Anh lớn tiếng cường điệu.
_ Nghe.... Rõ... rõ rồi!
Cô sợ tới mức lại lắp bắp.
_ Đi đi!
Cô như lấy được đặc xá, nhanh chóng xoay người thoát đi. Cô sau lại mới biết được, người cô gặp chính là con trưởng tập đoàn Bart, Lam Tư.
Sau đó Mạc Liên không còn dám chạy tới tòa đình, sợ lại gặp anh. Có đôi khi cô đến tìm mẹ, xa xa thấy anh, cô cũng sẽ rất nhanh chạy biến đi. Cô ban ngày ở trường học bị khi dễ, buổi tối ở nhà cũng không được an ủi, ngay cả nơi đứng khóc đều bị cướp đoạt, cho nên cô đành đem tất cả dồn vào sách giáo khoa. Kì thi đầu tiên, tên cô đứng thứ nhất, thầy hiệu trưởng còn khen cô thông minh, cô còn tưởng rằng từ nay về sau, cô ở trường học ngày sẽ yên bình hơn một chút. Nhưng là, tình huống chỉ trở nên càng tệ hơn. Một ngày tôi học, cô mới đi xuống thang lầu, đã bị một cái bóng nước đập vào người. Cô bị đập trúng đầu, mất đi cân bằng té ngã trên mặt đất, sau đó mới phát hiện trong bóng nước ấy chính là nước tiểu. Cô thét chói tai, người bên cạnh lại cười vang. Nước mắt bắt đầu tràn mi. (Di Di: bạo lực học đường >.<
_ Là ai?
Đột nhiên, một tiếng nói lạnh lùng chất vấn vang lên. Tiếng cười nhanh chóng tắt ngấm, cô ngẩng đầu. Là Lam Tư. Mọi người đều biết anh là ai, không ai dám đắc tội anh. Cô chết đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy xấu hổ, hận không thể chạy trốn đi, chỉ có nước mắt rơi đều.
_ Là ai làm?
Anh lại hỏi một lần, giọng nói lạnh như băng như đao cắt qua yên tĩnh. Sau đó, một người trong nhóm anh đưa cho cô một cái áo khoác, một người khác cho cô khăn tay. Anh nhìn một lượt xung quanh, lạnh giọng mở miệng tuyên cáo.
_ Cô ấy là người của Bart gia, từ hôm nay trở đi, nếu là có ai dám làm phiền đến cô, chính là làm phiền Bart. (Di Di: so kool ah~ *mắt long lanh ngưỡng mộ*)
Từ đó về sau, Lam Tư trong lòng cô, từ một ác ma biến thành bạch mã hoàng tử. Cô ở Bart trang viên ba năm, cô cũng vụng trộm nhìn anh ba năm, thầm mến anh ba năm. Nhưng rồi ông trời cướp đi người thân của cô, cũng làm cho cô rời khỏi Bart trang viên......
Vừa mới về nhà, Lam Tư chợt nghe quản gia nói phu nhân cùng bà nội ở hoa viên. Vì anh đã hứa, hai tư sáu sẽ về nhà ăn cơm, trước mặt bà nội của cô cùng cô sắm vai vợ chồng yêu thương. Tuần này lại bởi vì Seattle có dự án mới, làm anh công tác suốt một tuần, vốn dự tính ngày mai mới có thể trở về, nhưng dự án so với mong muốn thuận lợi, cho nên anh trước thời gian đã trở lại. Nhớ tới nghĩa vụ của mình, Lam Tư thay âu phục, quyết định đến hoa viên tìm vợ của mình. Lam Tư vừa đến hoa viên, liền thấy cô bà nội cùng quản lý đang muốn đi ra, cũng không thấy vợ mình.
_ Lam Tư, sao giờ mới đến?
Ngọc Lan vừa nhìn thấy anh, liền lộ ra mỉm cười.
_ Cháu vừa xong việc mà thôi.
Lam Tư mỉm cười.
_ Liên đâu?
_ Nó ngủ rồi!
Ngọc Lan chỉ chỉ phía sau, thở dài nói.
_ Bà thấy đứa cháu này một ngày chỉ ngủ có mấy tiếng. Đứa nhỏ này, cả ngày chỉ lo nghiên cứu, ra khỏi phòng thí nghiệm lại vội vàng đến chăm sóc bà, thấy nó ngủ ngon như vậy bà không muốn đánh thức. Khiết Tây không cho phép bà ở ngoài lâu, đang bắt bà trở về uống thuốc. Cháu về thật đúng lúc, nếu Mạc Liên tỉnh lại, không được cho nó chạy đến chăm sóc bà. Bắt nó ngoan ngoãn nghỉ ngơi thì lão già này cũng an tâm một chút.
_ Cháu biết.
Ngọc Lan cười cười.
_ Mạc Liên phiền cháu chăm sóc.
_ Được!
Lam Tư gật đầu. Ngọc Lan vừa lòng, bảo Khiết Tây đẩy mình rời khỏi. Lam Tư chậm rãi đi qua rừng hoa hồng, chỉ thấy cô quả nhiên ở trong đình, dựa vào cột đá. Trên người đắp hai cái chăn giữ ấm, mái tóc màu đen xõa dài trên vai, làm nổi bật gương mặt trắng nõn. Nhìn cô lúc này chẳng khác nàng công chúa ngủ trong rừng trong truyện cổ tích, chỉ tiếc là bọng mắt màu đen phá hủy. Lam Tư đi đến bên người Mạc Liên, thoát giầy, ngồi xuống thảm. Cô thật sự ngủ rất ngon, anh có thể hiểu vì sao bà nội không muốn đánh thức cô. Cô gái tự gây áp lực cho mình quá lớn. Anh nên vì cô chuyên tâm nghiên cứu mà thấy vui mới phải nhưng thật sự thì lòng anh không muốn như thế. Bởi vì quan hệ công tác, thời gian ngủ của anh rất ít, có nhiều dự án mới phải duyệt, nhiều văn kiện phải xem, nhiều chuyện phải làm, anh luôn làm việc đến đêm khuya mới có thể trở về phòng. Nhưng đèn trong phòng cô lại luôn tắt trễ hơn anh còn mới tức chứ. Cô còn luôn mang bên mình laptop tràn ngập những phương trình anh xem không hiểu nổi, trên bàn, trên giường đều toàn là stick note bôi xóa dày đặc, có đôi đang ăn cơm, cô hội đột nhiên giật mình một cái, sau đó lấy ra bút máy cúi đầu viết viết, hoàn toàn đã quên mình đang ở nơi nào. May mà hai lần cùng anh tham dự tiệc, cô không thất thần như thế. Nhưng sau này anh mới phát hiện, đó là bởi vì cô quá khẩn trương. Mỗi khi cô phát hiện anh tới gần cô, cô cả người đều đã không tự giác cứng đờ. Cô không thích ra ngoài, cũng không thích nơi đông người, khi anh phát hiện cô mỗi lần ra ngoài đều hết sức căng thẳng, liền thay cô từ chối những lời mời không cần thiết. Dù sao anh cưới cô chứ không phải cưới một bình hoa xinh đẹp. (Di Di: thích ah~ rất đàn ông ah~)
Sau khi kết hôn mấy ngày, anh liền phát hiện anh không thích cô viết phương trình đến mất ăn mất ngủ. Nếu bà nội không có bệnh trong người, anh nghĩ chắc cô sẽ ngủ luôn ở phòng thí nghiệm.
Gió nhẹ thổi qua, thổi bay làn tóc đen nhánh của cô. Mạc Liên khẽ co người lại, sau đó lại nghiêng người nhích lại gần Lam Tư, đầu gối lên vai anh, đôi tay nhỏ bé tự nhiên đặt vào ngực anh. Lam Tư định đánh thức cô nhưng khi anh nâng tay lên lại vuốt lấy gương mặt đang mệt mỏi của cô. Cô khẽ cau mày, lại điều chỉnh tư thế, cho đến khi chăn trên người rớt xuống, cô cả người đều dựa vào lòng ngực ấm của anh, mới vừa lòng ôm anh thở dài, tiếp tục yên giấc. (Di Di: chị good, khi ngủ cũng biết làm anh không yên =))
Chưa từng có người phụ nữ nào dám đem anh làm cái gối ôm như thế, Lam Tư trong lúc nhất thời thật không biết nên phản ứng như thế nào. Thấy vẻ mặt thõa mãn ngủ say của cô lại khẽ cười.... Quả là rất đáng yêu. (Di Di: có phản ứng =))
Cho nên anh với tay lấy tấm chăn kéo lên đắp ngang người cô. Sau đó ôm cả thắt lưng của cô, phòng khi cô lại đạp chăn xuống. Trên người cô có mùi hương. Lam Tư cúi đầu, ghé vào cô hõm cổ cô ngửi. Hoa hồng. Anh nghĩ vậy. Cô vẫn ngủ say, dáng vẻ dường như chưa muốn tỉnh. Nhìn cô ngủ, ngực anh không hiểu hiện lên một cảm xúc không nói thành lời. Vợ yêu. Không biết vì sao, từ này liền bật lên trong suy nghĩ. Anh ôm chặt cô, tựa vào cột đá mỉm cười.