Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư

Chương 5




"Meo meo. . . . . ." Co rúc ở dưới giàn nho, mèo trắng nhỏ nhẹ nhàng kêu lên, đôi mắt hổ phách màu vàng đồng mang theo mấy phần lấy lòng, nhìn về phía người đang xốc mình lên. Mèo nhỏ bị giơ lên thật cao, đầu ngón tay từ từ chậm rãi nhẹ nhàng nắm lấy cái cổ mềm mại của mèo nhỏ. Mèo trắng nhỏ thoải mái phát ra meo meo ô ô tiếng kêu.

"Đông!" Bên hồ bơi vang lên tiếng vật thể rơi xuống nước, rất nhanh không còn nghe thấy tiếng. Lạc Tiểu Hòa tan học trở về, giống như thường ngày, để túi xách xuống chạy đến hoa viên đi tìm mèo con, ai ngờ tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng, lòng của Lạc Tiểu Hòa trở nên lo lắng hơn.

"A ma, a ma có thấy Mimi đâu không ạ?"

"Không có, suốt buổi chiều hôm nay a ma ở trong phòng bếp, không thấy nha."

"Lão quản gia, ông có thấy Mimi đâu không ông?"

"A, hôm nay ta đi ra ngoài làm việc, không có chú ý !"

Mimi, em rốt cuộc ở nơi nào thế? Lạc Tiểu Hòa bất lực ngồi trên thềm đá, hai tay nâng cằm, mắt nhìn phía trước, ảo tưởng chỉ chớp mắt một cái, mèo con sẽ thần kỳ xuất hiện, meo meo kêu chạy về phía mình.

"Di? Tiểu Hòa nha, sao lại ngồi đây một mình?"

"Chú Hoa Tượng. . . . . ." Cô kêu một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là mất mát.

"Sao ngồi đây thế con ? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Con mèo của con không thấy đâu nữa . . . . . ." Cô mím mím cái miệng nhỏ, rốt cuộc nhịn không được nữa, "Oa" một tiếng khóc lên.

Mèo con không phải là không thấy, mà là chết đuối.

Khi thấy đám lông trắng lơ lửng ở trong hồ bơi, cô gái hoảng sợ, tiếng thét chói tai vang dội khắp ngôi biệt thự họ Cổ.

Mèo con được vớt lên chôn kín đã lâu, nhưng trong phòng bếp, cô gái nhỏ vẫn đang khóc rất thương tâm.

Từ khi ông chủ bà chủ qua đời, thiếu gia ghét nhiều người nên người làm còn lại trong nhà không nhiều lắm, toàn bộ cũng bị cô khóc kéo hết vào phòng bếp, tranh nhau an ủi, nhưng không có chút hiệu quả nào.

Đang không biết làm sao, không biết ai nhỏ giọng kêu một tiếng: "Thiếu gia đến rồi!" Giống như bị thôi miên, mọi người nhanh chóng tản ra.

Thiếu niên mười bảy tuổi, trời sanh có loại khí chất của người lãnh đạo, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã có phong thái của chủ nhà, hơn nữa tính tình quái đản cô độc, đối với người làm Cổ gia mà nói có một phần kính sợ không tự chủ được.

Ngoài cửa, Cổ Hách Tuyền mặc áo trắng quần đen ngồi trên xe lăn, ánh mặt trời màu vàng lấp lánh trên thân thể anh, gương mặt tuấn tú nghiêm túc, trong đôi mắt đen hẹp dài không hề nhìn ai, thẳng tắp nhìn về phía đôi mắt đỏ ửng như chú thỏ nhỏ của Lạc Tiểu Hòa .

"Tiểu Hòa, thiếu gia có lời muốn nói với cháu đó." Lão quản gia nhìn Lạc Tiểu Hòa ngoắc ngoắc tay.

Di? Thiếu gia lầm lì này chẳng lẽ lại muốn la cô bé con ? Trong lúc này mà mắng nữa chẳng khác gì sát muối vào vết thương? Mọi người nhìn nhau, mà a ma Lạc Tiểu Hòa đã giống như gà mẹ bảo vệ con, gần như muốn dang đôi tay che chở.

"Không có chuyện gì, mọi người đi ra ngoài trước đi." Chỉ có trong lòng quản gia biết rõ ràng.

Từ khi Lạc Tiểu Hòa khóc lớn tiếng, sắc mặt của thiếu gia trở nên khó coi hẳn, chân mày cũng càng lúc càng nhíu chặt. Cô bé con đau thương khóc bao lâu, thiếu gia trong nhà đứng ngồi không yên bấy lâu, đoán chừng thật sự đã nhịn không nổi nữa mới quyết định đến tìm cô.

Thật ra thiếu gia rất yêu thích Lạc Tiểu Hòa . . . . . . Người già như ông làm sao nhìn nhầm chứ?

Lạc Tiểu Hòa ngồi ở băng ghế, đưa mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, đôi mắt sưng đỏ đầy mờ mịt.

"Đến đây với anh." Đợi mọi người rời đi, Cổ Hách Tuyền mới lên tiếng kêu cô.

Lạc Tiểu Hòa nghe lời đứng lên đi tới, nghẹn ngào nói, "Đại ca ca. . . . . Mimi chết rồi."

Anh im lặng một lúc lâu, lấy ra khăn tay trắng như tuyết đưa cho cô.

"Đều tại em không tốt. . . . . . Em nên quan tâm đến Mimi . . . . . ." Lạc Tiểu Hòa nhận lấy khăn tay, nức nở tự trách.

Cô không dám nghĩ tới Mimi có phải do hai anh em Cổ gia ném vào hồ bơi hay không, cũng không muốn tin bọn họ thật sự độc ác như thế, nhưng Mimi chết rồi, cũng không về được nữa. . . . . . Vừa nghĩ như thế, nước mắt lại tràn ra.

"Cái đó. . . . . ." Cổ Hách Tuyền nắm tay đưa đến miệng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt không tự nhiên nói: "Em nín trước đi."

Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp trường hợp này, anh là con trai độc nhất trong nhà, không có anh chị em, những đứa anh em họ xa kia ít khi thân cận, anh không biết nên làm sao để dỗ cô bé ngừng khóc.

Hao tổn tâm trí nhìn cô gái nhỏ khóc sướt mướt như trước, anh nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng đưa tay ôm lấy cô để trên đầu gối, ngón tay lau đi nước mắt trên gò má cô, "Đừng khóc, chuyện không liên quan đến em."

Giống như cảm nhận được anh hiếm khi quan tâm an ủi, Lạc Tiểu Hòa kinh ngạc nhìn anh. Cô đang đau lòng, nếu không người nào an ủi cũng được, ngược lại càng an ủi cô càng cảm thấy uất ức khó chịu hơn, không nhịn được lại khóc lên.

"Làm ơn, hay là. . . . . ." Mới vừa nói xong, giây tiếp theo, Cổ Hách Tuyền liền trợn mắt há mồm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lem nhem, nước mắt tận tình chảy xuống như Thiên Quân Vạn Mã, hai hàng nước mũi cũng chảy xuống theo, anh luôn thích sạch sẽ, thiếu chút nữa đẩy bé con đang đau lòng muốn chết ra.

Đáng tiếc, anh còn chưa kịp phản ứng, cô bé con vùi đầu vào ngực anh, toàn bộ những thứ ghê tởm gì đó liền không khống chế được lau lên chiếc áo sơ mi sạch sẽ của anh, thật là! Thật là xốc xếch, đặc sắc vạn phần.

"Đại ca ca. . . . . . Tiểu Hòa thật là khổ sở. . . . . . Hu hu hu. . . . . ."

Anh cũng rất muốn khóc nha! Cổ Hách Tuyền không biết nói gì, bàn tay không ý thức được đang làm gì vẫn đang trấn an vỗ về cô.

". . . . . . Mimi là bạn tốt nhất của Tiểu Hòa. . . . . . Hu hu. . . . . ."

Vậy sao?

". . . . . . Tiểu Hòa về sau sẽ không có bạn chơi chung nữa. . . . . ."

Ngôi biệt thự họ Cổ to như vậy, một người bạn chơi cũng không có, a ma rất bận rộn, hai anh em họ Cổ người này so với người kia còn xấu xa hơn, Lạc Tiểu Hòa thật ra rất tịch mịch, bởi vì biết cảm giác tịch mịch rất khó chịu, nên mới đáp ứng lão quản gia tận lực đến nói chuyện cùng Đại ca ca, hiện tại Mimi chết rồi, chỉ còn lại một mình cô.

Cổ Hách Tuyền chau mày, nghe những lời này rất không vừa lòng. Một hồi lâu, anh đằng hắng cổ họng, không cảm xúc nói: "Về sau, em có thể tới tìm anh."

A? Cô bé con ngừng tiếng khóc, hoài nghi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thiếu niên bị cô nhìn đến chột dạ, dời đi ánh mắt, nhìn về phía khác.

Một lát sau. . . . . .

"Sau này anh sẽ không hung dữ với em nữa." Anh bảo đảm.

Hửm? Đôi mắt con thỏ nhỏ trợn tròn.

Đại ca ca đổi tính rồi sao?

Cô độc lạnh lùng, Cổ gia thiếu gia quả thật đổi tính rồi, dĩ nhiên, chỉ là đối với Lạc Tiểu Hòa thôi, những người còn lại trong nhà họ Cổ, đương nhiên không bao giờ được một nụ cười thật lòng nào của tiểu chủ nhân.

Cổ Lệ Sa vì vậy càng ghét Lạc Tiểu Hòa ra mặt, tìm đủ mọi cách để kiếm chuyện, bộc lộ tính khí đại tiểu thư, vợ chồng Cổ thị cả ngày vội vàng ở công ty lung lạc lòng người, vơ vét của cải không kiêng dè, thỉnh thoảng bắt gặp, chỉ nghĩ rằng con gái bảo bối đang bực mình kiếm gia nhân trút giận, cũng không để ý.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hơn một năm, những lá Diệp Tử đã từ từ đỏ thẩm, chiếc lá màu xanh đậm cuối cùng trên đầu cành cây bạch quả cao lớn, cũng dính màu vàng óng ánh, lá rụng tựa như diều đứt giây, theo gió bay bay, cuối cùng rơi xuống đất tầng tầng chồng chất.

Một mùa hè ấm áp, giữa trưa mặt trời đang phát huy hết cường độ chiếu sáng của mình.

Ngón tay dài xoa xoa mi tâm, Cổ Hách Tuyền nhắm mắt lại, đem laptop trên đầu gối đóng lại, bỏ lên trên bàn đá.

Nhà tạo mẫu tóc nổi danh vừa đến nhà giúp anh chỉnh sửa kiểu tóc, kiểu tóc ngắn ngủn, đen như mun sạch sẽ đẹp trai, khoác trên mình cái áo lông đơn giản màu xám tro cùng chiếc quần dài màu vàng nhạt thoải mái, cả người đều toát ra hơi thở thanh xuân tươi trẻ không gì sánh kịp.

Mặt của anh vẫn thon gầy nhưng không còn tái nhợt nữa, trở nên hồng hào, gần một năm qua, trải qua một lần đại phẫu thuật thành công cùng tỉ mỉ trị liệu, sau cùng anh đã có thể trong thời gian ngắn đứng thẳng lên rồi.

Hôm nay là chủ nhật Lạc Tiểu Hòa không phải đi học, cô giúp lão quản gia lấy cho anh áo khoác, sau đó khéo léo đứng ở một bên.

Hôm nay Đại ca ca tựa hồ có tâm sự, cũng không nói gì, mới vừa rồi Cổ Lệ Sa mang mấy người bạn học của cô ta tới chơi, anh cũng không thèm để ý tới, Lạc Tiểu Hòa không dám lên tiếng quấy rầy anh, chỉ yên tĩnh làm bạn với anh.

Cách đó không xa, dưới giàn hoa cách khoảng hai mét, giọng nói mấy cô gái líu ríu truyền tới.

"Trời ạ! nhà Lysa thật to a, tớ đi dạo nửa ngày cũng chưa đi dạo xong, đây chính là nhà giàu có trong truyền thuyết!"

"Cái gì nha, nơi này đâu phải nhà của cô ấy, là nhà của chú họ cô ấy thôi."

"Có thật không? Chú họ của cô ấy là ai?"

"Là tên què trong phòng lúc mình vừa đến đã thấy đó!"

"Ai, dáng dấp thật đẹp trai, đáng tiếc là một người què."

"Là một người què có tiền nha, đâu phải cậu không biết anh ta có nhiều tiền chứ? Nói cho các cậu biết nha! Tiền của Cổ gia cho dù xài mười đời cũng không hết, Lysa thật là may mắn!"

Các cô gái vừa hâm mộ vừa than thở, dần dần đi xa.

Lạc Tiểu Hòa thầm cau mày, lo âu nhìn Cổ Hách Tuyền, người nào đó yên lặng, không nói một lời.

"Đại ca ca?" Cô khẽ gọi.

"Ừ?" Cổ Hách Tuyền ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn cô.

"Không nên tức giận, Đại ca ca." Cô nói.

Ánh mặt trời màu vàng từ giữa những tán lá chen chúc nhau rơi xuống hai gò má trắng như tuyết của cô bé mười tuổi dâng lên màu hồng đáng yêu, trong đôi mắt to lóe ra ánh sáng ấm áp, cái miệng nhỏ nhắn tựa như cánh hoa khẽ mím môi, mái tóc đen lúng liếng mới vừa dài đến bên tai, được túm lại bởi hai sợi ruy băng màu hồng.

Tốt đẹp, thuần khiết như thế, bất kỳ thứ gì trên thế gian này đều không thể đứng cạnh hay so sánh với cô.

Nhìn cô, lòng Cổ Hách Tuyền cảm thấy trở nên yên lặng dịu dàng.

"Được." Anh cảm động khẽ cười, lồng ngực xao động trào dâng vô hạn ấm áp, anh đem bàn tay nhỏ bé của cô cầm thật chặt trong tay mình.

Hai năm qua, thay vì nói anh đã quen có cô làm bạn, không bằng nói, anh thích có cô làm bạn với anh.

Anh thường đứng bên cửa sổ nhìn cô đeo cặp sách sôi nổi đi học, cũng sẽ ở trong sân nhà đợi cô tan học về; anh kiên nhẫn nghe cô nói tin tức thú vị trong trường học, hoặc cô sẽ oán trách nam sinh nào đó trong lớp luôn thích khi dễ cô, kéo bím tóc cô. . . . . . Luôn là mặt mỉm cười ngồi nghe, bình thản nhẹ nhàng, anh thường hay đưa tay vuốt ve chiếc mũi nhỏ xinh của cô.

Cô bé con ngây thơ, cũng không biết nam sinh luôn thích khi dễ nữ sinh mình thích, nhưng mục đích thật ra là muốn cô để ý đến.

Vì muốn khỏe nhanh hơn, anh cố gắng làm vật lí trị liệu, bởi vì cô nói đúng, chân khỏe hơn, mới có thể muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Nhưng ngày đó, sao lại đến quá chậm! Luôn luôn bình tĩnh, anh đã bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"Đại ca ca, hôm nay em đọc được một câu chuyện trong sách đó." Lạc Tiểu Hòa thấy anh không tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười vui sướng, "Anh muốn nghe không?"

"Được." Anh biết cô đang muốn làm cho anh vui, đương nhiên gật đầu đồng ý.

Câu chuyện nói về hai cậu bé chiến thắng mụ phù thủy, Lạc Tiểu Hòa bắt đầu kể rất nghiêm túc, nhưng đến đoạn sau. . . . . .

". . . . . . Lúc này, Harry cùng Miriam mới phát hiện cả gian phòng đều được làm bằng sôcôla thơm ngào ngạt. Nóc phòng, cửa sổ, bàn ghế đồ dùng tất cả đều có thể ăn. . . . . ."

Ừng ực, có người đang lặng lẽ nuốt nước miếng rồi.

"Để cho chúng ta ăn thả bụng thôi." Harry nói: "Lần này chúng ta nên ăn một bữa ngon lành. Em muốn ăn một phần nhỏ nóc phòng, Miriam, chị có thể ăn cửa sổ, mùi vị của nó khẳng định ngon cực kỳ, ngọt cực kỳ."

Oa, nước miếng chảy xuống rồi.

"Nói xong, Harry leo lên một phần nhỏ dưới nóc nhà, nếm mùi vị. Miriam vẫn đứng ở phía trước cửa sổ, dùng miệng gặm cái cửa sổ ngọt ngào đó. . . . . ."

Ai nha, không được! Không chịu nổi nữa rồi . . . . . . Nước miếng như suối trào ra!

Cổ Hách Tuyền nhìn cô gái đáng yêu, buồn cười, cuối cùng cũng cười to lên, thật lâu thật lâu, mới dừng lại được, mắt tỏa sáng nhìn bộ mặt thẹn thùng của Lạc Tiểu Hòa, "Em từ trong câu chuyện cổ tích đó đã học được gì?"

"Làm sao có. . . . . .Có căn nhà ngon như vậy?"

Cổ Hách Tuyền tiếp tục buồn cười, đưa tay giật nhẹ bím tóc cô, "Em rất muốn ăn căn nhà bằng sôcôla sao?"

Suy nghĩ một chút, cô gái ngây thơ gật đầu một cái, "Có!"

"Nếu như có, Tiểu Hòa cũng muốn căn nhà như vậy sao?"

"Muốn!"

"Vậy. . . . . ." Thiếu niên trước mặt bình tĩnh như trước, mặt mày sâu kín, giọng nói lại rất ôn hòa thần kỳ, giọng nói anh trịnh trọng đầy chắc chắn: "Tiểu Hòa muốn có, thì nhất định sẽ có."

Có câu nói, vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Hoàng hôn mấy ngày sau, Cổ Thế Xương mang tới nhóm khách không mời mà đến, những người này trùng hợp là người mà Cổ Hách Tuyền ghét nhất.

Bọn họ đều là bà con xa ba đời của Cổ gia, bởi vì may mắn có cùng họ "Cổ", vì vậy nghĩ rằng họ có quyền lợi đối với Cổ gia vung tay múa chân.

Nếu chỉ vì tiền tài, vậy đến cũng được, "Người vì tài mà chết, chim vì ăn mà chết." Vốn rất tinh ý, Cổ Hách Tuyền ghét những bộ mặt giả nhân giả nghĩa và làm bộ làm tịch sau lưng âm mưu tính toán kia, thật sự làm cho người ta ghét mà.

"Kevin a, ngày đó có dịp gặp được bác sĩ Trình, ông ấy nói chân cháu đã tốt hơn sáu bảy phần, thật sự là quá tốt!" Một người thân thiết nói, giả bộ quan tâm đến anh.

"Đúng vậy a, thật đáng mừng, thật đáng mừng nha!" Tiếp theo tất cả mọi người đều hùa nhau lên tiếng chúc mừng, không biết từ nơi nào hiện ra tất cả thân thích.

"Công ty bây giờ tất cả đều vận hành đều bình thường, Tuyền thiếu gia không cần quan tâm, cứ chuyên tâm chữa trị chân cho thật tốt, nghe nói cách trị liệu ở nước ngoài hay hơn trong nước ta nhiều, cháu có muốn ra nước ngoài chữa trị không?" Một người thân thích khác đề nghị.

"Lời này không sai, không có gì quan trọng hơn chân của cháu đâu .... .." Từng tiếng phụ họa không dứt bên tai. Cổ Hách Tuyền trong lòng cười lạnh, đã bí mật thay anh bày ra kế hoạch rồi sao? Đem anh ra nước ngoài, khỏi chướng mắt, nói thẳng ra là muốn anh đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng nên trở về nữa.

Ngay cả chờ cũng chờ không nổi nữa à? Cổ Thế Xương quá nóng lòng, vụng trộm mờ ám hơn so với anh dự liệu!

Vuốt mái tóc đen che giấu con mắt lạnh như băng lại, anh giống như suy tư nhìn chằm chằm vào đồng hồ La Mã trên cổ tay, trên mặt đồng hồ cây kim đang nhích dần, nhích dần một cách chậm rãi.

"Đúng rồi, Kevin à. . . . . ." Cổ Thế Xương thấy anh không nói, giống như đột nhiên phát hiện ra cái gì, "Có phần văn kiện cần em ký tên". Nghe vậy, Cổ Hách Tuyền khẽ cau mày, ngẩng đầu lên, liếc nhìn chồng văn kiện trên tay ông ta. Lần trước là nói cho ai vào Hội Đồng Quản Trị Cổ thị; lần gần đây là quanh co lòng vòng yêu cầu kinh doanh gì đó ở Châu u. . . . . . Rất tốt, anh ta càng tham càng tốt.

"Thật xin lỗi, không có luật sư ở đây, thiếu gia không thể kí bất kỳ văn kiện hình thức nào." Lão quản gia vội vàng ra mặt ngăn cản.

"Phó quản gia, chuyện của chủ một người làm nho nhỏ như ông có quyền nói chuyện sao?" Vợ của Cổ Thế Xương là Mullen Na liếc ông một cái, hừ lạnh một tiếng: "Chuyện của Cổ gia chúng tôi từ khi nào đến phiên một người giúp việc như ông chen miệng?"

"Không thể nói như vậy, phó quản gia ở Cổ gia chúng ta cũng mấy chục năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao", Cổ Thế Lữ tiếp ngay sau đó, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Bất quá hai năm qua ta thấy tuổi cũng già rồi, cũng nên cho về hưu rồi nhỉ?". Lão quản gia tức giận vô cùng, những người này tuyệt đối là lòng dạ Tư Mã Chiêu, trong bụng tính toán điều gì, liếc mắt một cái là có thể phát hiện, trước kia tiên sinh cùng phu nhân còn sống đối xử với bọn họ cũng đâu phải bạc bẽo, bây giờ nhìn Cổ gia hôm nay chỉ còn lại tiểu chủ nhân chưa trưởng thành, dễ dàng lừa gạt, liền vội vàng chạy tới muốn chia một chén súp.

"Chú Phó, không sao, đem văn kiện đến cho cháu xem một chút." Vẫn im lặng không nói, Cổ Hách Tuyền lên tiếng, thanh âm bình tĩnh trước sau như một.

"Vâng". Từ từ lật trang giấy, thiếu niên nhìn thật cẩn thận.

"Công ty bên Malaysia, hiện tại bán đi với giá này thì rất hợp lí, hơn nữa đối phương cũng rất có thành ý, Kevin em thấy có nên kí ngay không?" Cổ Thế Xương ở một bên cổ vũ.

"Vì sao phải bán đi?" Thiếu niên nhàn nhạt hỏi.

"Không kiếm được tiền nha! Hiện tại khủng hoảng tài chính, hàng loạt công ty ở Đông Nam Á đóng cửa không kinh doanh được, thừa dịp có người ra giá, bán đi sớm một chút thì tốt hơn!"

"Coi như không kiếm ra tiền, tôi cũng không có ý định bán."

"Vì sao thế?" Cổ Thế Xương ngạc nhiên nói.

"Tổng công ty ở Malaysia, là quà cưới mà ông ngoại năm đó tặng cho mẹ tôi."

"Pằng" Anh khép lại văn kiện, câu nói đầu tiên khiến Cổ Thế Xương ngậm miệng.

"A, hoá ra là như vậy a! Nhưng Kevin à. . . . . . Làm ăn cũng không thể có lòng dạ đàn bà, không thể luyến tiếc những thứ không đáng giá như thế." Mullen Na âm dương quái khí nói: "Bây giờ em còn trẻ, không hiểu được sự tàn khốc trên thương trường, anh họ em làm tất cả cũng vì em mà, vì Cổ thị phát triển, em cũng không nên không hiểu chuyện như thế."

"Đúng đó, Tuyền thiếu gia, đây cũng là ý của mọi người. . . . . ." Lớp lớp chân chó tiếp tục phụ họa.

Thật đúng là đồng tâm đồng lòng, cùng chung một mục đích. Cổ Hách Tuyền âm thầm cười lạnh, không nói một lời đưa mắt lạnh nhìn bọn họ.

Trong nhà loạn lên cả một góc, cạnh cánh cửa khắc hoa màu ngà theo phong cách Châu u, ló ra một cái đầu nhỏ, vô cùng lo âu nhìn tình hình bên trong.

"Nếu là ý của mọi người, vậy cứ như thế thôi." Cổ Hách Tuyền thấy trò hề kia cũng không thay đổi gì khác, cầm bút lên, đang chuẩn bị ký tên. . . . . . Ai ngờ lúc này, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"A. . . . . ." Tiếng kêu thảm thiết của một cô gái ngay tại cửa ra vào chợt vang lên, mọi người rối rít quay đầu lại.

Thì ra là Lạc Tiểu Hòa đang đứng cạnh cửa, không phát hiện Cổ Lệ Sa mới vừa tan giờ học về nhà đang ở sau lưng mình, Cổ Lệ Sa vốn thấy cô không vừa mắt, không nhịn được dùng lực đẩy cô, thân thể nho nhỏ không có chuẩn bị, té lảo đảo, không khống chế được ngã xuống bên cạnh, trán nặng nề đụng vào cửa.

Trên xe lăn, Cổ Hách Tuyền mắt thấy Lạc Tiểu Hòa bị thương, mặt liền biến sắc, bỗng nhiên nắm chặt tay vịn.

"Tiểu Hòa! Có sao không?" Lão quản gia với vẻ mặt kinh hoàng chạy tới nhìn Lạc Tiểu Hòa bị té đến choáng váng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, trong đôi mắt to tất cả đều là kinh sợ, thật lâu không nói được chữ nào, một vệt máu chói mắt từ từ chảy xuống, lan đầy mặt. . . . . .

Tròng mắt đen không ngừng nhìn Lạc Tiểu Hòa được quản gia ôm vào trong ngực, khi thấy máu tươi từ trán Lạc Tiểu Hòa chảy xuống thì bàn tay bỗng chốc nắm thành quyền, hai mắt Cổ Hách Tuyền khát máu bốc lửa, giận tới cực điểm.

Những người này, đối với anh xảo ngôn, lừa dối, ở công ty mưu lợi riêng làm rối kỉ cương, dối trên gạt dưới. Nghe nhưng không thể phản ứng bởi vì cánh chim của anh chưa cứng cáp, thế lực mỏng manh, mà anh lần nữa nhẫn nại vì biết còn nhiều thời gian.

Anh cho là mình nhịn được rất tốt, không ngờ tới, Lạc Tiểu Hòa bị thương lại dễ dàng chọc giận anh như thế! Không thể nhịn được nữa, chính là lúc không cần nhịn nữa, lần này, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ!

Anh "Pằng" một tiếng đem văn kiện cầm trong tay ném tới trên khay trà, lạnh giọng giao phó: "Má Tôn, gọi điện thoại mời bác sĩ Từ tới đây lập tức, chú Đức, tiễn khách!"

Cổ Thế Xương cũng trợn tròn mắt, ngàn lần không ngờ tới, vốn là mắt thấy chuyện sẽ thành công, lại bị con gái của mình cùng cháu gái của nữ đầu bếp làm hỏng, giận dữ đi tới, hướng về phía Cổ Lệ Sa đánh một bạt tai.

Chưa bao giờ bị đánh Cổ Lệ Sa gào khóc lên, Mullen Na vừa bực vừa hận, nghiến răng nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Hòa đang bị thương.

Giống như thế, Cổ Hách Tuyền cũng chán ghét nhìn chằm chằm vào Cổ Lệ Sa đang khóc lớn không ngừng. Con bé này tuổi không lớn lắm, nhưng tâm lại vô cùng ác độc, lần trước nhấn nước chết mèo con của Lạc Tiểu Hòa, nay lại dám hại Lạc Tiểu Hòa bị thương, mối họa như thế, để ở nhà sớm muộn gì cũng sẽ là một đại phiền toái!

“Tôi nghĩ anh họ chắc cũng đã tìm được nhà rồi, mời lập tức dọn đi ra ngoài!" Anh nghĩ tới đây, không một chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

Lạc Tiểu Hòa bị thương khiến a ma vừa đau lòng vừa tức giận, vừa nhìn vết thương vừa phát biểu, "Con đó, con đó, bình thường a ma dạy con thế nào? Có người khi dễ con, đánh con, thì con đánh lại, cùng lắm thì a ma không làm chỗ này nữa! Bây giờ xem đi, mặt mày hốc hác thế này. . . . . . Tương lai làm sao có thể gả ra ngoài đây chứ!"

Lạc Tiểu Hòa còn nhỏ, nghe không hiểu, chỉ có thể mờ mịt nghe giáo huấn.

Cổ Hách Tuyền cách đó không xa, yên lặng nghe tiếng càu nhàu không ngừng, tâm tình trong khoảnh khắc không còn tệ như lúc trước, thậm chí ngay cả môi mỏng cũng khẽ nâng lên, quỷ dị làm lão quản gia không hiểu.

Tuy nói một nhà Cổ Thế Xương rốt cuộc đi, Ngôi biệt thự họ Cổ lại khôi phục yên lặng như cũ, nhưng những cơn sóng ngầm bên trong tập đoàn Cổ thị chưa hề dừng lại, cho dù chưa đủ để người bên ngoài nhìn thấu, cuối cùng cũng sẽ có ngày bộc phát như núi lửa.

Chân của Cổ Hách Tuyền đã dần dần khỏi, anh thường thường chống gậy đi chung quanh tòa nhà, từ từ tản bộ ở chung quanh.

Lạc Tiểu Hòa luôn giống như cái đuôi nhỏ đi theo sát anh, chăm sóc anh, thỉnh thoảng ham chơi, sẽ chạy hướng khác sôi nổi đuổi theo chim nhỏ, nhìn bọn chúng bị hù dọa giật mình, ríu rít bay đi, cô sẽ vui vẻ cười rộ lên.

Vậy mà một ngày kia, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Bọn họ kết thúc cuộc tản bộ, đang vừa cười vừa đi về hướng Ngôi biệt thự họ Cổ. Một chiếc xe tải không tiếng động dừng lại ở phía sau họ khoảng bảy tám mét, không bao lâu, từ trên xe nhảy xuống ba người, trong tay giơ lên những cây gậy sắt, từ từ đi về phía bọn họ.

Luôn luôn cảnh giác, nhất thời trong tim Cổ Hách Tuyền vang lên báo động, những người này hiển nhiên là nhằm vào anh!

Con đường này là con đường duy nhất đến ngôi biệt thự họ Cổ, con đường này luôn luôn vắng người đi đường, vị trí của bọn họ cách ngôi biệt thự họ Cổ không gần lắm, nhóm bảo vệ đang trực ngoài cửa có thể sẽ không phát hiện tới tình hình bên này, anh lại không thể chạy nhanh, nhưng nếu anh hét to thì có thể đưa tới sự chú ý của đám bảo vệ, nhưng hiển nhiên sẽ liên lụy Lạc Tiểu Hòa. . . . . . Anh không muốn cô bị một chút xíu thương tổn nào.

"Tiểu Hòa!" Anh che dấu cuồng loạn trong lòng, bình tĩnh nói với cô gái nhỏ, "Anh thấy hơi mệt, em chạy gọi A Trung A Toàn bọn họ tới đây nhanh lên, được không?"

"Được ạ!" Lạc Tiểu Hòa nghe lời gật đầu.

"Phải chạy nhanh lên một chút! Không phải em được hạng hai trong cuộc thi chạy sao? Cho anh xem thử em chạy nhanh đến đâu đi."

"Biết rồi!"

"Chú A Trung ơi!" Cô gái nhỏ không biết tình huống khác thường, như một làn khói chạy như điên về hướng biệt thự họ Cổ, vừa chạy vừa kêu, sau lưng mấy người kia dường như không ngờ tới này tình huống này, sửng sốt một chút, vội nhanh chóng tập hợp đến.

Lạc Tiểu Hòa. . . . . . Chạy mau!

Đầu bị đánh nghiêm trọng, trước khi ngất xỉu mất đi ý thức, đây là ý niệm duy nhất trong lòng Cổ Hách Tuyền.

Sáng sớm, mặt trời vẫn lên cao như thường ngày, cuộc sống mỗi ngày đều tiếp tục như bình thường, trong tất cả các ngóc ngách trên trái đất này, có thể sẽ xảy ra một câu chuyện ly kỳ, tàn khốc, kinh tâm động phách. Hơn nhiều năm sau đó, cơ hồ không có ai nhớ, sau ngày hôm đó, tờ tạp san quyền uy nhất nước "Trung Hoa nhật báo" đăng lên một tin tức không đặc biệt lắm để làm người khác chú ý lắm.

Theo báo viết: Chạng vạng ngày 25 tháng này, bót cảnh sát thứ tư phân cục đặc cảnh chi đội nhất Đài Nam phá được vụ án cùng nhau tập kích, ba người hiềm nghi nhất bị bắt tại chỗ, hai người khác bỏ trốn.

Chỉ có mấy lời, không còn đoạn sau.

Cũng bắt đầu từ đêm đó có một tin tức không biết từ nơi nào truyền ra, nói rằng thiếu gia duy nhất của Cổ gia ở Đài Nam gặp tập kích, may nhờ bảo vệ tới kịp thời, sau khi được cứu nhanh chóng đưa vào bệnh viện tư nhân "Tế nhân" nổi danh nhất Đài Nam. Hôm sau lại bởi vì thương thế quá nghiêm trọng đã lên chuyên cơ chuyển về Đài Bắc.

Từ đó, Cổ thiếu gia giống như Hoàng Hạc mất tích, không xuất hiện trước tầm mắt mọi người nữa, có người nói anh bị trọng thương không trị được, đã chết rồi, có người nói từng nhìn thấy anh xuất hiện ở Nam Mĩ, còn có người nói anh bởi vì tàn tật tự giận mình, nên đã . . . . . . Dĩ nhiên, lời đồn khó tin, nhiều tin đồn thất thiệt, cũng không thể tin được.

Nhưng Lạc Tiểu Hòa biết, những thứ kia, cũng không hoàn toàn là lời đồn.

Cô mới vừa chạy về đến cửa, đã nhìn thấy A Trung cùng A Toàn cầm côn cảnh sát lao ra như gió, cô nghi ngờ quay đầu lại, đã thấy Đại ca ca té xuống đất thoi thóp chỉ còn chút hơi thở, cả người toàn là máu.

Mấy người kia đang đánh anh!

Cô choáng váng, há to mồm, lại hoàn toàn không thể thở được. . . . . .

Sau đó, cô khóc cầu xin lão quản gia mang cô đến bệnh viện, cách phòng cấp cứu thủy tinh, nhìn thấy anh nhắm chặt hai mắt, không hề có ý thức đang hôn mê, chân mới vừa khỏi hẳn lại bị gãy nghiêm trọng, trên người cắm rất nhiều cái ống, tất cả các bác sĩ đang cấp cứu đều cau mày.

"Đều là tại mày! Sao mày lại đần như vậy? Chú Tuyền bảo mày đi thì mày đi à? Bỏ lại một mình chú ấy, mày đến cùng có phải người hay không a!"

"Nếu như chú Tuyền chết rồi, đều do mày làm hại! Mày chính là đồng lõa!"

Mọi người cũng bận rộn ai có việc nấy, không để ý tới cô, chỉ có Cổ Lệ Sa không hề bỏ qua cho cô, từng câu nói ác độc của cô ta tựa như dao găm đâm vào trái tim của Lạc Tiểu Hòa.

Đại ca ca, anh đừng chết, đừng chết!

Cô khóc, cả đêm trằn trọc trở mình, vừa nhắm mắt sẽ thấy ác mộng, cô đang ngủ thét chói tai thành tiếng, toàn thân cũng toát mồ hôi lạnh.

Cô tuyệt vọng mơ thấy Đại ca ca chết rồi. . . . . .

Sau đó, cô cũng không hề gặp lại Đại ca ca nữa. Có người nói anh đã chết, có người nói anh vẫn còn sống, cô không biết nên tin tưởng ai.

Mỗi khi nhớ tới Đại ca ca khi biết rõ gặp được người xấu, hết sức nguy cấp, vẫn còn nghĩ tới nên làm sao để cho cô không bị nguy hiểm, Lạc Tiểu Hòa từ nhỏ đã mang trong lòng nỗi thống khổ. Nếu như cô nhanh trí một chút, thông minh một chút, có lẽ Đại ca ca cũng sẽ không. . . . . . Cô cố chấp cho rằng là lỗi của mình đã hại anh!

Cô không ngừng trách mình, dần dần, lời nói của cô càng ngày càng ít, a ma lo lắng mang cô rời khỏi Cổ gia đến Đài Bắc.

Trong tám năm, cô bắt đầu học được cách quên mất rất nhiều việc, cô trở nên vui vẻ, sinh hoạt giống như những cô gái bình thường khác, nhưng từ đầu đến cuối không thể mở miệng nói câu nào nữa.

Thật ra, cô càng hiểu rõ hơn so với ai khác, có một số việc đã khắc sâu trong lòng, cắm rễ tận xương tủy, bất luận như thế nào cũng không thể quên được.