Lễ tang của bà nội được tổ chức đơn giản mà long trọng. Lam Tư sau tang lễ vì bận công việc mà đi Âu Châu. Anh vốn định kéo dài thời hạn nhưng Mạc Liên lại tỏ vẻ cô rất tốt, cô thậm chí ngày hôm sau tang lễ liền đến phòng thí nghiệm đi làm, cho nên anh vẫn là đi Âu Châu. Bà nội sau khi qua đời, không còn cần anh ra dáng người chồng tốt, Lam Tư lại lần nữa khôi phục cuộc sống bận rộn. Khi anh từ Âu Châu trở về, chi nhánh ở Seattle lại có vấn đề, vì thế anh quần áo còn chưa thay, liền bay đến Seattle. Sau đó, bên Đức lại xảy ra chuyện công nhân đình công, anh cũng lập tức bay sang xử lí. Cuối cùng đến một tháng sau, anh mới trở về nhà. Mười giờ tối, xe anh vào cửa, nhìn cửa sổ phòng cô một mạng tối đen. Anh xuống xe vào cửa, quản gia Peter ra đón, tiếp nhận trong tay áo khoác của anh.
_ Phu nhân đã ngủ chưa?
_ Phu nhân không có trở về.
Peter cầm áo khoác, đứng ở tại chỗ trả lời.
_ Không trở về?
Lam Tư dừng lại, kinh ngạc nhìn Peter.
_ Đúng vậy.
Peter chần chờ một chút, mới nhìn anh nói.
_ Phu nhân hai tuần nay vẫn ở trong phòng thí nghiệm.
Lam Tư trừng mắt nhìn anh.
_ Anh nói, phu nhân hai ngày đều không có về.
_ Đúng vậy. Phu nhân nói không nên lãng phí thời gian, cô nhất định muốn ngủ lại ở phòng thí nghiệm.
_ Cô ngủ ở đó!
Lam Tư sắc mặt trầm xuống, quả thực không thể tin được cô gái kia ngay cả ngủ đều ngủ ở phòng thí nghiệm, anh gót chân xoay tròn, xoay người liền hướng đi ra ngoài cửa. Peter cầm trong tay áo khoác trả lại cho anh, nhìn anh sắc mặt khó coi, không khỏi mạo hiểm mở miệng kêu một tiếng.
_ Thiếu gia.
_ Còn có chuyện gì?
_ Sức khỏe phu nhân cũng không tốt.
Peter lo lắng nói.
_ Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối tôi đều tự mình đem đi nhưng phu nhân ăn cũng không nhiều.
_ Tôi đã biết.
Anh tối tăm gật đầu, lập tức lái xe đến phòng thí nghiệm. Anh mới vào cửa, một cô giá tóc màu đỏ đụng phải anh.
_ Thật có lỗi, giám đốc.
Cô gái kia vừa đứng vững, đã thấy sắc mặt anh liền trở nên rất kém.
_ Vợ của tôi đâu?
Anh bình tĩnh, lạnh giọng đặt câu hỏi. Cô gái nhìn anh, sau một lúc lâu mới chỉ tay về hướng bên trái.
_ Đi thẳng, quẹo phải phòng thứ ba. Nếu giám đốc có thể nói cô nghỉ ngơi, mọi người đều rất cảm kích.
Anh sắc mặt càng thêm khó coi, không nói thêm nữa, xoay người đi tìm vợ. Anh đẩy cửa vào, trong phòng âm u, chỉ có nguồn sáng duy nhất đến từ nhất máy tính màn hình. Trước máy vi tính là một cô gái gầy gò, hai tay cô không ngừng gõ trên bàn phím. Anh còn nghĩ mình đi nhầm phòng, nhận sai người nhưng sau đó anh nghe được tiếng của cô.
_ Ruth, đóng cửa lại.
Cô cũng không quay đầu, bàn tay gõ bàn phím cũng không dừng lại. Anh chết đứng ở tại chỗ, không thể tin cô gái kia chính là Mạc Liên, nhưng này thật là cô.
Ông trời ơi, cô sụt ít nhất là mười kí! Peter nói cô ăn không nhiều lắm, anh liền biết cô sẽ gầy hơn nhưng không dự đoán được sẽ ốm yếu đến thế này. Chân mày hõm xuống, hốc mắt đen thui, trong bóng đêm tựa như một hồn ma.
_ Ruth!
Thấy cửa vẫn không đóng, cô quay đầu, sau đó sửng sốt.
_ Lam Tư?
_ Em đang làm cái gì?
_ Làm việc.
_ Hiện tại đã hơn mười giờ tối.
Anh nghiêm mặt nói.
_ Các phần đã sắp hoàn thành nếu làm không nhanh sợ không kịp tiến độ.
Cô thần sắc hờ hững đem tầm mắt trở về bên màn hình, ngón tay gầy lại gõ lên bàn phím.
_ Tiến độ của em vượt mức rồi.
Anh sải bước đi lên trước, đem cô từ trên ghế trên kéo dậy.
_ Anh làm cái gì?
Cô hoảng sợ, có chút kinh hoảng nhìn anh.
_ Buông.
Sự ốm yếu của cô làm anh phải kinh hãi, tay cô dường như muốn nói chỉ cần anh dùng thêm sức sẽ khiến nó gãy rời, anh thả lỏng lực đạo, đối với tình trạng của cô vừa sợ vừa giận. Anh cúi người xuống, ôm lấy cô lên. Thân người nhẹ hẫng của cô khiến ngực đau xót.
_ Lam Tư, anh đang làm cái gì? Thả tôi xuống!
_ Em cần nghỉ ngơi.
Anh đem cô ôm đi đến hành lang, dưới ánh sáng, cô cả người thoạt nhìn tái nhợt đáng sợ, cô thậm chí ngay cả giãy giụa cũng đều không có sức để làm.
_ Nhưng phương trình tôi đang viết
_ Phương trình có thể chờ.
Anh không khống chế được hét lên, cô sợ tới mức liền im lặng. Anh xanh mặt, ôm thẳng cô ra xe. Xe về tới trang viên, anh lại ôm cô xuống xe, cô lại kháng nghị nhưng anh hoàn toàn không để ý tới, sắc mặt càng đen. Không còn sức cùng anh tranh cãi, cô cũng không hề nhiều lời, im lặng tùy ý để ôm trở về phòng. Anh đem cô đặt trên giường, một bên sai Peter gọi đầu bếp nấu thức ăn, lại nghe cô mở miệng nói một câu.
_ Tôi không đói bụng.
Những lời này lại càng làm Lam Tư thêm tức giận, anh lạnh lùng nhìn cô.
_ Em dạo này có nhìn mình trong gương không? Em có biết bộ dáng hiện giờ của am thế nào không?
_ Tôi chỉ là...... Khẩu vị không tốt lắm......
Cô đứng lên, lại bởi vì choáng váng mà ngồi lại trên giường. Lam Tư không hề để ý tới lời cô tranh cãi, chỉ sai Peter gọi bác sĩ đến. Anh trở lại bên giường, cô vẫn cúi đầu dựa vào thành mép giường, đứng không đứng dậy, cũng không chịu nằm xuống nghỉ ngơi.
_ Em đã bao nhiêu lâu không ngủ?
_ Tôi có ngủ.
_ Tôi nói là ngủ thật sự, nằm ở trên giường, đắp chăn ngủ vài tiếng, không phải nằm co rúc mà ngủ trên sô pha trong phòng thí nghiệm kia.
Cô trầm mặc không nói, thậm chí không chịu ngẩng đầu, áo lông màu đỏ mặc trên người cô càng làm thân người cô như trở thành một cái giá áo.
_ Em có biết chính mình đang làm cái gì không?
_ Tôi......
Cô nắm chặt lấy góc gối, dùng sức đến tay trở nên trắng bệt.
_ Tôi cần làm việc......
_ Vì sao?
_ Tôi......
Cô há mồm, lại nói không ra lời.
_ Vì sao?
Anh ép hỏi.
_ Tôi không biết......Anh không chịu nhận đáp án của cô, lại lạnh giọng ép hỏi.
_ Vì sao?
_ Bởi vì tôi cần làm việc!
Cô chịu không nổi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen chứa đầy nước mắt, phẫn nộ đứng dậy đẩy ra anh.
_ Chỉ cần tôi làm việc, tôi sẽ không phải suy nghĩ nhiều.
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, cô tức giận nhìn anh gào thét.
_ Chỉ có khi tôi làm việc, tôi mới không nghĩ đến tôi đã ích kỷ thế nào! Sẽ không nghĩ đến làm bà nội tôi đã vất vả thế nào để nuôi tôi vào đại học, tôi lại bởi vì ham chơi mà không trở về thăm bà! Sẽ không nghĩ đến làm bà sinh bệnh, một người cô đơn còn tôi lại ở Boston xa xôi sống một cuộc sống không có gánh nặng. Tôi vẫn tự cho là bà thật sự khỏe mạnh, cô muốn chuyên tâm làm việc, tôi liền chuyển đi Boston, tôi nghĩ tương lai tôi sẽ bù đắp lại cho bà. Tôi trước hết phải kiếm tiền, có tiền mới có thể cho bà an hưởng lúc tuổi già, tôi nói với chính mình, chờ tôi sau khi tôi thành công sẽ trở về ở với bà.
Cô hít một hơi thật sâu, châm chọc thừa nhận.
_ Nhưng, sự thật cũng là, này tất cả đều là do tôi ích kỷ, tôi chỉ muốn thành công. Mỗi lần hoàn thành một nghiên cứu, tôi đều tham lam muốn càng nhiều hơn, vì thế một năm biến thành hai năm, hai năm liền biến thành ba năm, bốn năm, năm năm! Sự thật là, sau khi đại học, tôi hàng năm chỉ về nhà vài ngày, làm bộ chỉ cần đem tiền về nhà, bà sẽ không cảm thấy buồn.
Cô nắm chặt hai đấm, đối với anh rít gào.
_ Sự thật là... tôi hoàn toàn không biết được bà đang bị ung thư. Nếu không phải tôi về nhà đột ngột, bà cũng do chống đỡ không nổi nên té xỉu té xỉu, tôi thậm chí còn không biết bà bị bệnh! Tôi chỉ còn bà là người thân duy nhất trên đời.
_ Cái dạng cháu gái kiểu gì mà khiến bà không muốn nói cho tôi biết bệnh tình? Là cháu kiểu gì mà để một bà lão bảy mươi tuổi sống một mình.
Cô chỉ vào chính mình, phẫn nộ nói.
_ Tôi! Chính tôi là đứa ít kỉ! Cho nên tôi chỉ biết làm việc, tôi phải làm việc, tôi cũng chỉ còn lại...
Cảm xúc quá mức kích động, làm cho cô trước mắt biến thành màu đen, lời còn chưa nói xong cô đã thấy toàn thân một trận mềm mại. Lam Tư nhanh chóng ôm lấy cô, chỉ kịp nghe cô suy yếu nói ra hai chữ.
_ Làm việc.
Sau đó, cô thật sự hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Anh ôm cô đặt lên giường, trong tai còn lưu lại những câu tự trách của cô. Sinh trưởng ở Bart gia, với anh mà nói tình cảm khống chế là không thể thiếu. Chưa từng có người nào ở trước mặt anh không khống chế như vậy, cô bi thương phẫn nộ cảm xúc như thế trần trụi mà chân thật, giống như anh chỉ cần chạm vài là có thể cảm nhận được. Nằm giữa giường lớn, thoạt nhìn thật nhỏ bé, cơ hồ sẽ bị chỉnh trương giường cắn nuốt bình thường, dạy anh không thể nào lý giải, cô đánh không nên thể lực cùng tinh thần chống đỡ quá nhiều như vậy thiên, lại như thế nào có thể cất chứa như vậy khắc sâu mãnh liệt tình cảm. Nước mắt tràn đầy gương mặt cô, hơi thở tựa như không tồn tại. Anh không khỏi buộc mình đưa tay chạm vào động mạch của cô. May mắn, cô còn có tim đập. Không lâu, Peter đưa bác sĩ đến. Lam Tư nói cho bác sĩ biết tình trạng của cô. bác sĩ tiến hành đo huyết áp cùng nhịp tim của Mạc Liên rồi mới nói bệnh.
_ Cô ấy do đau buồn quá độ mà ra, đừng khiến cô ấy chịu nhiều áp lực, phu nhân thể lực rất yếu, ngày mai chờ phu nhân tỉnh lại, tôi sẽ lại đến.
Bác sĩ dặn dò thêm một số chuyện rồi đi về. Lam Tư không biết chính mình phải làm gì với cô bây giờ. Vì theo hiệp ước đã kí, bà nội cô chết thì hôn nhân cũng kết thúc nhưng cô hiện tại lại như thế này, anh cùng cô ly hôn thật đúng là tàn nhẫn. Huống chi, bỏ qua chuyện thí nghiệm của cô đem lại lợi ích cho tập đoàn Bart, ở chung nhiều tháng như vậy anh cũng có cảm giác thích cô. Nói đến buồn cười, trên thế giới này, cô là số ít người có thể làm bạn với anh. Không giống nhiều người khác, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩ tham lam tài sản của gai đình anh. Cô thông minh hài hước, độc lập kiên cường, hơn nữa lại lương thiện khiến bản thân anh cảm thấy xấu hổ.
Tối hôm đó, anh không ngủ, ngồi ở bên giường của cô, nhìn cô, thẳng đến trời sáng.