Cô kỳ thật thấy mình trơ trẽn. Ngâm mình trong bồn tắm lớn đầy xa hoa. Mạc Liên nhìn chằm chằm trần nhà phòng tắm. Làm sao cô có thể làm cho sự tình không khống chế được thành như vậy. Không khống chế được, đúng vậy, cô hoàn toàn không khống chế được. Vốn dĩ cô cố gắng khống chế chính mình cảm xúc quyết lấy lại chủ quyền thí nhiệm. Ai ngờ được cô chỉ vì một con bạch tuột dính trên người anh, liền ghen tị đến mất đi khống chế. Tên ác ma lạnh lùng vô tình kia, cô rõ ràng rất ghét anh. Nhắm mắt lại, cô thở dài.
Cô phải ghét anh mới đúng, anh đoạt đi công việc của cô, dẫm vào tự tôn của cô, đem cô trở thành bình hoa di động, còn hại cô bị phóng viên chụp ảnh –
Cô thật sự phải hận anh mới đúng! Nhưng mấy ngày nay, cô lại phát hiện chính mình... mê luyến cơ thể anh. (Di Di: căng à = =!) Trong đầu lại hiện lên thân thể rắn chắc của anh, gương mặt cô nhanh chóng phiếm hồng. Ai biết được anh bình thường tiết chế, lạnh lùng như thế, ở trên giường lại nhiệt tình không thôi. Ngoại trừ khi anh làm việc, anh chưa từng đối với việc nào khác chuyên tâm như thế. Cô thiếu chút nữa nghĩ mình sẽ bị anh nuốt chửng. Nghĩ đến anh nụ hôn của anh cùng bàn tay chạm vào người, cô cả người không khỏi một trận khô nóng. Cô chưa từng nghĩ là sẽ say mê như thế. Đương nhiên, cô đã nghe qua người ta nói, nhưng thật sự gặp thực tế thường không giống
Cô biết chính mình không nên say mê như thế. Nhưng anh cùng cô đã là vợ chồng, vợ chồng làm chuyện đó là bình thường. Vốn là danh chính ngôn thuận, cô không thể không thừa dịp lợi dụng anh một chút. Huống hồ, đàn ông bây giờ đều như nhà vệ sinh công công. Ít có ai nhất sạch sẽ như anh, cũng không ở khắp nơi làm việc xằng bậy. Trước khi kết hôn anh đã kiểm tra sức khỏe. Sau khi kết hôn, cô cũng chỉ gặp qua anh cùng cô người mẫu kia nắm tay nắm chân. Đương nhiên, sau khi chứng minh, đó chỉ là hiểu lầm. Cô biết tim mình rất nhỏ nhen nhưng vì tránh cho hiểu lầm tái diễn, hoặc cùng chung đàn ông với cô gái khác, cô vẫn là gọi thám tử tư điều tra một chút. Sự thật chứng minh, anh yêu làm việc, phụ nữ chẳng cần. Sau đó cô liền tỉnh ngộ, xem anh như người đàn ông có thể kết giao quan hệ.
Trời ạ!
Cô ảo não rên rỉ ra tiếng. Người đàn ông này là tên đã trộm thí nghiệm của cô nha. Cô làm sao có thể chỉ vì ham mê anh mà quên đi. Anh chỉ là duy trì lợi ích của anh, nếu là cô, cũng sẽ không nguyện ý đầu tư vào thí nghiệm của một người không có cảm xúc. Trong lòng bình tĩnh đột nhiên toát ra tiếng anh nói hôm đó, làm cho cô một trận giận dữ.
Nha, đúng vậy đúng vậy, nhưng tên ác ma lạnh lùng này cũng thừa cơ hội ức hiếp cô.
Nhưng nếu anh thật sự vô tình, tại sao khi mọi chuyện kết thúc không đuổi cô ra khỏi cửa. Chiếm lấy thí nghiệm kia mà đồng ý chờ ba tháng. Cô làm loạn, anh cũng không đi kiện.
_ Nha, câm miệng!
Cô mắng ra tiếng, không thể tin được chính mình thay anh tìm cớ, đơn giản là cô thèm nhỏ dãi thân thể anh. Hoặc là không nghĩ thừa nhận anh thật sự máu lạnh như thế Đáng giận. Cái lĩnh ngộ này làm cho cô thẹn quá thành giận, bởi vì không muốn tự trách mình, cô đành phải trách anh.
_ Đàn ông đáng ghét!
_ Hy vọng người em mắng không phải là tôi.
Cô hoảng sợ, mở mắt ra, nhìn thấy anh không biết khi nào yên lặng đi vào phòng tắm, hứng thú dạt dào xem thân thể trần của cô, chậm rãi nói.
_ Nhưng nếu em trong trạng thái trần thế này mà nghĩ đến đàn ông khác, tôi sẽ không được vui.
Rặng mây đỏ bay lên mặt, cô vội lấy tay che hai ngực mình.
_ Anh làm gì ở đây?
_ Tìm vợ!
Thấy anh không có ý muốn đi ra ngoài bộ dáng, cô nhanh chóng đứng dậy, lấy khắn tắm bao chính mình lại, buồn bực nói.
_ Đây là phòng tắm của tôi.
_ Tôi biết.
Nước ấm theo trên người cô chảy xuống, cho dù cô lấy khăn tắm che khuất nhưng bộ dáng này xem ra còn xinh đẹp hơn lúc cô không mặc gì. Anh nhếch khóe miệng.
_ Cho nên tôi đoán em ở trong này.
_ Không có ai dạy anh muốn vào phải gõ cửa sao?
Cô bước ra khỏi bồn tắm. Nước trên tóc chảy vào xuống bờ vai trắng nõn.
_ Tôi gõ rồi!
Tay anh nắm lấy góc khăn tắm, nhìn dáng vẻ muốn chạy trốn của cô, liền đem cô kéo đến trước người, giọng nói khàn khàn nói.
(Di Di: Minh à, Di Di không hiểu tại sao đến khúc này giọng đàn ông lại khàn khàn)
(Minh: dành câu này mai mốt về hỏi chồng đi Di Di)
_ Em không có nghe.
Sau đó, anh liền hôn cô. Cô nắm chặt khăn tắm trước ngực. Cả thân lại mềm nhũn
_ Anh...
_ Cô thở dốc nói
_ Tên xấu xa!
Mắng thì mắng nhưng cô vẫn không giãy giụa, buông lỏng khăn tắm, đôi tay nhỏ đưa lên ngựa anh. Quần áo anh bị cô làm cho ẩm ướt, anh lại không thèm quan tâm, ôm cô thẳng đến trên giường, lại cùng cô triền miên dây dưa.
Ba mươi phút sau, cô lại đổ mồ hôi đầm đìa nằm trên giường lớn, hận mình không biết kiềm chế. Nhìn khuôn ngực mạnh mẽ của anh, cô lại có chút khổ sở, bởi vì tay cô căn bản rời không rời người anh được
_ Nha, cô thật sự có bệnh!
Bắt buộc chính mình đưa tay rời khỏi ngực anh, cô ngồi dậy, lấy mềnh bao bọc lấy thân, lại xuống giườn không ngờ bị anh kéo về trên giường, đặt ở dưới thân.
_ Anh làm gì vậy?
_ Em muốn đi đâu?
_ Tắm!
Cả người đều bị anh làm cho đầy mồ hôi. Anh còn dám hỏi!
_ Em vừa tắm rồi!
_ Toàn thân tôi toàn mồ hôi.
Cô đỏ bừng mặt, tức giận nói.
_ Tôi muốn tắm lần nữa!
Cô vẻ mặt đỏ bừng đưa tay đẩy anh, Lam Tư cũng không chịu buông tay, vùi đầu vào cổ cô, ngửi ngửi một cái, sau đó tuyên bố nói.
_ Tôi thấy em đủ sạch rồi!
Cô nhất thời á khẩu không trả lời được, khuôn mặt nhỏ trở nên càng nóng càng hồng, chỉ có thể xấu hổ nói sang chuyện khác.
_ Anh cuối cùng tìm tôi để làm gì?
Trên người cô có mùi hương, anh hôn bờ vai nõn nà của cô, không nghe rõ cô đang nói gì.
_ Lam Tư.
Anh thích cô dùng giọng nói khàn khàn kia gọi anh tên, anh cũng thích cô ở trên giường nhiệt tình không gì sánh kịp.
_ Lam Tư?
Anh càng thích cảm giác cô ở dưới thân anh vui sướng đến run rẩy.
_ Lam Tư!
Cô ghé vào lỗ tai anh thét chói tai, dọa anh giật mình, ngẩng đầu lên mới thấy cô khó chịu nhìn anh.
_ Em làm gì vậy?
_ Tôi nói chuyện với anh.
_ Thét chói tai không phải nói chuyện.
_ Nếu anh chịu nghe, tôi sẽ không thét chói tai.
Anh trừng mắt nhìn cô, tiếp theo giây, lại bật cười. Ông trời, cô gái này thật sự quá đáng yêu. Cô khó chịu đưa tay đánh anh, lại bị anh bắt lấy, đem hai tay cô khóa lại trên giường. Lại hôn cô, thẳng đến cô ngạt thở, không hề giãy giụa, mới rời khỏi môi của cô, mở miệng hỏi.
_ Em muốn nói gì với tôi?
_ Nói cái gì?
Anh nhíu mày. Cô trừng mắt nhìn anh, sau đó mới đột nhiên hoàn hồn, khuôn mặt liền đỏ bừng
_ Anh không phải mới tìm tôi sao? Anh tìm tôi làm gì?
Vấn đề này làm cho anh cả người đột nhiên tỉnh ngủ. Đáng chết, anh hoàn toàn đã quên chuyện này! (Di Di: đầu toàn chứa chuyện kia,lấy đâu ra nhớ chuyện này =))
_ Lam Tư ở trong lòng thầm mắng hai tiếng, đứng dậy mặc vào áo ngủ.
_ Lộ Khắc xem camera thấy được diện mạo kẻ đẩy em nhưng Jake không tra được danh tính là ai.
Khi Lộ Khắc đem tin tức truyền đến cho anh, anh chỉ cảm thấy cả người lạnh toát. Ngay từ đầu anh còn tưởng rằng là có người không chú ý đụng vào cô nhưng người đàn ông này là cố ý đưa tay đẩy cô. Hắn dùng lực rất mạnh, nếu không có Lộ Khắc đúng lúc dưới lầu, hơn nữa phản ứng rất nhanh xông lên lầu chụp lấy cô. Cô tuyệt đối té xuống mà chết.
Nghĩ đến cảnh cô ngã xuống lầu, trái tim của anh liền một trận co rút nhanh. (Di Di: chết anh rồi, gì mà liên quan đến tim thì nguy hiểm lắm = =)
_ Từ ngày mai, em không đực một mình ra ngoài, Jake sẽ phái người đến. Khi nào có người bảo vệ an toàn, em mới được quyền ra khỏi cửa.
Anh còn nghĩ rằng cô sẽ kháng nghị nhưng phía sau chỉ là một khoảng im lặng. Lam Tư xoay người, chỉ nhìn thấy cô mặt như giấy trắng nhìn anh.
_ Tôi vẫn hy vọng đó là ngoài ý muốn.
_ Kia không phải!
Cô nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy thân mình. Anh ngồi trở lại trên giường, vỗ về gương mặt tái nhợt của cô.
_ Em biết được là ai làm sao?
Cô mở mắt ra, nhìn anh, cười khổ.
_ Nếu ngoại trừ anh ra...
_ Đúng, ngoại trừ tôi ra.
Anh nhếch khóe miệng.
_ Không có.
Cô mở miệng, sau đó như là nghĩ tới cái gì, mới lại chần chờ nói.
_ Cũng có lẽ có.
_ Vậy là sao?
_ Nghiên cứu của tôi.
_ Là những người muốn hợp tác với em sao?
_ Có lẽ. Em không biết!
Cô cúi đầu xuống, không xác định lắc lắc đầu.
_ Tôi nghĩ bọn họ sau khi biết tôi lấy anh sẽ buông tha. Những chuyện thế này sẽ không xảy ra nữa.
Đó là bởi vì cô ở biệt thự hoa hồng, nơi đó cùng phòng thí nghiệm đều có bảo vệ suốt hai mươi tư giờ. Cô cũng vì chăm sóc bà nội, nửa năm cũng chưa ra ngoài. Anh ánh mắt buồn bã, không đem ý nghĩ của mình nói ra. Chỉ kéo cô ôm siết vào lòng, hôn môi cô, nhẹ giọng.
_ Jake chưa đến đừng tùy tiện ra ngoài.
_ Tôi biết.
Kế tiếp vài ngày, cô bỗng trở nên dịu dàng, tuy rằng vẫn có lúc đôi co cùng anh, nhưng không hề đối với anh giương nanh múa vuốt. Anh vẫn nghĩ đến cô không ra ngoài ba ngày sẽ trở nên không kiên nhẫn, nhưng hai cái tuần qua, cô dường như đối với cuộc sống này vui vẻ chấp nhận. Đa số thời gian, cô đều ở trong thư phòng, lên mạng, đọc sách. Mỗi ngày buổi tối từ công ty trở về, cô đều cùng anh ăn cơm, nói chuyện phiếm. Buổi tối anh ở thư phòng làm việc, cô ở phòng tập thể thao vận động sau đó về tắm rửa. Khi anh xong việc, anh sẽ đi tìm cô. Có đôi khi cô tỉnh giấc, tựa vào đầu giường đọc sách, có đôi khi sớm ngủ. Cô chưa từng có cố ý chờ anh nhưng cũng chưa từng cự tuyệt anh xuất hiện. Lúc đầu, anh còn có thể về phòng mình ngủ, nhưng sau đó, lại phát hiện mình càng ngày càng quen trên giường có ấm áp của cô. Hơn nữa cái việc nửa đêm còn muốn rời khỏi thân thể ấm áp của cô, đi qua lạnh như băng hành lang, trở về phòng mình có vẻ rất ngu xuẩn. Cho nên anh bắt đầu ở cùng cô, ngủ trên giường của cô, sau đó không bao lâu, phòng của cô mà bắt đầu xuất hiện quần áo cùng đồ dùng anh. Cô đối với việc anh ngủ lại, chưa bao giờ kháng nghị. Trên thực tế, anh còn tưởng cô thích viêc này. Bởi vì anh mỗi ngày buổi sáng thức dậy, cô luôn chui vào trong lòng anh ngủ say, thậm chí khi anh dời tay cô ra khỏi người, cô lại bám chặt không buông còn thì thào kháng nghị. (Di Di: chị à, mất mặt quá đi)
Làm cho anh ngoài ý muốn cùng cô dây dưa. Anh phát hiện vị Mạc tiến sĩ thực sự yêu giường. Muốn kéo cô ra khỏi giường cần phải mất hơn nửa tiếng. Nhưng khi cô vừa rời giường, bộ dáng lơ mơ chưa tỉnh ngủ muốn làm gì đều không rõ, vừa gợi cảm vừa đáng yêu. Cho nên anh khiến anh bất đắc dĩ phải cùng cô ở trên giường dây dưa hết ba mươi phút. (Di Di: nghe mà tội nghiệp anh ghê) sướng thấy mồ mà còn la làng =))
_ Anh không thể cứ mỗi lần tôi đầu óc chưa rõ ràng đã chiếm tiện nghi của tôi.
_ Tôi chỉ muốn dùng cách này bắt em rời giường.
Lúc anh mặc áo sơmi, cô từ trong phòng tắm đi ra, tuy rằng còn mặc áo ngủ nhưng rửa mặt chải đầu, cả người thanh tỉnh hơn.
_ Anh không cần bắt tôi rời giường. Tôi không cần đi làm!
_ Đúng! Em không cần đi làm nhưng tôi cần.
Anh cuối cùng cài được nút áo cuối, định lấy caravat thì cô đã thay anh cầm lại.
_ Vậy anh chỉ cần đứng lên là được.
Cô căm giận bất bình nhưng vẫn là thay anh thắt caravat. Anh cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch.
_ Tôi cũng muốn thế. Nhưng em cứ như con bạch tuột dính chặt trên người tôi. Tôi không đánh thức em thì sao xuống giường?
Cô mặt đỏ lên.
_ Tôi không có!
Anh nhíu mày.
_ Cho dù có, cũng là bởi vì...... Bởi vì...... Thời tiết rất lạnh!
Cô xấu hổ cãi lại.
_ Tôi thật sự muốn nhắc nhở em hiện tại chỉ mới là tháng tám.
Anh tâm tình khoái trá mặc áo khoác, đi ra phòng ngủ của cô.
_ Lam Tư · Bart, anh thật sự thực rất đáng ghét.
Anh ở cửa dừng lại, quay đầu nhìn cô nói.
_ Tôi nhớ trước khi xuống giường em không hề cảm thấy vậy.
_ Anh!
Cô không nói nên lời, thẹn quá thành giận túm lấy gối ném vào người anh. Anh cười rạng rỡ, thông minh nhanh chóng rời khỏi phạm vi công kích của cô. Mãi cho đến lúc anh rời khỏi xe, đi vào công ty, ngồi ở vị trí chính mình, bắt đầu làm việc trên môi vẫn không ngừng nở nụ cười
Không thể phủ nhận, mỗi ngày ở cạnh cô, so với trước kia thú vị hơn rất nhiều. Cô thông minh, độc lập, hơn nữa nhiệt tình như lửa nhưng cô cũng như là yêu tinh, tính tình táo bạo cùng đanh đá. Cô có thể lúc cô muốn dịu dàng như nước, cũng có khi tức giận, ra sức phản kích. Anh cho tới bây giờ chưa từng gặp cô gái như thế Đa số những cô gái anh quen biết, đều đối với anh ngoan ngoãn phục tùng. Cho dù hận anh vô tình, cũng chỉ dám ở sau lưng mắng, không ai, dám đối kháng cùng anh, thậm chí uy hiếp anh, càng miễn bàn động động tay động chân công kích.
Nhưng cô lại thật sự động tay động chân, nhưng không chỉ một lần. Cô thật sự dũng cảm, hoặc ngu xuẩn. Nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của cô mỗi lần thẹn quá thành giận, anh không thể không mỉm cười. Anh thừa nhận, có đôi khi, anh cố ý chọc cô giận nhưng anh lại thật sự thích quá trình dỗ dành sau khi chọc giận cô. Anh chắc là sắp điên vì cô rồi.