất tích. Hiện nay lực lượng chức năng và cơ quan công an đang tích cực điều tra để điều tra vụ án này. Chúng ta cùng đến với tin tức tiếp theo."

"Đừng xem nữa, lo cho bản thân đi. Cậu xem đi xem lại tin tức này mấy ngày nay rồi. Hẻm núi đó quá sâu, lực lượng chức năng vẫn chưa thể xuống đó tìm hết được"

"Tần à, là do tớ đúng không, tớ hại Nguyệt đúng không"



"Phạm Thuận cậu nghe đây, cậu lo tĩnh dưỡng đi"

"Tớ không muốn sống nữa"

"Cậu bị điên à, vì cậu mà giờ A Nguyệt vẫn còn đang mất tích kia kìa. Cậu lo sống cho tốt đi, đừng có mã nghĩ vớ vẩn"

"Đúng, là do tớ"

"Tớ xin lỗi, do tớ lo cho cậu thôi. Thuận à"

"Không sao, có tin tức gì nhớ báo cho tớ. Cậu ra ngoài đi Tần à, tớ muốn ở một mình"

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi nhé, hai ngày tới tớ sẽ cùng đoàn cứu hộ đi tìm Như Nguyệt, tớ không tới cậu phải tự chăm lo cho bản thân mình đấy"

"Biết rồi mà"

Trịnh Tô Tần vừa rời đi nước mắt của cô liền rơi xuống. Cậu ấy nói đúng, là chính cô đã hại Như Nguyệt, hại con cô, hại chính cả gia đình cô. Vậy cô sống trên đời này còn có nghĩa lý gì nữa.

Bên ngoài phòng bệnh.

"Tiểu Nam, để ý cậu ấy giúp tôi đừng để cậu ấy xem bất cứ tin tức gì hết, bảo vệ cậu ấy, nếu không tôi sẽ hỏi tội cậu"

"Vâng thưa tiểu thư"



....

Lúc này ở dưới hẻm núi Nghi Sơn. Hai người kia rơi xuống may mắn đập vào một cành cây chứ không rơi hẳn xuống chân núi. Nguyễn Mạnh Chiến tỉnh dậy người đầy đau nhức, vai anh bị một khúc gỗ đè vào thật sự rất đau.

Nhìn xuống vẫn thấy Hạ Như Nguyệt nằm trong lòng mình khiến anh cảm thấy yên tâm phần nào. Thế nhưng, tại sao cô lại không tỉnh dậy. Trời bắt đầu đổ mưa, anh cõng cô đi men theo đường mà người dân ở đây đi lên núi kiếm củi và măng rừng, nhanh chóng tìm tới một hang động để hai người trú mưa ở đó. Nếu không ai tìm thấy họ,thì chắc hai người lịm luôn ở đây mất. Bạch gia này đúng là lạ, đất đai thì bạt ngàn mà lại chọn xây phủ chỉ có một con đường vào là đường băng núi này. Có lẽ là đã dự tính trước, có chuyện gì sẽ dễ tẩu thoát hơn.

Nguyễn Mạnh Chiến vơ mấy cành cây khô xung quanh hang động, rồi đốt lửa lên để sưởi ấm cũng như hong khô quần áo. Từ lúc cô rời đi đến giờ hắn học đòi hút thuốc, vậy nên trong túi lúc nào cũng có sẵn bật lửa.

Mọi công tác tìm kiếm từ các lực lượng vẫn đang tiếp tục được tiến hành, nhưng lại mất hút không có kết quả gì. Phạm Thuận trong phòng bệnh cũng đang lén Trần Nam (con trai của Hạ Kim Dung, em họ Hạ Như Nguyệt, hiện tại đang làm trợ lý cho Trịnh Tô Tần) mà xem tin tức. Càng xem, tinh thần cô càng bất ổn, Phạm Thuận không còn muốn sống nữa. Nhân lúc Trần Nam bỏ ra ngoài cô đã trốn ra khỏi căn phòng đó, một mực tìm tới cái chết. Cô nghĩ rằng bản thân mình không xứng đáng, không xứng đáng để tiếp tục sống.

"Alo chị Tần à, chị Thuận biến mất khỏi phòng bệnh rồi"

"Tôi bảo cậu trông chừng cô ấy mà, mau cho người tìm đi"

Trịnh Tô Tần vừa về công ty để giao việc rồi cùng bọn Việt, Công, Vân, Hương, Thảo, Yến cùng lực lượng chức năng đích thân xuống núi tìm hai người kia thì lại được báo ngay tin dữ này. Mọi người liền quay đầu xe về luôn bệnh viện đa khoa trung ương.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Trần Nam phát hiện ra Thuận ở trên sân thượng.

"Chị Tần, lên sân thượng"

Phạm Thuận lúc này đang đứng vịn lên lan can sân thượng, ánh mắt thẫn thờ nhìn xuống phía dưới. Có lẽ cô ấy đã gom đủ thất vọng rồi. Nước mắt bắt đầu tuôn dài trên đôi mi người con gái ấy. Một người con gái thuần khiết đến thế, yêu đời đến thế, giờ mất đi tất cả, mất đi thứ gọi là hạnh phúc, mất đi mẹ, người thân thì gặp chuyện, bạn bè cũng vì mình mà gặp chuyện, mất đi đứa con bé nhỏ mình hằng mong ước, mất đi sự trong sạch sau khi bị chính người chồng mình yêu nhất hãm hại. Quá nhiều nỗi đau chồng chất lên cô ấy. Sự tuyệt vọng đến tột cùng đổ ập lên đầu như vậy, liệu nếu cùng lúc gặp chuyện bao nhiêu người có thể vượt qua được. Cô ấy đã chịu đủ rồi, đứng giữa trời mưa gió rét mà nhìn xuống, cô ấy muốn được giải thoát, thoát khỏi cái lồng bao bọc giam giữ cô ấy, thoát ra khỏi sự chê bai của xã hội, thoát ra khỏi sự mắc nợ bạn bè, thoát khỏi sự tội lỗi từ tận đáy lòng