Bảo Bối Trong Lòng Thẩm Tiên Sinh

Chương 1: Lá gan nhỏ như vậy, sao có thể hầu hạ tôi?




Trì Tịch bất an nằm trên giường lớn mềm mại của khách sạn.

Ước chừng năm sáu phút sau, "Cùm cụp" một tiếng, cửa phòng bị người mở ra từ bên ngoài, cô theo bản năng ngừng hô hấp.

Trong phòng có huân hương kích dục, người nọ vừa tiến vào liền chú ý tới, hắn đi đến một góc, nhấc chân liền đạp vỡ huân hương đã đốt được một nửa kia.

"Trì gia đưa đến đây?"

Hắn không đi đến bên giường, mà tùy tay mở cửa sổ thông gió ra, trong phòng tối tăm, tiếng nói đàn ông thanh lãnh ám ách.

Trong lòng Trì Tịch nhảy phanh phanh, hai tay phía dưới chăn mỏng đã nắm chặt thành quyền.

Cô nhẹ ' ân ' một tiếng, nghĩ nghĩ, lại nói, "Anh trai tôi bắt cóc vị hôn thê của Thẩm tổng, tôi, tôi..."

Trì Tịch quá khẩn trương, ' tôi ' một hồi lâu cũng không nhớ mình phải nói tiếp cái gì.

"Tôi là tự nguyện, chỉ cần, chỉ cần Thẩm tiên sinh cao hứng, anh muốn như thế nào, làm như thế nào cũng đều có thể."

Càng về sau, thanh âm càng ngày càng nhỏ, sắc mặt Trì Tịch đỏ lên, nóng rực, hận không thể tìm cái hầm ngầm để chui vào.

Thiệp mời hôn lễ của tổng giám độc tập đoàn Thẩm thị cùng thiên kim Tưởng Vũ Ngưng cũng đã phát ra ngoài, bên ngoài đều đang đàm luận về buổi hôn lễ này.

Kết quả, mấu chốt nằm ở chỗ, cô dâu chuẩn bị cưới thì đã bỏ chạy!

Chuẩn xác mà nói, là bị người bắt cóc chạy trốn!

Mà người bắt cóc vị hôn thê Thẩm Quyết chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Trì Tịch, Trì Thanh.

"Làm như thế nào cũng đều có thể?"

Trì Tịch lo sợ bất an, nghe thấy hắn tựa hồ như cười một tiếng, nghịch sáng, xoay người đi tới chỗ cô.

Người đàn ông cao một mét tám bảy, vai rộng eo thon, là dáng người giá áo điển hình, khi đi đường mang theo một cổ khí tràng cường đại.

Trì Tịch theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt không chớp mắt nhìn hắn.

Phía dưới chăn, cô mặc đồ hầu gái tình thú, vải dệt nửa trong suốt bao vây lấy dáng người phập phồng quyến rũ của cô, trên cổ mặt đeo vòng cổ đồng bộ, trên đôi chân thon dài mang vớ trắng nõn.

Cha mẹ sợ Thẩm Quyết bởi vì việc Trì Thanh bắt cóc vị hôn thê của hắn mà giận chó đánh mèo với Trì gia, phí sức lực lớn đem Trì Tịch đưa đến trên giường Thẩm Quyết để bồi tội.

"Sợ tôi?"

Đèn bàn đầu giường bị mở lên, thân ảnh người đàn ông hơi cúi xuống, bóng đen bao bọc Trì Tịch.

Cô nức nở một tiếng, lắc đầu, khẩu thị tâm phi, "Không, không sợ."

"Vậy cô run cái gì?"

Thẩm Quyết lại cười khẽ một tiếng, cách khoảng cách gần như vậy, Trì Tịch ngẩng đầu là có thể thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn nhuộm ý cười nhàn nhạt.

"Thẩm, Thẩm tiên sinh... "

Một bàn tay hắn bỗng nhiên với vào trong chăn, cách trang phục hầu gái, như có như không vuốt ve phần đùi trong của cô.

Đã hai mươi hai tuổi, Trì Tịch vẫn là một cô gái non nớt, ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa mất.

Lần đầu tiên bị đàn ông vuốt ve nơi mẫn cảm như vậy, cô sợ đến mức run càng thêm lợi hại, thân thể muốn dịch sát về phía trong giường.

"Xì, lá gan nhỏ như vậy, sao có thể hầu hạ tôi?"

Mấy chữ cuối cùng, ngữ điệu đột nhiên lạnh băng.

Trì Tịch run run một chút, nghĩ đến những điều ba uy hiếp trước khi bị đưa tới trên giường Thẩm Quyết.

Nếu như cô không khiến Thẩm Quyết hài lòng, ba cô sẽ ngừng cung cấp tiền viện phí cho đứa em trai nhỏ của cô ở bệnh viện, để hắn chờ chết.

- --

Nghiên: Mọi người vào wordpress: thientinhpho.wordpress.com -> Nhà hàng -> Spaghetti để cập nhật chương mới sớm nhất nha!!!